Dùng đôi mắt xuyên thấu, anh phát hiện không ngờ phe bị bao vây tấn công lại là đám Bazel, mà thế lực đang bao vây họ anh cũng biết, đó là Tulle - người luôn bất hòa với ông ta.
Trần Triệu Dương rất ngạc nhiên khi hai người này lại chạm trán nhau ở đây, quả là đáng vui mừng mà. Hai người này đúng là oan gia ngõ hẹp, bí cảnh lớn thế này mà vẫn gặp nhau được.
"Tulle, làm việc gì cũng phải chú ý để lại đường lui để sau này có gặp nhau cũng không thấy gượng gạo, tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận thế hả?", Bazel che ngực, nơi đó có một vết thương thật dài suýt thì mổ xuống bụng, ông ta căm thù nhìn Tulle, lớn tiếng chất vấn.
"Bazel, ông có bị ngu không vậy? Chỗ đó chỉ có mỗi tôi và ông là từng vào, ông chết rồi thì chỉ còn mình tôi biết. Tôi không muốn bị người ta đâm sau lưng trong lúc †ìm bảo tàng đâu", Tulle lạnh lùng cười, không đếm xỉa đến lời chất vấn đó.
"Xông lên, giết sạch bọn chúng", không cho Bazel cơ hội nói gì thêm, Tulle cho người tấn công người của ông †a.
"Tulle, ông đúng là hèn hạ!", Bazel nghe thấy mệnh lệnh của Tulle thì nổi đóa.
Ban đầu đúng là hai người đã giao kèo sẽ dùng cái gì khi tụ họp lại, nhưng phía Bazel lại có kẻ phản bội, chính là đôi song sinh kia. Hai người này dẫn họ vào trong cái bẫy Tulle đã chuẩn bị sẵn nên mới dẫn đến tình thế hiện giờ.
"Hèn hạ à? Hừ, nếu ông đầu hàng thì có khi tôi sẽ bỏ qua cho ông và mấy tên đồng đội đáng thương kia một mạng đấy", nghe Bazel nói vậy, Tulle đột nhiên đưa tay lên, ra hiệu cho cấp dưới dừng lại.
"Chỉ cần mấy người uống viên thuốc này, tôi sẽ xem mấy người như người của mình. Cân nhắc xem", nói rồi hắn ta lấy một cái bình ra, quơ quơ với những người ở phía đối diện.
"Không phải độc đâu, chẳng qua cách mười ngày phải uống thuốc giải một lân thôi. Sau khi chuyện này kết thúc, mấy người có thể nhận thuốc giải toàn bộ độc. từ tôi”.
"Tất nhiên, mấy người cũng có thể không tin, thế thì đơn giản thôi. Chết".
Tulle đưa mắt nhìn đám cấp dưới đang sợ sệt của Bazel, nở nụ cười tàn khốc.
Nghe thấy những lời đó của hắn ta, trong lòng Bazel chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Tulle vừa nói xong thì cấp dưới của ông †a nhìn nhau, có người bước ra, tiến tới trận doanh của Tulle.
"Mấy người...", không ngờ người của mình lại phản bội, sắc mặt của Bazel âm trầm như nước, hoàn toàn không ngờ đối phương lại dùng cách bẩn thỉu này.
"Mỗi người một viên, ăn cái này rồi tôi mới tin các anh", Tulle nhanh chóng phát thuốc đi.
Những kẻ phản bội trở nên lúng túng, nhưng rồi cũng nhận lấy thuốc và uống.
"Tốt lắm, sau này là người cùng phe cả rồi", Tulle sảng khoái cười to, nhìn Bazel và những người khác, nói:
"Còn ai nữa không? Hết rồi thì tôi ra lệnh tấn công đây".
Bazel nhìn mấy người lác đác bên mình, khuôn mặt hiện lên sự suy sụp và thất vọng.
Tuy vẫn còn một số người trong tổ chức chưa tụ họp. về đây, ông ta cũng biết họ sẽ không thể làm dấy lên một gợn sóng nào, Tulle sẽ không cho phép ai có cơ hội phản kháng mình.