"Nhóc con, mày đừng lo lắng, tao không có ý xấu, để †ao giúp mày xem dây xích này đi”, Trần Triệu Dương hiên lành nói với cáo nhỏ, sau đó anh nhảy lên trên cục. sắt, cục sắt này quá lớn, trông giống một quả cân khổng lồ.
Đầu tiên Trần Triệu Dương dùng cảm giác tính toán mức độ rắn chắc của dây sắt, dùng tay căn bản không xác định được, với sức mạnh của anh cũng không thể di chuyển được nó, đủ để thấy dây sắt này rắn chắc đến mức nào.
Nhưng mà nghĩ lại sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể nhỏ bé của cáo nhỏ, Trần Triệu Dương cũng thấy bình thường, ngay cả cáo nhỏ mạnh như vậy mà còn không rung chuyển được dây sắt này, sao anh có thể làm gì được nó chứ.
Cáo nhỏ cảm nhận được hành động của Trần Triệu Dương, lập tức lộ ra vẻ mặt mong đợi.
Dây sắt và cục sắt này đã trói buộc nó nhiều năm như vậy, mặc dù đã sớm thành thói quen, nhưng ai lại muốn đeo thứ này mãi mãi chứ?
Trần Triệu Dương cũng không vội vàng, mà giả vờ rút cây gậy đốt lửa từ hông mình ra, nhưng thật ra là lấy từ trong nhãn không gian của mình, dù sao nơi này cũng không chỉ có bọn anh, mà còn có ba người có vẻ rất thù địch với mình, cho nên tốt nhất là đừng để lộ ra.
Sau khi lấy gậy đốt lửa ra, trong lòng Trần Triệu Dương cũng có chút không chắc, dù sao gậy đốt lửa này. cũng không phải thứ vũ khí sắc bén gì, có thể chém đứt dây sắt này ra hay không cũng là cả một vấn đề.
Trần Triệu Dương truyền chân khí trong cơ thể của mình vào trong gậy đốt lửa, cây gậy vẫn không có phản ứng gì, điều này khiến anh có chút thất vọng, chẳng lẽ thứ này thật sự chỉ là một cây gậy đốt lửa thôi sao?
Nhưng việc mà Trần Triệu Dương cần phải làm chỉ là dùng cây gậy đốt lửa này để đập mà thôi, lúc này anh mới vung cây gậy trong tay lên, bắt đầu đập vào dây dắt kia.
Vừa đập xuống, bên trên dây sắt này lập tức bắn ra tia lửa tung toé, lúc đầu dây sắt không thể bị phá vỡ lại hơi biến hình lúc va chạm với gậy đốt lửa trong tay, điều này khiến Trần Triệu Dương bỗng nhiên thấy được hy vọng.
Gậy đốt lửa trong tay anh thì ngược lại, anh phát hiện thế mà phía trên nó chẳng có một chút dấu vết nào cả, khiến Trần Triệu Dương càng cảm thấy tò mò về cây gậy đốt lửa này hơn.
Anh biết, có lẽ gậy đốt lửa này là một vũ khí cực kì lợi hại, chẳng qua bây giờ đang bị phong ấn mà thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, nhiệm vụ quan trọng bây giờ vẫn là đập đứt dây sắt này ra.
"Gó hy vọng rồi, hay là để tao thử một chút nhé?", Trần Triệu Dương không tiếp tục đập đứt dây sắt đó nữa, mà đi đến trước mặt cáo nhỏ, chỉ vào dây sắt đang trói buộc lên eo nó, hỏi.
Nghe thấy anh nói vậy, dường như cáo nhỏ có thể hiểu được, liều mạng gật đầu.
"Vậy thì tốt, mày phải nhãn nhịn một chút, có lẽ sẽ làm mày bị thương", Trần Triệu Dương gật đầu, anh có thể nhìn thấy ngọn lửa khát vọng tự do từ trong mắt cáo nhỏ, đừng nói chỉ là chấn thương, cho dù bị thương nặng, chỉ sợ nó cũng sẽ đồng ý.
Lúc này Trần Triệu Dương để cáo nhỏ nằm lên trên cục sắt lớn, sau đó anh mới bắt đầu dùng gậy đốt lửa gõ lên trên dây sắt buộc vào eo nó.
Với thực lực của Trần Triệu Dương, mạnh của gậy đốt lửa, sau khi gõ mười mấy phút, cuối cùng dây sắt buộc vào eo cáo nhỏ đã có thay đổi, biến thành một tầng thật mỏng.
Nhìn đến đây, cáo nhỏ càng thêm hưng phấn.