"Câm miệng hết cho ông đây, ai dám động đậy, ông đây nổ súng bản chết người đớ", trên mặt tên phần tử khủng bố kia lộ ra vẻ hung ác, nhắm vào một người trong đó, nổ súng không chút do dự.
"Đoàng..."
Tiếng súng vang lên, người đàn ông ngồi gần phần tử khủng bố nhất bị trúng đạn vào đùi, chỉ là, người đàn ông đó chỉ dám kêu thảm một tiếng, đối mặt với họng súng đen ngòm, anh ta liền ngậm miệng lại, cho dù vết thương bị đạn bản trên đùi khiến anh ta đau đớn, cũng đỡ hơn là mất mạng.
Mà người bị lôi ra làm mẫu này đã khiến tất cả mọi người xung quanh ngậm miệng lại, đôi mắt sợ hãi nhìn người đàn ông kia chảy máu tươi ròng ròng, nhưng không có ai dám giúp anh ta cầm máu.
"Như vậy mới đúng chứ, thật ra, chuyện này không liên quan lắm đến mọi người, chúng tôi chỉ cần lấy được thứ chúng tôi muốn rồi sẽ rời đi, sẽ không làm tổn thương đến mọi người”, phần tử khủng bố kia đắc chí hài lòng nói, hiển nhiên, rất hài lòng với kết quả của hành động vừa rồi.
Giang Tử Phong không ngờ thế mà những người này lại ra tay nhanh như vậy, cậu ấy còn chưa kịp làm gì, điều này khiến cậu ấy cảm thấy tự trách, đều do tính cách lằng nhà lằng nhằng của mình, nếu không sẽ không trở thành như thế này.
"Tỉnh lại đi, nếu phần tử khủng bố ở khoang này đã bắt đầu hành động, như vậy chắc chắn bên phía khoang phổ thông cũng đã có bọn khủng bố khác ra tay rồi, cho nên, chúng ta phải nhanh lên, tiếp theo cậu phải nghe lệnh tôi mà làm”, Trần Triệu Dương cũng không nghĩ tới đối phương ra tay nhanh như vậy, khiến anh không kịp. trở tay.
Giang Tử Phong chấn động, lúc này mới lặng lẽ gật đầu.
Mà người phụ nữ bên cạnh cậu ấy lập tức tựa vào ngực cậu, hiển nhiên là quá mức sợ hãi.
"Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô”, Giang Tử. Phong cực kì dũng cảm, nhỏ giọng nói bên tai cô ta.
"Ừm”, người phụ nữ kia khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng đáp.
Ngay lúc này, Trần Triệu Dương lại giơ tay lên.
"Hả? Còn có người không sợ chết sao, nào, bạn học sinh kia, nói xem, anh có chuyện gì không? Tốt nhất là hãy cho tôi một lý do hẳn hoi, nếu không đạn trong súng của tôi không có mắt đâu”, phần tử khủng bố kia cười lạnh một tiếng, khẩu súng trong tay nhắm ngay vào Trần Triệu Dương, cong khóe miệng nở một nụ cười độc ác rồi nói.
"Tôi... Mấy người vì tiền tài, nhưng mà nếu thật sự không cầm máu, chỉ sợ người này sẽ mất máu mà chết, tôi là một bác sĩ, tôi có thể giúp anh ta cầm máu trước”, Trần Triệu Dương giả vờ như rất sợ hãi, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định, nói.
"À, hoá ra là bác sĩ sao, anh nói đúng, đúng là chúng tôi vì tiền, chỉ cần mấy người ngoan ngoãn phối hợp, yên tâm, sẽ không chết ai đâu”, người đàn ông kia nghe Trần Triệu Dương nói xong lý do, sắc mặt khẽ đổi, sau đó lại bình thản nói.
"Được rồi, anh qua đây, giơ tay lên trên đỉnh đầu”, người đàn ông kia ra hiệu cho anh đi tới, nhưng mà vẫn không buông lỏng cảnh giác.
Trần Triệu Dương giơ hai tay lên trên đỉnh đầu, ra hiệu mình cũng không có cầm theo cái gì.
"Tôi là một bác sĩ Trung y, tôi có thể cầm một hộp ngân châm không?”, Trần Triệu Dương chỉ vào vali bên cạnh mình, hỏi.
"Ngân châm? Là cái gì? Dùng để làm gì?”, người đàn ông kia nghe xong, lập tức hơi khẩn trương, sau đó hỏi.