Anh đến nơi đã hẹn với Hồ Tiểu Nhạc.
Trần Triệu Dương vừa xuống taxi liền nhìn thấy một bóng dáng cao ráo mặc váy đang đứng nhìn xung quanh.
Hình như là Hồ Tiểu Nhạc.
Anh nhón chân đi đến phía sau cô ta, hét lớn: "Cô đợi lâu chưa?"
A!
Hồ Tiểu Nhạc sửng sốt, vừa nhìn thấy Trần Triệu Dương thì lắc đầu nói: "Chưa, em cũng vừa đến thôi".
Anh tiến lại gần và nhận ra rãng Hồ Tiểu Nhạc có trang điểm. Kiểu trang điểm nhẹ nhàng này rất hợp với cô ta, có vẻ vì thế mà trông cô ta xinh đẹp hơn hẳn.
"Tiểu Nhạc, đêm nay cô rất đẹp".
Trần Triệu Dương cười: "Lẽ nào vì tôi đến nên cô mới đặc biệt ăn mặc đẹp như thế này?”
Cô ta đỏ mặt nói: "Người ta mới... mới không thèm vì anh
"Tôi biết ngay là không phải vì tôi mà". Trần Triệu Dương có chút thất vọng nói.
Cô ta lại vội vàng giải thích: "Anh Dương, em trang điểm như thế này là vì anh đấy. Mẹ em nói, đây là một cách tôn trọng khách".
Hồ Tiểu Nhạc càng nói càng trở nên xấu hổ.
Suy nghĩ của Ngô Quế Hoa rất thẳng thắn, nhân lúc Trần Triệu Dương vẫn chưa nhìn thấy các người đẹp muôn hình vạn trạng thì chỉ cần Hồ Tiểu Nhạc thẳng tay giăng lưới là sẽ câu được. Tất nhiên là cô ta không làm được điều đó.
"Không cần khoa trương như vậy. Đi thôi! Bên ngoài rất nhiều muỗi, vào nhà cô trước đi".
Trần Triệu Dương nói với Hồ Tiểu Nhạc.
"Anh Dương, anh đến là được rồi. Sao còn phải mang theo quà vậy".
Lúc này, Hồ Tiểu Nhạc mới thấy Trần Triệu Dương còn mang theo quà đến.
"Người xưa hay nói quà nhiều thì người không trách", Trần Triệu Dương cười: "Lần đầu tiên đến, đương nhiên phải chuẩn bị một ít quà cho bác gái rồi".
"Nhưng nó cũng đắt quá”, Hồ Tiểu Nhạc liếc mắt nhìn, đều là thuốc bổ đắt tiền.
"Không đáng bao nhiêu, chúng ta đi thôi!" "Vâng".
Hồ Tiểu Nhạc gật đầu rồi bước vào trong cùng với Trần Triệu Dương.
Nơi cô ta sinh sống là một khu chung cư lâu đời ở khu phố cổ thành phố Nam Hải.
Tất nhiên, nơi này cũng là thuê.
Trần Triệu Dương vừa đi tới cửa liền nhìn thấy Ngô Quế Hoa đang đợi ở cửa.
"Chào bác gái", Trần Triệu Dương chào hỏi khi nhìn thấy bà ấy.
Ngô Quế Hoa nhìn thấy anh liền vui vẻ tiếp đón nói: "Trần Triệu Dương, cháu đến là bác vui rồi, sao còn tặng nhiều quà như vậy làm gì”.
Anh cười nói: "Bác gái, bác vừa mới khỏi bệnh, cần phải uống một ít thuốc bổ để bồi bổ cơ thể. Mà cái này cũng không đáng bao nhiêu cả".
"Cháu mau vào nhà, mau vào nhà đi".
Ngô Quế Hoa vui như mở cờ trong bụng khi nhìn thấy Trần Triệu Dương hào phóng đến vậy, bà ấy cảm thấy đây chắc chắn là người thích hợp nhất cho vị trí con rể của mình rồi.
Ngô Quế Hoa vui vẻ mời anh vào trong nhà sau đó nói với Hồ Tiểu Nhạc: "Tiểu Nhạc, con mau đi vào bếp trổ tài nấu vài
món ngon để tiếp đón Triệu Dương thật tốt đi nào".
"Vâng", Hồ Tiểu Nhạc đáp lại, sau đó cô ta nói với Trần Triệu Dương: "Anh Dương, em đi nấu cơm đây".
"Cô có cần tôi giúp không?”
Trần Triệu Dương hỏi.
"Không, không cần đâu. Cháu mau ngồi xuống đi. Để Tiểu Nhạc làm một mình cũng được rồi. Triệu Dương, để bác rót nước cho cháu”.
Ngô Quế Hoa cất quà đi rồi rót cho anh một cốc nước.
"Triệu Dương, cháu uống nước đi".
"Cảm ơn bác gái”.
Trần Triệu Dương mỉm cười.
"Cháu không cần phải khách sáo như vậy đâu", Ngô Quế Hoa đắc ý cười: "Chẳng bao lâu nữa sẽ là người một nhà rồi".
"Hả?"
Trần Triệu Dương sửng sốt.