Chỉ có những bác sĩ Trung y kia mới biết được, châm cứu huyệt Bách Hội này bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, hậu quả sẽ khó mà lường được.
Sau đó, Trần Triệu Dương buông lỏng ngân châm này ra, cây ngân châm trên đỉnh đầu bắt đầu rung động, tốc độ vô cùng nhanh, cứ như là có người đang kích thích nó vậy.
Nhìn thấy một màn thần kỳ như thế, tất cả mọi người đều ngừng thở, không dám phát ra tiếng vang gì
Khi Trần Triệu Dương đâm cây ngân châm cuối cùng vào, ông cụ Hứa lúc đầu trông khô héo, giống như là sắp. buông tay khỏi nhân gian thì sắc mặt đã bắt đầu trở nên hồng hào.
"Khụ khụ..." Bên trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, ông cụ Hứa ho khan vài tiếng, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
"Tên nhóc thối, sao lại là cậu? Sao cậu lại ở trong nhà tôi?”, sau khi ông cụ Hứa mở to mắt ra, nhìn thấy Trần Triệu Dương thì trừng mắt, khó hiểu hỏi.
"Ông chủ, ông đã tỉnh, quá tốt rồi”, quản gia Lưu thấy ông cụ tỉnh, lập tức vui mừng đến phát điên.
"Tôi bị làm sao thế?”, Hứa Kiến Quốc nhìn thấy có nhiều người ở trong phòng ngủ của mình như vậy thì có chút không vui, lúc này mới hỏi.
"Lão Hứa, bây giờ ông đừng vội quan tâm đến điều này, ông ăn cái này vào trước đi, chờ đến khi cơ thể của ông tốt hơn một chút, tôi sẽ giải thích cặn kẽ với ông sau”, Trần Triệu Dương nói, đem một viên đan dược đưa cho Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc hơi sững sờ, mặc dù không biết rõ có chuyện gì xảy ra, nhưng mà ông ấy vẫn tin tưởng Trần Triệu Dương, huống chỉ nơi này là nhà mình, ông ấy không tin, còn có người nào dám làm hại mình tại đây.
Lúc này, Hứa Kiến Quốc ăn viên đan dược kia vào.
Khi ông ấy ăn viên đan dược vào, hơi thở sinh mệnh của Hứa Kiến Quốc bắt đầu tăng cường, loại biến hóa này ngay từ đầu còn không cảm giác thấy gì, chỉ có vài người tu luyện mới có thể cảm nhận được thôi.
Nhưng khi biến hoá trên người Hứa Kiến Quốc lại cực kì rõ ràng, tất cả mọi người đã nhìn ra, bởi vì khuôn mặt đầy nếp nhăn ban đầu của ông ấy thế mà lại trở nên trơn nhăn, mặc dù còn chưa đạt đến mức bóng loáng, nhưng cũng đã hơn xa trước đó rồi.
Ngoại trừ điều này ra, còn có một biến hóa vô cùng rõ ràng, đó chính là tóc của Hứa Kiến Quốc. Lúc đầu đều đã bạc phơ, thế nhưng sau khi uống đan dược này vào, mái tóc của ông cụ Hứa đã bắt đầu biến thành màu đen. Mặc dù cũng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để chứng minh lực sinh mệnh tràn đây hơn trước đó rất nhiều.
"Ông nội, ông..”, ngay lúc này, một giọng nói ngạc nhiên truyền đến, Trần Triệu Dương nhìn sang, vừa hay nhìn thấy Hứa An Lan che miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hứa Kiến Quốc.
"Sao vậy? Cháu gái ngoan”, đương nhiên Hứa Kiến Quốc thấy được vẻ mặt của cháu gái mình, còn có ánh mắt người xung quanh nhìn mình, lập tức lẩm bẩm trong lòng.
"Ông nội, sao ông lại trẻ lại rồi?”, Hứa An Lan đi đến trước mặt ông nội mình, vươn tay ra sờ lên mặt của ông nội, lại sờ lên mái tóc của ông ấy, trong mắt là vẻ không dám tin.
"Có ý gì?”, bây giờ Hứa Kiến Quốc vẫn còn hơi ngơ ngác, ông ấy biết mình nằm ở trên giường, ý thức cũng sắp biến mất, về sau không biết làm sao lại tỉnh, tình huống bây giờ lại càng khiến ông ấy khó hiểu.
"Trần Triệu Dương nở nụ cười nhìn một màn trước mắt này, đan dược mà anh cho Hứa Kiến Quốc ăn đương nhiên là Diên Thọ đan, lúc trước luyện chế ra lại chưa từng dùng, cũng may lần này có mang đến một chút đan dược.
Lúc này Hứa An Lan đi ra ngoài thật nhanh, cầm một cái gương đi vào, đưa cho ông nội mình soi.