“Châm này nặng”, khi nhìn thấy Ngô Hàng Vũ đâm tới châm thứ ba, Trần Triệu Dương lập tức nhíu mày, hai châm trước thì đúng, thế nhưng đến châm thứ ba này thì lại hoàn toàn không đúng, cho nên Trần Triệu Dương mới mở miệng quát.
Đây vốn chỉ là một câu nói rất bình thường nhưng lại khiến sắc mặt Ngô Hàng Vũ đột nhiên thay đổi, sau đó hung hăng trợn mắt lườm Trần Triệu Dương một cái.
“Châm này lại nhẹ”, Ngô Hàng Vũ tiếp tục lấy châm đâm vào, chỉ là, khi ông ta chuẩn bị dùng cây châm thứ tư thì Trần Triệu Dương lại mở miệng lần nữa, nói.
ậu im miệng ngay cho tôi, tôi là người châm cứu hay là cậu hả, tuổi còn trẻ quá thì đứng yên mà nhìn nhiều chút đi, bớt nói chuyện lại. Nếu như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?”, lần này Ngô Hàng Vũ thật sự không thể nhịn nổi nữa, hung dữ nói với Trần Triệu Dương.
“Hồi Hồn Cửu Châm không thể ngừng lại, tiếp tục đi”, nhưng Trần Triệu Dương lại không để ý đến việc ông †a đang nổi giận, mà lại vô cùng bình tĩnh nói.
“Cậu này, Ngô đại sư rất thành thạo việc châm cứu nên xin cậu đừng quấy rầy ông ấy, nếu không thì tôi sẽ phải sử dụng vài biện pháp mạnh, cậu đừng khiến tôi quản gia kia cuối cùng cũng mở miệng nói, trước đó ông ta không có ngăn cản anh là bởi vì Ngô đại sư không nói gì cả.
“Được, tôi không nói nữa, chỉ có điều, nếu như lúc dùng Hồi Hồn Cửu Châm có chút sai sót nào thì nó sẽ không còn là Hồi Hồn Cửu Châm nữa mà là Diệt Hồn Cửu Châm đấy", Trần Triệu Dương gật đầu một cái, không phản bác lại ông ta, nhưng vẫn mở miệng cảnh cáo.
“Hồi Hồn Cửu Châm, đã có hai châm sử dụng lực không ổn rồi, nếu như lại có thêm một châm dùng lực. không đúng hoặc là vị trí bị sai lệch, thì toàn thân ông cụ Hứa sẽ run rẩy, nôn ra máu”, đợi đến khi Ngô Hàng Vũ muốn đâm tiếp châm thứ năm, Trần Triệu Dương lại mở miệng nói.
“Người đâu, vào mang cái tên này ra ngoài cho tôi”, lần này, ông quản gia kia không thể nhịn nổi nữa, cương quyết không cho anh nói.
Lắm miệng nhưng mà anh vẫn nói, như thế không phải là vừa tát cho ông ta một cái sao?
Trần Triệu Dương cũng không phản kháng, dưới sự giám sát của hai nhân viên bảo vệ, đi ra bên ngoài.
"Tăng Kim Lai thấy vậy, lập tức lo lắng, nhưng đây là địa bàn của người ta, một tên lính mới vừa bắt đầu tu luyện như anh ta căn bản là không thể làm được gì cả, chỉ có thể theo Trần Triệu Dương ra ngoài.
“Các người cứ coi thường người khác đi, để lát nữa †ôi xem các người mời Trần gia chúng tôi đến kiểu gì”, Tăng Kim Lai tức tối cao giọng hô lên với quản gia kia và Ngô Hàng Vũ.
“Mau mau đưa ra ngoài cho tôi đi”, gương mặt quản gia kia biến sắc, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc châm cứu của Ngô Hàng Vũ, cho nên vung tay lên nói, mấy người kia lập tức tiến lên khống chế Tăng Kim Lai, áp giải anh †a ra ngoài.
“Trời ạ, thế mà còn có dạng người như vậy”.
“Đúng đấy, bản thân mình không có khả năng mà còn muốn cản trở Ngô đại sư người ta hành nghề y”.
“Chẳng có chút y đức nào, tôi cũng xấu hổ vì chung một nhóm với người này”.
Lúc này nhóm bác sĩ ngồi trong phòng khách đương nhiên là muốn giậu đổ bìm leo, ai nấy đều nói chuyện rất sắc bén, hoàn toàn không cho người ta đường lui.
“Trần gia, đám khốn kiếp này thật sự là không biết tốt xấu. Anh tự mình tới giúp ông cụ Hứa xem bệnh, thế mà còn bị đuổi ra ngoài”, Tăng Kim Lai chán nản nói với Trần Triệu Dương.