Thường thì những viên có vết nứt sẽ là những viên đá cắt ra được ngọc hoặc có tinh thế jadeite tốt.
Nhưng mà có câu nói, một vết nứt hủy hoại tất cả, nếu như đã xuất hiện vết nứt thì có khả năng rất lớn sẽ làm hỏng phỉ thúy ở bên trong, dù cho có ra được nước ngọc tốt, thậm chí là Phí Thúy Thủy Tinh Đế Vương Lục thì khi cắt ra e rằng cũng chỉ là một đám bột phỉ thúy mà thôi.
Nhưng Hứa Thiệu Phong lại rất thích đặt cược, trước đây hản từng đặt cược sẽ cät ra được Phỉ Thúy Thủy Tinh, tuy rằng nước ngọc không quá tốt, nhưng xét với những chủng loại Phí Thúy Thủy Tinh khác thì cũng khá đáng giá rồi.
Viên đá này giúp hắn tự tin vô cùng, hắn cảm thấy vết nứt này không có làm hỏng tới phỉ thủy ở tầng trong cùng, hoặc có thể khiến hắn cắt ra được một viên đá không tồi.
Tìm được một viên đá như vậy, tâm trạng của Hứa Thiệu Phong cũng trở nên tốt hơn.
Trần Triệu Dương tìm khắp một lượt khu vực giá rẻ cũng không thấy nổi viên đá thứ hai vừa mắt anh.
Xem ra chỉ có thể tới khu đá giá tầm trung để tìm rồi.
Nghĩ tới đây, Trần Triệu Dương liền đi về phía khu vực giá tầm trung.
Hứa Thiệu Phong thấy Trần Triệu Dương nhanh như vậy đã chuyển hướng sang khu vực đá tầm trung, hắn nhất thời lộ ra một nụ cười chế giễu.
Tìm đá sao có thể nhanh như vậy chứ?
Chắc chắn là cảm thấy không tìm được đá tốt nên mới phải đổi khu vực khác.
Cùng với thời gian trôi qua, Trần Triệu Dương cũng đã quan sát được phân nửa khu vực giá tầm trung, dù cho bên trong có khá nhiều viên đá tốt, nhưng vẫn chẳng có viên nào hợp ý của anh.
Nếu như đã tới đây rồi thì anh không những muốn tìm được viên đá có thể giúp anh chiến thắng, mà anh còn muốn sàng lọc tất cả những viên đá ở đây, tìm ra những viên mà anh ưng ý.
Sau đó Trần Triệu Dương tiếp tục tìm thêm được bốn viên đá, tuy rằng những viên đá này không phù hợp với tiêu chuẩn của buổi đánh cược lần này, nhưng những viên đá này khi cắt ra, giá trị nhất định không thấp chút nào.
Giang Tử Phong đi theo phía sau anh giờ đã ôm không nổi nữa, chỉ có thể tìm một chiếc xe đẩy và đặt hết đống đá lên đó.
"Viên này không tồi", rất nhanh chóng, Trần Triệu Dương trong khu vực đá tầm trung lại tìm được một viên nữa, trực tiếp cầm viên đá đó trong tay.
Viên đá này không lớn, chỉ bằng khoảng hai năm tay của người trưởng thành, nhưng lại khiến tâm trạng của Trần Triệu Dương trở nên vui vẻ vô cùng.
Sau khi xem hết khu vực giá tầm trung, Trần Triệu Dương chuẩn bị tới khu vực đắt giá nhất để tìm, Hứa Thiệu Phong cũng sai người đẩy xe đá đi tới.
"Cậu Trần, chọn xong rồi sao? Có cần tôi giúp một tay không?", Hứa Thiệu Phong lộ ra nụ cười đắc ý, như thể đã thắng chắc rồi.
"Anh chọn xong rồi?", thấy Hứa Thiệu Phong đi tới, Trần Triệu Dương liền dùng mắt xuyên thấu, quan sát đống đá của hắn.
Sau khi xem xong, biểu cảm của Trần Triệu Dương nhất thời trở nên cổ quái.
Tên Hứa Thiệu Phong này cũng có chút bản lĩnh đó, chọn được năm viên đá thì có tới bốn viên có thể sẽ ra ngọc, chỉ là nước ngọc này khiến người ta lo lắng.
Đặc biệt trong đống đó, viên đá thú vị nhất là viên có vết nứt, hy vọng lần này vận may của Hứa Thiệu Phong có thể tốt một chút.
"Đương nhiên là chưa rồi, tôi còn muốn tìm thêm, tôi thấy cậu chọn cũng không ít, có khi nào là chọn bừa không vậy?", Hứa Thiệu Phong đem theo vẻ chế nhạo, đáp.
"Có phải chọn bừa hay không đợt tới lúc cắt đá anh sẽ biết thôi”, tới lúc này rồi Trần Triệu Dương cũng lười chẳng muốn trả lời câu hỏi ngu ngốc kia của Hứa Thiệu Phong, lập tức lắc đầu đáp.
Nhìn thấy bộ dạng này của Trần Triệu Dương, tâm trạng của Hứa Thiệu Phong có chút không tốt.
Tên nhãi này, biểu cảm có thể nào đừng gợi đòn như vậy được không.
"Hừ, còn hơn mười phút nữa, phải tăng tốc lên đó", Hứa Thiệu Phong hừ lạnh một tiếng rồi coi lại thời gian thi đấu, sau đó liền rời đi.