Hai chị em nhà họ Cận biết Giang Tử Phong là người của Trần Triệu Dương, vậy nên cũng không giữ bí mật với cậu ấy, kiểm tra các trang bị chiến đấu như súng đạn, dao găm một lượt ngay trước mặt Giang Tử Phong.
Sau khi nhìn thấy thứ đồ trong chiếc hộp dài của hai chị em nhà họ Cận, Giang Tử Phong trố mắt ra.
"Đây... Đây là hàng thật à?", Giang Tử Phong bước tới, hỏi với vẻ chần chừ.
"Súng đồ chơi có giết người được không?", Cận Liệt trợn trắng mắt, lập tức bật lại ngay.
"Giết... Giết người?", nghe thấy câu nói của Cận Liệt, Giang Tử Phong nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hiện lên nét hoảng sợ, đồng thời lắp bắp nói.
"Đương nhiên rồi, anh nghĩ chúng tôi lấy súng ra chơi chäc?", mặc dù nói chuyện với Giang Tử Phong, nhưng Cận Liệt không hề dừng hành động đang làm lại.
Đôi tay cô ta nhanh nhẹn kiểm tra súng ống, nhoáng một cái mà cây súng bắn tỉa dài đã bị bọn họ tháo ra, sau đó thuần thục bảo dưỡng cho súng.
Dù sao, đối với một tay súng bản tỉa, việc bảo dưỡng súng ống là một chuyện vô cùng quan trọng. Mỗi tay súng bắn tỉa sẽ căn cứ vào thói quen dùng súng của mình để điều chỉnh, chỉ cần một sai sót nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến việc ngäm bản không chuẩn.
Tay súng bản tỉa mà không bản chuẩn thì đã mất đi giá trị lớn nhất rồi.
Nhìn cách tháo gỡ, bảo dưỡng và lắp ráp thuần thục của bọn họ, Giang Tử Phong lập tức hiểu ra ý của đại ca mình.
Thảo nào anh lại bảo bọn họ làm, thì ra là có bản lĩnh hơn người.
Ngay lập tức, Giang Tử Phong cảm nhận được nguy cơ, dù sao những người được đi theo đại ca đều có sở trường riêng, ngay cả Hứa Thiệu Phong cũng có thể giúp đại ca quản lý tài sản, chị Mị thì có thể chia sẻ áp lực trong thế giới ngầm với đại ca.
Chỉ có cậu ấy là chẳng có tác dụng gì cả.
Không được! Không thể tiếp tục như thế được nữa, nhất định phải trở nên mạnh hơn mới được!
Nghĩ tới đây, cậu ấy sốt sắng trở về, muốn bảo đại ca dạy mình tu luyện.
Trần Triệu Dương tu luyện một đêm, phát hiện ra linh khít ở thành phố Vân Hải dày đặc hơn ở thành phố Nam Hải, thảo nào võ giả ở thành phố Vân Hải lại mạnh hơn võ giả của thành phố Nam Hải một bậc.
Kết thúc cuộc tu luyện, Trần Triệu Dương đứng lên, thấy trong điện thoại có một tin nhắn, mở ra xem thì thấy là tin nhän của Giang Tử Phong.
"Cũng được đó, xem ra thực lực của hai chị em nhà này khá ổn", Trần Triệu Dương hài lòng gật đầu.
Tin nhän mà Giang Tử Phong gửi cho anh là thành quả chiến đấu của chị em nhà họ Cận vào tối qua.
Hai khẩu súng bắn tỉa của hai chị em nhà họ Cận khiến người của Giang Môn không dám thò đầu ra. Cuối cùng bọn họ để lại một bức thư, cảnh cáo người của Giang Môn nhanh chóng đi khỏi đây, nếu không lần sau đạn sẽ không sượt qua hoặc là bản vào thứ trong tay bọn họ nữa.
Quả nhiên, sáng sớm ngày hôm nay, người của Giang Môn cụp đuôi bỏ đi.
Chắc chắn trong một thời gian tới đây, người của Giang Môn sẽ không quay lại, nhưng Trần Triệu Dương biết bọn họ sẽ không chịu từ bỏ.
Chỉ có điều anh không phải là người không biết đánh trả, bọn họ dám tới địa bàn của anh gây chuyện thì anh cũng không ngại tới Giang Môn của bọn họ chơi, không biết bọn họ có chịu nổi sự giày vò của anh hay không thôi.
Mặc dù bên phía Nam Hải không sao, nhưng Trần Triệu Dương vẫn muốn đi tìm Nam Cung Yến để giải thích với cô, dù sao đến bây giờ vẫn chưa thể liên lạc được với cô mà.