Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói: "Đương nhiên rồi! Cậu có thể đi lại bình thường rồi đấy. Cũng đừng quên tôi là đại ca của các cậu, chỉ cần các cậu tin tưởng tôi thì mọi chuyện không cần phải lo nghĩ nhiều."
Nghe thấy câu nói quen thuộc đó của Trần Triệu Dương, cả Hắc Kiện và Ưng Chuẩn cùng đồng thành đáp lại: "Vâng thưa đại ca."
“Nếu đã khỏi rồi thì đi thôi, chẳng lẽ định qua đêm ở đây thật à?”, Trần Triệu Dương nói đùa.
Hắc Kiện bất đắc dĩ nói: "Đại ca à! Bọn em cũng đâu còn cách nào khác nữa. Bất đắc dĩ lắm bọn em mới phải ở đây thôi. Chứ không thì bọn em cũng sẽ chẳng bao giờ tìm đến nơi này".
Nghe thấy vậy, Trần Triệu Dương xúc động nói: "Thôi được rồi! Mau đi theo tôi! Dù sao đi nữa thì các cậu cũng đừng bao giờ khinh thường mấy người đây. Mấy người đó đều rất đáng thương, vừa nãy mấy người đó đều không bán đứng các cậu hơn nữa còn tìm đủ mọi cách đuổi tôi đi. Cũng coi như họ là người hiền lành tốt bụng. Trong xã hội này, thường thường thì mọi người sẽ không được như những gì mà mình nghĩ".
“Vâng, bọn em hiểu rồi”, nghe Trần Triệu Dương nói xong, hai người bọn họ lập tức sửa lại thái độ của mình.
Trần Triệu Dương khẽ gật đầu: "Đi thôi!"
Lúc này mới dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Mấy bà cô đứng ngoài thấy ba người họ bước: ra, liền bảo nhau: "Bọn họ ra rồi đấy, đừng nói nữa", rồi cùng nhau im lặng không hé lời nào.
Trần Triệu Dương nhìn mấy người đó rồi nói: "Tôi xin được thay mặt hai người anh em của mình cảm ơn mọi người đã chăm sóc họ thật tốt. Nếu mọi người có chuyện gì cần giúp đỡ, hãy nói với tôi nhé! Chắc chắn tôi sẽ giúp hết sức mình".
Người đàn bà cầm đầu lúc đầu hơi bất ngờ vì câu nói của Triệu Dương, sau đó lại lạnh lùng nói: "Chúng tôi giúp hai người họ vì thương tình chứ chẳng phải vì muốn mưu tính thứ gì. Các cậu nghĩ chúng tôi là loại người gì vậy? Thôi được rồi, các cậu đã gặp nhau rồi thì mau đi đi!"
Nghe bọn họ nói như vậy, Trần Triệu Dương cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hình như mình đã nghĩ người ta quá xem trọng vật chất rồi.
“Tôi không có ý đó! Mà thôi vậy, tôi ra ngoài trước đây, các bà nghĩ cho kỹ đi, người của Huyết Lang chúng tôi không thích mắc nợ ơn nghĩa của người khác!”
Hai người Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bị Trần Triệu Dương ép ở bên trong vô cùng xấu hổ.
Tâm năm, sáu phút sau, Hắc Kiện và Ưng Chuẩn mới bước ra với vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Ở ngoài cổng, Trần Triệu Dương và hai người nữa đang đứng chờ. Ba người bọn họ nhìn Hắc Kiện và Ưng Chuẩn bước ra mà buồn cười trước dáng vẻ của hai người họ. Ba người đứng ở ngoài cổng không nhịn nổi nữa mà cười như điên.
Người phụ nữ đứng ở trong nói vọng ra: "Năm anh đẹp trai đứng ở ngoài kia ơi! Sau này nhớ ghé qua đây chơi thường xuyên nhét!".
Lúc đầu ba người kia còn đứng cười trên nỗi đau và sự ngại ngùng của người khác, thì sau khi nghe tiếng gọi ấy lại ngày lập tức bối rối, đứng ngẩn người ra, rồi bà chân bốn cẳng chạy mất.
Ơn nghĩa của phụ nữ đúng là khó nuốt nhất!
Trần Triệu Dương nghĩ đến đây, liền lấy điện thoại ra gọi ngay cho Tăng Kim Lai, bảo với Tăng Kim Lai rằng sau khi đối phó với người Giang Môn xong thì lập tức quay về Thành phố Long Hải.
Không quên dặn dò anh ta đi xe tới đón nhóm bọn anh, sau đó còn bảo anh ra âm thầm ra tay giúp đỡ mấy người phụ nữ này.
Trần Triệu Dương nhìn vẻ ngoài của bốn người bọn họ, nhịn không được liền trêu chọc: "Rốt cuộc là mấy cậu gặp phải chuyện gì vậy? Sao trông ai cũng ốm yếu, chật vật thế này? Khi mấy người chúng ta trà trộn vào thế giới ngầm cũng chưa bao giờ thê thảm tới nỗi này. Chẳng lẽ, trong lúc không có tôi, các cậu bỏ bê không luyện tập, cho nên sức lực bị giảm đi à?"
"Tật Phong nghe xong liền kêu lên chối cãi, giải thích: "Làm sao mà có chuyện đó được! Bọn em vẫn luôn duy trì danh tiếng của Huyết Lang đấy. Nếu bọn em không chịu tập luyện thì vị trí của Huyết Lang đã sớm văng ra khỏi bảng xếp hạng rồi!"