"Vâng", sao Trần Triệu Dương không biết Hứa Kiến Quốc đang sợ được, lỡ bên trong toàn đá với đá thì chắc sĩ diện của Hứa Kiến Quốc sẽ bay biến hết.
Trần Triệu Dương không hề chần chờ, nhận lấy máy mài và bắt đầu mài.
Trân Triệu Dương mài nhanh hơn rất nhiều, trông. anh không hề có vẻ cẩn thận nào, cứ đi thẳng một đường cắt ngọc thạch ra.
Được sự hỗ trợ từ chân khí của Trần Triệu Dương, chẳng mấy chốc khối ngọc thạch đã được mài đi hết, chỉ để lại một miếng đá phát ra ánh sáng màu trắng hơi chói mắt.
"Xong, đây chính là thứ tôi muốn", Trần Triệu Dương giơ viên đá còn được bọc một lớp đá màu trắng lớn chừng bàn tay trong tay, mở miệng nói.
"Đây là cái gì? Không phải chỉ là một cục đá bình thường thôi sao? Ê cậu, cậu thật sự vì sĩ diện của ông già này mà nghĩ hết mọi cách đấy hả?", Trịnh Thái Sơn cười híp mắt, nói.
"Trông mọi người đều không phải người bình thường, như vậy chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói đến võ giả rồi đúng không? Trong tu luyện, ngoại trừ dựa vào công pháp của bản thân để hấp thu linh khí thì thứ mà võ giả cần nhất chính là tăng thực lực, mà viên đá trước mắt chúng ta chính là thứ có thể làm tăng thực lực của võ giả".
"Cho nên, các vị cảm thấy viên đá này có đáng tiền không? Có phải kiếm lời rồi không?”
Trần Triệu Dương giải thích cho họ hiểu một phen, mặc dù chưa chắc họ đều có thể hiểu được.
Nhưng không ngờ khi nghe Trần Triệu Dương nói xong, mắt của những ông lão này lập tức sáng bừng, đồng loạt lại gần.
Hứa Kiến Quốc là nhanh nhất, giây đầu tiên đã giật được viên đá về tay, che chở kín kẽ.
"Ê, ông Hứa, ông chơi bẩn thế, bọn tôi cất công đi theo ông đến đây cơ mà, phải nghĩ cho chúng tôi nữa chứ? Cho bọn tôi nhìn một cái đi".
"Đúng đấy, sao ông hẹp hòi quá vậy".
"Ông Hứa, bây giờ viên đá đó có thuộc về ông đầu, nó thuộc về cậu thanh niên kia mà, thế nên ông không thể độc chiếm nó được đâu".
Mấy ông già lập tức cãi nhau, hiển nhiên là viên đá ấy đều có sức hấp dẫn vô cùng đối với họ, vì đến cả những người có chức vị cao như họ cũng rất hiếm khi thấy được một vật như thế.
"Các vị tiền bối, xem ra mọi người đều biết vật này, vậy thì nói cách khác, tôi đã thắng rồi, viên đá này thuộc về tôi", thấy dáng vẻ này của họ, sao Trần Triệu Dương còn không hiểu nữa. E rằng dòng họ của những ông cụ này đều không đơn giản, bằng không thì sao họ có thể nhận biết được nó.
"Trần Triệu Dương à, viên đá kia cậu bán chứ?”, Trịnh Thái Sơn nhìn Trân Triệu Dương bằng ánh nhìn nóng bỏng, vội vàng hỏi.
Những người khác nghe vậy thì đều trợn tròn hai mắt, đồng loạt nhìn về phía Trần Triệu Dương.
"Không bán, vật này dù bán cũng không mua được", Trần Triệu Dương lại lắc đầu, không hề nghĩ tới chuyện muốn bán.
Dù sao anh cũng đâu thiếu tiên!
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, lòng của những ông cụ lập tức nhói đau.
Cho dù lấy thân phận và địa vị của họ ra mà xét thì sản lượng họ thu được hàng năm còn chưa bằng được. một nửa của khối ngọc thạch này, sao mà họ không thèm thuồng được?