Nếu trong một cuộc đánh nhau bình thường thì anh sẽ không làm quá như vậy, chỉ cần thắng thôi.
Nhưng trước lúc đánh nhau tên Ug này đã quá kiêu ngạo, Trần Triệu Dương không đánh chết đã là nhân từ lắm rồi.
"Khụ khụ..."
Lúc này Ug cũng hơi mông lung, không ngờ mình lại bị đánh thê thảm như thế, lòng tràn đầy hối hận. Đáng ra anh ta không nên nghe lời Turang đến giúp bộ lạc Uku đánh trận này mới đúng, người phương Đông này thực sự áp đảo cả anh ta.
"Dừng tay, chúng tôi nhận thua!", Turang biết nếu không ngăn cản thì Ug sẽ bị đánh chết.
Họ có thể thua nhưng Ug không thể chết được!
Ug là người mà ông ta mượn đến, nếu anh ta có chuyện gì thật thì e là bộ lạc Uku của bọn họ cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu, Turang ông ta cũng sẽ thành tội đồ của bộ lạc mất.
"Nhận thua? Cuộc chiến giữa các linh vị nhận thua sao? Chắc là ông chưa tỉnh ngủ Triệu Dương cười lạnh.
"Cậu...", nghe anh nói vậy, hai mắt Turang như sắp phun lửa, hung tợn trừng Trần Triệu Dương.
Nhưng anh nói không sai, cuộc chiến giữa các linh vu xưa nay không bao giờ có chuyện trước an sau toàn, vì linh vu là người nhận được tín ngưỡng tối cao của toàn bộ lạc, bình thường linh vu đều giết kẻ thua cuộc thẳng tay sau khi trận đánh kết thúc để không để lại mối họa về sau.
"Đúng, linh vu đánh nhau làm gì có chuyện nhận thua? Giỡn chơi à!", Lacey cũng ra mặt, tâm trạng ông ta lúc này đang rất vui mừng, ban đầu đã chuẩn bị tinh thần làm phe thua cuộc rồi nhưng không ngờ Trần Triệu Dương lại cho ông ta một niềm vui bất ngờ như vậy.
"Vậy phải làm sao mấy người mới bỏ qua cho đại nhân linh vu của chúng tôi?", Turang hít sâu một hơi, cố gắng nói nhẹ nhất có thể.
"Cái này phải đợi chúng tôi suy nghĩ đã, mấy người có gì lấy ra đổi được?", Trần Triệu Dương nhếch mép. giễu cợt.
"Chúng tôi có thể nhượng lại mỏ kim cương cho mấy người, đó là một mỏ giàu đấy, tuyệt đối không có lỗ gì đâu!", nghe anh nói vậy, Turang tức khắc mừng rỡ, không chút do dự nói.
"Ông có bị ngốc không thế? Mỏ kim cương này vốn được đặt cược cho trận đấu này rồi, nếu mấy người không có thành ý thì tôi sẽ đá vỡ đầu anh ta đấy!", Trần Triệu Dương lạnh lùng cười, đặt chân lên đầu Ug, nếu ông già này mà nói linh tinh nữa thì anh sẽ giẫm xuống ngay.
"Khoan đã, tôi còn một thứ!", Turang có thể cảm nhận được sát ý trên người anh rất rõ, tin đối phương không phải đang nói đùa mà là có ý giết người thật.
"Ồ2 Thứ gì?", thấy dáng vẻ đó của Turang, Trần Triệu Dương hơi tò mò.
"Một gốc cỏ thần kỳ, có khả năng làm lành vết thương trong nháy mắt", ông ta hơi tiếc nuối.
"Gì cơ? Làm lành vết thương trong nháy mắt ư? Sao lại có vật thần kỳ thế được?", Trần Triệu Dương ngạc nhiên, không ngờ Turang lại vì muốn Ug sống mà nói ra những lời giả dối như vậy.