“Cháu gái An Lan à, cũng không biết ông nội cháu nổi cơn gì, cứ đòi đưa mấy người chúng ta đến đây. Cháu nói xem rốt cuộc là có chuyện gì?”, Trịnh Thái Sơn là người nóng tính nhất trong số đó, sau khi nhìn thấy Hứa An Lan, lập tức mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, bắt mấy người chúng ta tới, dù sao cũng phải cho chúng ta biết tại sao chứ”.
“Thì đó, ông Hứa quá không xem trọng nghĩa khí, còn ở đây vòng vo với chúng ta”.
“Chắc không phải là An Lan đã tìm được bạn trai, ông kêu chúng tôi tới để khoe đó chứ?”
Các cụ lúc này bắt đầu cười nói vui đùa, rõ ràng mối quan hệ giữa bọn họ rất bền.
“Hỏi lắm thế, lát nữa sẽ biết thôi, vào trong đi”, ông nội Hứa An Lan lườm một cái, sau đó đi về phía nhà tứ hợp viện.
Trần Triệu Dương lại cau mày khi nhìn thấy ông nội Hứa An Lan, vì anh nhìn ra được, mặc dù cụ ông bước đi vững vàng, nhưng cơ thể lại...
“bi thôi, vào nhà tôi sẽ giới thiệu ông nội tôi với anh”, Hứa An Lan thấy Trần Triệu Dương nhíu mày, còn tưởng rằng ông nội cô không để ý đến Trần Triệu Dương nên anh không vui, vội nói.
“Không sao, thân phận và địa vị của ông nội cô hẳn là rất cao, vậy ông có kiểm tra sức khỏe định kỳ không?”, Trần Triệu Dương hỏi một câu không liên quan.
“À, có, ông nội tôi có bác sĩ riêng, ông thường xuyên kiểm tra sức khỏe, sao vậy? Có gì không đúng sao?”, nghe xong câu hỏi của Trần Triệu Dương, Hứa An Lan sửng sốt, sau đó nhìn Trần Triệu Dương một cách lạ lùng.
“Không có gì, đi thôi, vào trong thôi”, Trần Triệu Dương lắc đầu. Mặc dù anh nhìn ra được điều gì đó, nhưng lại không tiện nói, dù sao người ta đã có bác sĩ sức khỏe riêng, nếu mình nói ra một cách tùy tiện, sợ rằng chẳng những không làm người khác tin mà ngược lại sẽ bị coi là người có mục đích khác.
Sau khi nhóm người đi vào nhà tứ hợp viện, lúc này Hứa An Lan mới giới thiệu Trần Triệu Dương với Hứa Kiến Quốc, cũng chính là ông nội của Hứa An Lan.
“Tôi nói nè ông Hứa, ông còn giữ tảng đá đó sao? Nếu là tôi, tôi đã sớm đập vỡ rồi”, Trịnh Thái Sơn là người nói chuyện thẳng nhất, sau khi nghe Hứa An Lan nói có người muốn mua tảng đá nhiều năm trước của Hứa Kiến Quốc liền nói.
“Ông Trịnh, ông không nói chuyện cũng không ai coi ông là người câm. Tôi muốn giữ, tôi thấy vui, ông quản được sao?”, Hứa Kiến Quốc trừng mắt, nói với vẻ hung dữ.
“Cậu thanh niên, là cậu nói muốn mua tảng đá trắng này của tôi? Nếu cậu đã muốn mua, vậy cậu có thể nói ra lý do của cậu là gì không?”, sau đó Hứa Kiến Quốc. quay đầu nhìn Trần Triệu Dương, hỏi một cách thản nhiên. Uy áp đáng sợ vô hình trên người đổ dồn về phía Trần Triệu Dương.
Đối mặt với sức mạnh lấn át đáng sợ của Hứa Kiến Quốc, Trần Triệu Dương không hề động đậy, nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc.
Phải biết rằng, Hứa Kiến Quốc là một người bình thường, nhưng loại uy áp đáng sợ trên người ông ấy còn mạnh hơn cả võ đạo tông sư. Nếu anh không đủ mạnh mẽ, cộng thêm việc ở bên bờ sinh tử thời gian dài, vốn không đủ khả năng kháng lại, sợ còn chưa chắc có thể kháng cự nổi uy áp này của ông cụ Hứa.
Hứa Kiến Quốc nhìn thấy Trân Triệu Dương đối mặt với uy áp này của mình mà sắc mặt lại không chút thay đổi, trong lòng chợt giật mình, hẳn đây không phải là một người tầm thường.
“Thưa ông, nếu khi ông muốn đánh cược vào viên đá, cũng sẽ nói rõ lý do với người bán sao? Thật ra thì, trong lòng có một loại cảm giác, cảm thấy có thứ gì đó bên trong, ông nói phải không?”, Trần Triệu Dương cười tít mắt, nhìn Hứa Kiến Quốc nói.