"A..”
Ngay lúc lão già ôm chặt lấy dược đỉnh, quần áo vốn đã rách nát trên người ông ta liền bốc cháy, kể cả mái tóc của ông ta cũng bị đốt trụi hết.
"A..
Hiển nhiên lão già kia không ngờ mọi chuyện sẽ có biến hóa như thế, hai tay và trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn vì bị đốt cháy, ông ta lập tức kêu thảm thiết, ném cái dược đỉnh kia ra ngoài.
Trần Triệu Dương đã sớm biết trước chuyện này rồi, chờ đến khi lão già quăng dược đỉnh ra ngoài, anh đột nhiên tiến lên một bước, dùng một tay bắt lấy dược đỉnh kia, sắc mặt bình tĩnh nhìn ông ta.
Lão già nhanh chóng lăn lộn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng mới dập tắt được đám lửa trên người, chỉ là lúc này cả người ông ta đã đen sì, đầu tóc cũng bị đốt trụi hết, bởi vì dập lửa kịp thời, quần áo còn có thể miễn cưỡng che kín cơ thể, nhưng cả người lại bị thiêu đen sì.
"Dễ cầm không?”, Trần Triệu Dương dùng một tay nâng dược đỉnh kia, sau đó lạnh nhạt hỏi.
Nghe anh hỏi vậy, sắc mặt của lão già vừa mới dập tắt lửa trên người trở nên cực kì khó coi, đương nhiên, bởi vì bị đốt cháy đen sì, cũng không nhìn ra được sắc mặt ông ta biến hoá.
Mặc dù cực kì giận dữ, nhưng lý trí lại nói cho ông ta biết, người đàn ông trước mắt này không chọc được.
Không nói đến cái khác, chỉ cần thấy đối phương cầm cái đỉnh kia thôi, mình mới chạm vào một cái mà suýt nữa đã bị thiêu chết, thế nhưng đối phương lại cầm bằng một tay được, hơn nữa còn chẳng bị làm sao cả, điều này đã đủ chứng minh mình không phải là đối thủ của người trước mặt này rồi.
"Ngại quá, vừa rồi đầu óc tôi có vấn đề, bây giờ tôi sẽ rời đi”, ông ta biết không thể ở lại thêm nữa, nhất định phải nhanh chóng rời đi, nếu không mình sẽ phải viết di chúc ở đây mất.
"Chờ một chút, ai cho ông đi?”, lúc ông ta vừa mới nhấc chân lên, muốn chạy về phía trước, Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng.
Anh vừa mới mở miệng, mấy người Tật Phong liền bao vây ông ta lại, cho dù có muốn đi cũng không đi được.
"Thật sự cho rằng tôi dễ tính sao?”, Trần Triệu Dương hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn người kia.
"Nhưng mà tôi đâu có làm cái gì, ngược lại người bị thương chính là tôi, cậu còn muốn làm thế nào nữa?”, lúc này trong lòng lão già kia cực kì uất ức, cái số của mình làm sao vậy chứ? Quá xui xẻo.
"Mở miệng là một tiếng ranh con, còn nói muốn giết người cướp của, ông cảm thấy tôi có thể dễ dàng buông tha cho ông như vậy sao?”, Trần Triệu Dương cười lạnh, trong mắt có sát ý đáng sợ.
Cảm nhận được sát khí truyền đến từ trên người Trần Triệu Dương, lão già kia đã sắp sợ tè ra quần, dù sao ông ta cũng là một cao thủ, bình thường đóng vai ăn xin, chẳng qua là vì thấy vui mà thôi, thế nhưng bây giờ gặp phải người khó chơi, đối phương lại có ý định giết mình.
"Tôi...tôi chỉ là một lão già lẻ loi một mình, cậu đừng giết tôi, giết tôi không có ích lợi gì với cậu đâu”, lão già lập tức cầu xin, hiển nhiên, đối mặt với sống chết, bất kỳ người nào cũng không thể bình tĩnh được.
"Ồ? Ông còn có lợi ích gì với tôi?”, Trần Triệu Dương không hề lơ là, mà khit mũi coi thường nói.
"Tôi vẫn có thể chạy chân được, về sau cậu chính là chủ nhân của tôi, cậu bảo tôi đi hướng đông, tôi sẽ không dám đi hướng tây, chỉ cần đừng giết tôi”, trên mặt lão già có vẻ đau khổ, cầu xin Trần Triệu Dương.
Anh lại không hề dao động, vừa rồi lão già này vẫn còn dáng vẻ kêu đánh kêu giết, bây giờ đột nhiên biến thành dạng này, đủ để thấy ông ta mưu mô như thế nào.
"Không đủ, tôi không cần chó vô dụng”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không hề nhúc nhích chút nào.
"Tôi... thật ra tôi còn có một thân phận khác, tôi là tộc trưởng Misorde của gia tộc Ryder, khỏi cần phải nói đến nơi khác, chỉ cần nói ở khu vực Häc Châu và Đông u thôi, chắc chắn tôi sẽ rất có ích”, Misorde tự hào nói.
"Ngại quá, chưa nghe nói bao giờ”, anh lại lắc đầu, cực kì khinh thường nói.
"Đại ca, gia tộc Ryder này rất lợi hại”, Hắc Tử ở bên cạnh thật sự không nhịn được, chạy đến trước mặt Trần Triệu Dương, nhỏ giọng giải thích.