Đại khái là, lần sau cứ phải quét một lần xem trên người đối phương có cổ trùng hay không đã, nếu không đánh nửa ngày trời ngoại trừ một bộ thi thể, chẳng thu hoạch được cái gì khác.
Trần Diệu Dương mang theo tâm tình chán chường này lái xe quay lại quán bar.
Lúc này quán bar cũng đã bình thường trở l chẳng qua do buổi sáng nên mới không có người.
Lúc anh đến, Tô Hồng Mị đang lo lắng đứng trước cửa quán bar chờ, đứng cùng với cô ta còn có Cẩu Tử, những tên côn đồ khác thì đang thu dọn những đồ vật bị hư hỏng ngổn ngang trên mặt đất.
“Trần Diệu Dương, cậu quay lại rồi à, làm chị sợ muốn chết”, vừa nhìn thấy Trần Diệu Dương bước xuống từ xe taxi, khuôn mặt vốn đang sa sầm căng thẳng của Tô Hồng Mị, người không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài lập tức trên mặt không kìm được mà lộ ra vẻ nhẹ nhõm, bổ nhào vào lòng anh.
Cảm nhận được cảm xúc của người trong lòng, Trần Diệu Dương đành phải vươn tay ôm lấy cô ta, nhẹ nhàng vỗ lưng cô †a an ủi.
Qua vài phút, cảm xúc của Tô Hồng Mị mới ổn định lại, hai mắt đỏ hoe.
“Hôn một cái, hôn một cái..”, phía sau họ truyền đến những giọng nói ồn ào, âm thanh vô cùng đồng đều.
Tâm phúc của Tô Hồng Mị đều biết bà chủ nhà họ. thích Trần gia, đám người họ nhìn thấy tình cảm của hai người đã phát triển đến mức này rồi, đương nhiên sẽ không muốn chị Mị bỏ qua cơ hội tốt này.
Cho nên, một trận đùa bốn có tổ chức có âm mưu diễn ra.
Bị mấy tên trong bang cùng nhau hò hét, khuôn mặt Tô Hồng Mị lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm thấy một cái lỗ để chui vào, nhưng đồng thời trong lòng cô ta càng thêm hồi hộp.
“Trần Diệu Dương sẽ làm sao? Nếu như cậu ấy hôn mình, mình nên phản ứng như thế nào đây? Nếu cậu ấy không hôn thì sao? Có phải bản thân sẽ rất xấu hổ không?”
Đương nhiên Trần Diệu Dương cũng nghĩ đến điểm này, trọng điểm chính là anh cũng không bài xích Tô Hồng Mị, có thể nói cô ta chính là người phụ nữ đi theo anh sớm nhất. Tuy anh không tỏ thái độ gì nhưng anh biết tình cảm của Tô Hồng Mị dành cho mình.
Nhưng mà anh vừa mới xác nhận quan hệ với Nam Cung Yến, lúc này anh không muốn sau lưng sẽ truyền đến những lời đồn đãi không hay với người phụ nữ khác.
"Tô Hồng Mị cảm nhận được sự chần chừ và do dự của Trần Diệu Dương, thấy vậy cô ta liền hiểu rõ, nếu lần này cô không chủ động, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Nghĩ vậy, Tô Hồng Mị trực tiếp ngẩng đầu ôm cổ Trần Diệu Dương.
Trần Diệu Dương không thể ngờ rằng Tô Hồng MỊị dám làm ra chuyện như vậy, anh cảm nhận được sự nhiệt tình của Tô Hồng Mị. Trần Diệu Dương không phải là người có ý chí sắt đá, đối mặt với người phụ nữ si mê mình đến mức này, anh không nhẫn tâm đẩy cô ta ra được.
Huống chỉ, nơi này có nhiều cấp dưới của Tô Hồng Mị đang nhìn như vậy, nếu mình thật sự nhẫn tâm đẩy cô ta ra, chỉ sợ Tô Hồng Mị không ngóc đầu lên nổi.
Suy cho cùng thì Tô Hồng Mị cũng chỉ là một người phụ nữ.
Trần Diệu Dương không đẩy cô ta ra, hơn nữa còn đưa tay ôm cô đáp lại.
Vốn Tô Hồng Mị cảm nhận được Trần Diệu Dương không đáp ứng, đang có xúc động muốn rút lui, ai ngờ lúc này cô lại cảm nhận được sự chủ động của Trần Diệu Dương, khóe mắt đột nhiên trào ra nước mắt hạnh phúc.
Nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, mong đợi cuối cùng cũng không phụ lòng cô.