Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Triệu Dương giống như một con quái vật, không ngừng đánh vào lão già kia, mà ông ta vốn định cứng đối cứng với Trần Triệu Dương, thế nhưng sau một lần va chạm, ông ta không còn dám làm thế nữa.

Bởi lẽ tay ông ta sắp đứt rồi, hơn nữa ông ta hiểu rõ rằng cái tên Trần Triệu Dương này không hề dùng chân khí, nói cách khác là anh chỉ dựa vào lực lượng của cơ thể.

Chỉ dùng lực lượng cơ thể thôi mà đã đủ chống đỡ được võ đạo tông sư như ông ta, vậy nếu như tên Trần Triệu Dương này dùng thêm chân khí thì e rằng đòn vừa rồi không chỉ làm cánh tay đau đớn mà cánh tay còn có thể bị phế bỏ.

Trần Triệu Dương và ông già kia ông đánh tôi tiếp vẻn vẹn đã hơn mười chiêu, anh cảm thấy thật vô vị.

"Chán quá đi... tôi sắp ngủ gục luôn rồi, ông có thể mạnh tay chút không?", Trần Triệu Dương ngáp một cái, sau đó vẻ mặt anh chán chết đáp trả lại đòn tấn công của ông ta.

Lão già kia như bị cái gì đó kích thích, lúc này ông ta rống to lên, điên cưồng công kích Trần Triệu Dương.

"Tiếp một chiêu của tôi, nếu cậu không chết thì tôi công nhận cậu", lão già kia cảm nhận được thực lực của Trần Triệu Dương, ông ta biết nếu không dốc hết sức lực thì không được, hết cách, ông ta đành phải dùng phép kích tướng.

"Được, tôi cho ông thời gian thi triển kỹ năng, nếu một chiêu này của ông vẫn không làm khó được tôi thì ông phải nói ra người thuê các ông cho tôi biết", Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, không chút quan tâm mà cho ông ta thời gian ngưng tụ lực lượng.

"Được, cậu tự tin thật đấy..., lão già mỉm cười thâm trầm, sau đó ông ta lui về sau vài bước, dưới cái nhìn chăm chú của Trần Triệu Dương, ông ta vỗ mạnh một chưởng vào lồng ngực của mình, rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Theo ngụm máu tươi được phun ra này, mặt mày của lão già ngày càng trở nên hồng hào, hơi thở trên người ông ta cũng càng trở nên mạnh mẽ, tựa như tiêm thuốc kích thích vậy, cảm xúc của ông ta vô cùng kích động.

"Tự tin nói khó nghe chính là tự cao tự đại. Cậu ngàn vạn lần không nên để cho tôi ngưng tụ lực lượng, cậu đã để cho tôi thành công ngưng tụ lực lượng vậy thì người chết chỉ có cậ ä hiển nhiên là ông ta đã quên mất chuyện mình vừa mới nằm ở thế bất lợi, suýt nữa bị Trần Triệu Dương đánh tàn phế.

"Vậy à? Tranh thủ thời gian ra tay đi, thời gian của ông có hạn, nếu như vượt quá thời gian sử dụng thì công pháp cấm ky này của ông không phải là thi triển vô ích sao", Trần Triệu Dương giang hai tay ra hiệu cho ông ta.

Nghe anh nói thế, nét mặt của lão già kia cứng ngắc, quả thật ông ta có ý định khoe khoang một chút, dù sao, lúc nấy bị anh đè đầu đánh đúng thật quá mất mặt.

"Ranh con, đi chết đi”, lúc này, lão già thẹn quá hoá giận gầm lên, rồi xông ra ngoài, hung hãn đấm vào đầu Trần Triệu Dương.

Tốc độ của ông ta nhanh đến tột cùng, sức mạnh cũng là mạnh nhất mà ông ta có thể thi triển, lực lượng kinh khủng cuốn tới.

"Được đấy", Trần Triệu Dương cảm nhận được uy lực †rong một chiêu này của lão già, trong lòng anh vui vẻ, cuối cùng cũng đã có lực lượng mạnh hơn một chút.

Trần Triệu Dương sợ bỏ qua lực lượng này, nên anh không dám dùng lực quá lớn mà lựa chọn vừa chiến đấu vừa thăm dò.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cả hai đánh nhau khí thế ngất trời.

Trần Triệu Dương khống chế lực lượng của mình, anh muốn đánh cho lão già này tâm phục khẩu phục, nếu không, sau này phải tra tấn ông ta, đánh cho ông ta mất tỉnh táo, đến khi đó, hỏi cái gì thì ông ta sẽ trả lời cái đó.

"Rốt cuộc cậu muốn gì?", lão già cảm nhận được niêm vui mèo vờn chuột của Trần Triệu Dương, trong lòng lặng yên như nước, ông ta biết rõ là mình thất bại thật rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK