“Bốp...
Một tiếng bạt tai vang lên giòn giã, Cường Tam bị đánh bật ra, đập mạnh vào cây cột.
Đám thuộc hạ của gã ta đơ người ra, đầu nghĩ có phải đại ca bị ngu rồi không? Thế mà lại đứng yên đó cho Trần Triệu Dương tát.
Những tên thuộc hạ này làm sao biết được rằng thật ra gã ta rất muốn đánh trả, nhưng không cách nào di chuyển được.
Hơn nữa, có thể tát gã ta bay ra ngoài, loại thực. lực này nhất định không phải mình có thể đối phó được.
“Mày là ai?”, lúc này Cường Tam vô cùng sợ hãi, chỉ có thể đứng đó cho người ta đánh, hoàn toàn không thể phản kháng được, điều này thật sự khiến gã ta khó chấp nhận.
“Cường Tam, cậu đang làm gì vậy?”, khi Cường Tam được đỡ dậy, cả đám người họ đều đang trừng mắt nhìn Trần Triệu Dương thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp vội vã đi đến, theo sau cô ta còn có vài người đàn ông rất hung hãn.
“Chị... Chị Mị, sao chị lại ở đây?”, Cường Tam lập tức có linh cảm không lành khi nhìn thấy chị Mị xuất hiện ở đây.
“Nếu tôi không đến, cậu định hủy hoại hết danh tiếng của tôi sao?”, người đó chính là Tô Hồng Mị, sau khi nhận được điện thoại của Trần Triệu Dương thì cô ta vội vàng tới.
Lúc này, sắc mặt của Tô Hồng Mị vô cùng khó coi, giờ cô ta mới hiểu tại sao Trần Triệu Dương lại tức giận đến như vậy.
Bị người của mình chắn đường, lại còn bị đánh, đổi lại là người khác thì có tức giận không chứ?
“Chị Mị, em không có. Em chỉ là nhận được lời kêu cứu của các anh em nên mới đến giúp thôi”, nhìn thấy chị Mị đang tức giận, Cường Tam rùng mình, nói một cách thận trọng.
“Cút sang một bên cho tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ cậu sau”, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh như băng, rồi đi về phía Trần Triệu Dương.
“Trần gia, thực xin lỗi, tôi đã không nghiêm khắc với thuộc hạ, nên mới để xảy ra chuyện này”,
Tô Hồng Mị nói với thân phận là thuộc hạ của Trần Triệu Dương, đương nhiên là cô ta không thể thân mật với anh khi có mặt người ngoài.
“Không phải không nghiêm khắc mà là chị quản lý không thích đáng. Ban đầu tôi đã nói, đừng làm những chuyện hại dân. Nếu hôm nay không phải tôi mà là người khác thì sao? Chẳng phải đã bị đánh gãy tay chân rồi ném xuống sông rồi không?”, giọng điệu của Trần Triệu Dương rất bình tĩnh, không chút bực bội, nhưng càng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Vâng, tôi nhất định sẽ loại bỏ những thứ cặn bã này càng sớm càng tốt”, nghe xong lời nói của anh, Tô Hồng Mị bặm môi nói.
“Được rồi, đem bọn họ đi đi, còn việc xử lý như thế nào, chị tự giải quyết sao cho thoả đáng là được”, Trần Triệu Dương xua tay, trực tiếp rời đi cùng Nam Cung Yến.
“Mang bọn họ đỉi!”, sắc mặt Tô Hồng Mị tái nhợt, lập tức hét lên với những người phía sau.
“Chị Mị, đừng mà, chúng em cũng không biết anh ta lợi hại như vậy, chúng em sẽ không dám nữa”, Cường Tam thấy vậy, nào đâu biết được mình đã chọc phải hổ, lập tức kêu lên.
“Nếu hôm nay cậu dây vào tôi thì còn không có chuyện gì, nhưng người cậu dây phải lại là Trần gia, bây giờ cậu đã hiểu chưa?”, vẻ mặt Tô Hồng Mị lãnh đạm nói.
“Cái gì? Trần... Trần gia, anh ta là Trần gia!”, sau khi Cường Tam nghe Tô Hồng Mị nói vậy, gã ta liền thừ người ra.