Trần Triệu Dương cũng cảm nhận được sự áy náy của Từ Tịnh Nhã, bèn mở miệng an ủi.
"Cái gì? Cậu giết người á?", nghe thấy câu ấy của Trần Triệu Dương, Dương Lệ cảm thấy không chịu nổi.
Mặc dù lúc ở nhà bọn họ, Trần Triệu Dương đánh Vân Phụng Thiên rất mạnh tay, nhưng cô ấy không nghĩ rằng Trần Triệu Dương sẽ giết người.
Dù sao trong nhận thức của cô ấy, giết người là một chuyện vô cùng xa vời.
"Đúng thế. Được rồi, tôi đi chuẩn bị đây", thấy sắc mặt của Dương Lệ hơi tái, Trần Triệu Dương lập tức thở dài một hơi. Anh biết bọn họ sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này.
Nhưng anh cũng biết nỗi lòng của bọn họ, nếu bọn họ thật sự hạ quyết tâm theo anh thì bắt buộc phải học cách làm quen với những điều đó, không thì sau này bọn họ sẽ còn bị dẫn vặt nhiều hơn.
Trần Triệu Dương quay về phòng mình, để hai cô gái ở lại.
Nhìn theo bóng lưng Trần Triệu Dương, Dương Lệ lập tức cảm thấy hối hận, sao cô ấy lại có phản ứng như thế cơ chứ? Liệu Trần Triệu Dương có buồn lắm không?
"Tiêu rồi, có phải tôi làm cậu ấy buồn rồi không? Tôi không cảm thấy cậu ấy là tội phạm giết người, tôi chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi", Dương Lệ bắt lấy tay Từ Tịnh Nhã rồi vội vàng nói.
"Tôi cũng hơi khó chịu, nhưng cô phải biết cả nhà họ Ngụy và nhà họ Phòng đều không phải những thế lực tốt đẹp gì, nếu Trần Triệu Dương không mạnh tay thì e rằng đến cuối cùng người bị thương sẽ là anh ấy, thậm chí còn mất mạng nữa!"
"Chẳng lẽ cô muốn Trần Triệu Dương mất mạng sao?"
Từ Tịnh Nhã rất tỉnh táo, lập tức phân tích đâu ra đấy.
"Tôi không muốn cậu ấy mất mạng, tôi biết mình sai rồi", Dương Lệ lắc đầu, nói với vẻ mặt hối hận.
"Nếu sau này chúng ta muốn thân cận với anh ấy thì nhất định phải tham dự vào cuộc sống của anh ấy, tìm hiểu anh ấy, và thậm chí là trở thành sự trợ giúp của anh ấy, vậy nên hãy học dần đi".
Mặc dù Từ Tịnh Nhã đang nói với Dương Lệ, nhưng đồng thời cũng là nói với chính bản thân mình.
Sau khi quay lại phòng, Trần Triệu Dương gạt sạch mọi chuyện sang một bên, bắt đầu vận công điều chỉnh trạng thái. Anh phải nhanh chóng chuyển sang trạng thái tốt nhất, sau đó dùng linh dược. Thiên Tinh Thúy, cố gắng phát huy hết hiệu quả của nó.
Một đêm nhanh chóng trôi qua, Trần Triệu Dương lên nóc biệt thự. Anh phải nhân lúc mặt trời mọc để hấp thu luồng khí tím, đó cũng chính là thời khắc tốt nhất để anh sử dụng Thiên Tinh Thúy.
Trần Triệu Dương âm thầm vận công, chờ đợi luồng khí tím dâng lên.
Thời khắc phía đông dâng lên tia sáng màu trắng ngà, ánh mặt trời rực lửa nhô lên, Trần Triệu Dương mở mắt ra, luồng khí tím cũng xuất hiện theo.
Lúc này, Trần Triệu Dương ăn luôn Thiên Tinh Thúy, sau đó bắt đầu vận chuyển chân khí trong cơ thể, luồng khí màu tím giữa đất trời điên cuồng tràn vào cơ thể anh.
Sau khi thuốc ngấm, kinh mạch của anh bắt đầu nở rộng và nứt toác ra. Tiếp đó, luồng khí màu tím giữa đất trời ùa vào cơ thể anh, đẩy nhanh quá trình ấy.
Trần Triệu Dương nhanh chóng sử dụng tia sáng màu vàng trong mắt mình, chữa trị vết thương kinh mạch.
Theo thời gian trôi qua, kinh mạch của được chữa trị liên tục, nhưng cơ thể cũng bắt đầu nứt ra, cũng phải dùng tia sáng màu vàng để chữa.
Cứ thế phá hủy xong rồi lại chữa trị, thực sự là người bình thường không thể chịu đựng nổi cơn đau quẵn quại ấy.
Phụ nữ sinh con thì đã là gì?
Cơn đau này không biết gấp mấy lần đau đẻ nữa.
Mặc dù đây là lần thứ ba tôi luyện thân thể rồi, nhưng Trần Triệu Dương vẫn đau muốn ngất xỉu.
Nhưng vì đã tôi luyện hai lần rồi nên anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, hơn nữa sức chịu đựng của cơ thể anh cũng hơn hẳn lúc đó.
Chủ yếu nhất vẫn là sau vụ cược ngọc lần trước, mắt xuyên thấu của anh thăng cấp, vậy nên công dụng chữa trị cũng mạnh hơn trước nhiều. Có đôi khi kinh mạch và cơ thể vừa nứt ra là tia sáng màu vàng đã chữa khỏi rồi.
Theo thời gian trôi qua, luồng khí tím trong đất trời cũng dần biến mất, mặt trời hoàn toàn nhô lên.