Chỉ là lần này Trần Triệu Dương giữ lại một phần công lực, vì trong đại sảnh lúc này chỉ còn hai người họ là nắm quyền cao nhất ở đây. Anh tin bọn họ chắc chắn biết kho chứa báu vật của Kỳ Môn Sơn năm ở đâu.
Đám người Kỳ Môn Sơn nhìn thấy cảnh này thì đều câm như hến, không ai dám nhúc nhích chứ đừng nói là tiến lên giúp đỡ hai vị trưởng lão.
“Tôi cho hai người một cơ hội, ai nói cho tôi biết kho đựng báu vật của Kỳ Môn Sơn ở đâu trước, tôi sẽ tha cho người đó một con đường sống”, Trần Triệu Dương bước đến trước mặt hai người họ, rồi nói.
“Cậu...cậu đã vi phạm quy tắc giang hồ, tất cả mọi ân oán đều được xóa bỏ sau khi trận quyết đấu kết thúc. Nay cậu lại muốn tiêu diệt toàn bộ Kỳ Môn Sơn chúng tôi sao?”, đại trưởng lão tốt xấu gì cũng có cảm tình với Kỳ Môn Sơn, lúc này đột nhiên bị Trần Triệu Dương bức bách, thì ngay tức khắc nổi cơn thịnh nộ.
“Lão già nhà ông, có phải đầu óc có vấn đề rồi không? Nếu nói vi phạm quy tắc thì nên là Kỳ Môn Sơn các người mới đúng”, Trần Triệu Dương chế nhạo, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.
“Lúc đầu tôi cùng Vân Hạn Lâm quyết đấu không phân cao thấp, nhưng cuối cùng đám người Kỳ Môn Sơn các người lại cùng xông lên, trong tình huống đó nếu tôi có thật sự tiêu diệt cả tông môn của các người, tôi nghĩ, cũng không có kẻ nào dám mở miệng nói một từ “không” đâu”.
Sau đó, Trần Triệu Dương trực tiếp nói ra lý do vì sao anh muốn tiêu diệt Kỳ Môn Sơn.
Anh nói những lời này, không có ý muốn giải thích cho họ biết rằng cây ngay không sợ chết đứng hay gì, mà là cho bọn họ biết rõ lý do tại sao bọn họ. lại đáng chết?
Sau khi Trần Triệu Dương nói xong, tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, không ngờ sự tình lại là như thế...
Nếu đúng như Trần Triệu Dương nói, thì anh có làm bất cứ chuyện gì với Kỳ Môn Sơn thì không thể trách anh được gì.
“Cậu Trần, tôi sẽ đưa cậu đến chỗ để báu vật của Kỳ Môn Sơn. Nếu cậu còn điều gì thắc mắc, tôi sẽ giúp cậu giải đáp”, lúc này tam trưởng lão mới kịp thời phản ứng lại, lập tức nói.
Sắc mặt của đại trưởng lão lúc này đen như đáy nồi, không ngờ Trần Triệu Dương đến báo thù nhanh như vậy, mà tam trưởng lão cũng dễ dàng tạo phản như thế, như thể ông ta đã sớm lường trước được chuyện này.
“Lão tam, ông...”, đại trưởng lão lập tức nhìn tam trưởng lão với ánh mắt vô cùng đau khổ.
“Đại trưởng lão, cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt nếu tôi không nói ra trước thì người chết sẽ là tôi”, tam trưởng lão chế nhạo, may mà bản thân nói ra trước để chiếm thế thượng phong.
Nghe tam trưởng lão nói như vậy, đại trưởng lão nhất thời nghẹn họng, rõ ràng là ông ta vốn không hề nghĩ đến điều đó, kết quả để tam trưởng lão hớt tay trên.
“Được, vậy thì ông không cần phải sống nữa”, Trần Triệu Dương gật đầu, lập tức vung nắm đấm về phía đại trưởng lão, nhưng khi tay anh sắp chạm vào đầu ông ta thì đột nhiên anh lại thu tay về.
Vốn dĩ muốn một quyền đánh chết ông ta cho xong chuyện, nhưng nghĩ lại nếu ông ta chết đi thì người duy nhất biết được chỗ cất báu vật là lão tam. Đến lúc đó một người xảo quyệt như lão tam chắc chắn sẽ ra điều kiện với anh.
Cho nên giữ lại cái mạng của đại trưởng lão, chỉ có lợi chứ không có hại cho mình.
Đương nhiên là anh có thể dùng khả năng xuyên thấu, kho báu vật đó của Kỳ Môn Sơn sớm muộn gì cũng được tìm thấy thôi, chỉ là thế này thì hao phí sức lực quá rồi.
“Đi thôi”, Trần Triệu Dương lập tức túm lấy cánh tay của lão tam đi về phía sau núi.
Mà đám người Kỳ Môn Sơn chỉ biết trơ mắt nhìn tam trưởng lão cùng Trần Triệu Dương đi về hướng! cất giấu báu vật ở sau núi, mà không thể làm gì được.