“Ai nói tới lượt mày?”
"Võ Cung hừ lạnh một tiếng, ông ta vẫn muốn tiếp tục xuất chiêu.
Nhưng ngay lúc này, Trần Triệu Dương liền động đậy.
Chỉ thấy Trần Triệu Dương vung chân đá một cước về phía Võ Cung.
Thấy Trần Triệu Dương không dùng quá nhiều lực, Võ Cung cười lạnh một tiếng, “Không tự lượng sức! Một chiêu mà đòi đánh ngã tao? Làm gì có chuyện đó!”
Võ Cung vừa nói, vừa vươn tay chuẩn bị tiếp chiêu.
Bịch!
"Võ Cung vừa đưa tay lên đỡ chiêu liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Vào khoảnh khắc cuối, chiêu này của Trần Triệu Dương giống như băng quyền vậy, đột ngột dồn lực.
Một giây sau, cơ thể của Võ Cung bị đá bay ra ngoài. Bùm!
Võ Cung bị đá bay ra ngoài, cánh cửa sau lưng ông ta bị đâm hỏng.
Sau khi đâm hỏng cánh cửa, ông ta ngã nhào xuống đất, lúc chạm mặt đất, cơ thể ông ta vẫn nảy vài phát rồi mới ngưng lại.
“Mày... Mày..."
Sau khi cơ thể ngưng lại, Võ Cung chỉ tay về phía Trần Triệu Dương, vẫn chưa nói dứt lời liền phun ra một ngụm máu tươi, ngất lịm đi.
Ahh!!!
Đám người xung quanh lập tức ngây người.
Cao thủ lợi hại nhất của bọn họ, cao thủ nằm trong top ba của Nam Hải đó. Vậy mà giờ đây Trần Triệu Dương đá một cước đã đánh bại rồi.
Đây chắc chản là sức mạnh kinh hồn mà.
Võ Cung tiếp sau sẽ thế nào đây, khi đối diện với sức. mạnh kinh hồn này, ông ta không có cách nào chống đỡ được.
Những người chứng kiến đầy cảm thấy choáng váng.
Bọn họ không ngờ rằng, một người trẻ tuổi như Trần Triệu Dương lại lợi hại như vậy.
Anh nói chỉ cần một chiêu quả thật là một chiêu, ngay cả nửa chiêu thừa thãi cũng không có.
Trần Triệu Dương nhìn thấy Võ Cung năm trên nền đất liền cười nhạt, Võ Cung đúng là khá mạnh, nhưng khi đối diện với một cao thủ bẩm sinh như anh thì vẫn không phải đối thủ.
“Hoá ra chỉ có vậy thôi sao”.
Trần Triệu Dương nói xong liền đi về phía văn phòng.
Còn lúc này đối với Triệu Ngũ đang ở trong văn phòng, ông ta cũng ngây người một chỗ.
Ông ta vốn là đang nghe nhạc và hát theo, đợi người đẹp tới phục vụ.
Dù gì đối với ông ta mà nói, một khi Võ Cung đã ra tay thì không có đối thủ nào mà không giải quyết được.
Nhưng ông ta ngàn lần không ngờ được, Võ Cung lại bị đá bay về phía trong.
Ông ta không dám tin khi nhìn thấy Võ Cung ngã nhào trên mặt đất, nôn ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Khi mà ông ta vẫn đang rất shock, Trần Triệu Dương đã chầm chậm bước vào.
Trần Triệu Dương nhìn người đang ngồi trên bộ sofa lộng lẫy kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Ông là Triệu Ngữ? Tôi có chuyện muốn bàn bạc với ông”.
Trần Triệu Dương nói xong liền ngồi xuống đối diện Triệu Ngũ
Sau khi ngồi xuống, Trần Triệu Dương rút ra một điếu thuốc và châm thuốc.
Anh nhả một hơi khói, bình thản nhìn Triệu Ngũ.
Triệu Ngũ nhìn Trần Triệu Dương đang ngồi trước mặt mình khế chau mày, trong lòng ông ta cảm thấy không thoải mái chút nào.
Bởi vì rất lâu rồi không ai dám nói chuyện với ông ta bằng thái độ đó, cũng không ai dám hỗn xược như vậy trược mặt ông ta.
Trần Triệu Dương khiến ông ta cảm thấy anh không hề coi trọng mình chút nào, lại còn trực tiếp gọi tên ông ta.
Tất cả những hành động này đều khiến Triệu Ngũ không thể chấp nhận được.
“Tôi không quen biết cậu, và tôi cũng không nghĩ giữa hai chúng ta có gì để trao đổi cả”.
Triệu Ngũ trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ cậu cút đi vẫn còn kịp. Không thì tôi sẽ khiến cho cậu hối hận!”
“Hahal” Trần Triệu Dương chạm tay lên mũi, cười đáp: “Tôi đã tới đây rồi thì chẳng có gì cần phải hối hận hết. Ông không có chuyện gì để nói, nhưng tôi thì có. Chuyện tôi muốn nói với ông chính là về việc ông cho người ra tay với Nam Cung Yến”.
Triệu Ngũ nghe tới đây, trong mắt liền lộ ra vài phần kinh. ngạc, ông ta nhìn chăm chäm Trần Triệu Dương hỏi: “Cậu là gì của Nam Cung Yến?”
“Một bảo vệ quèn bên cạnh cô ấy thôi, không đáng để nhắc tới", Trần Triệu Dương nhìn Triệu Ngũ nói: “Ông chỉ cần nói với tôi, chuyện lần trước có phải là do ông sai người làm hay không”.