"Chúng ta tâm sự chứ nhỉ?", Trần Triệu Dương nhìn khắp người gã một lượt, tịch thu vũ khí và tất cả những thứ mà gã có thể dùng để tự sát lại.
"Giết tao đi!", tay súng bắn tỉa đó bày ra vẻ mặt lạnh lùng, sẵn sàng đón nhận cái chết.
"Giết mày thì có gì khó? Nhưng đến lúc tao cho mày chết thì mày mới được chết! Tao là thần y đó, cũng có nghĩa là dù mày tự sát bằng cách nào thì tao cũng sẽ cứu được", Trần Triệu Dương tươi cười nhìn tay súng bắn tỉa này.
Trông tay súng bản tỉa này thực sự rất bình thường, nếu hòa vào đám đông thì có lẽ người ta sẽ không nhìn gã đến lần thứ hai. Nhưng Trần Triệu Dương biết, càng là những người như vậy thì lại càng đáng sợ.
Một người trông rất bình thường mà ra tay thì người ta sẽ không phòng bị, tỉ lệ thành công cũng cao hơn.
"Nói đi, chúng mày là ai? Vì sao lại muốn giết vợ tao?", Trần Triệu Dương không vòng vo gì hết, anh trực tiếp hỏi luôn.
"Mày sai rồi, người mà bọn tao muốn giết không phải là Nam Cung Yến, mà là mày", nghe vậy, đôi mắt của tên sát thủ lóe lên, sau đó mở miệng nói.
"Ha ha, được, vậy cứ coi như là muốn giết tao đi, thế thì vì sao chúng mày lại muốn giết tao?", Trần Triệu Dương cười ha ha, anh không tranh cãi gì cả, chỉ tiếp tục đưa ra câu hỏi.
"Đương nhiên là bởi vì có người phát lệnh truy nã mày trên Dark web, vậy nên bọn tao mới nhận nhiệm vụ này, nhưng bọn tao không hề biết tin tức. về chủ thuê”, trông tay súng bắn tỉa ấy có vẻ rất phối hợp, hỏi câu nào là gã trả lời câu đó.
"Haizz, nếu mày ngoan ngoãn phối hợp thì có thể tao sẽ cho mày ra đi thanh thản, tiếc là mày không được thành thật cho lắm", Trần Triệu Dương thở dài một tiếng, không đợi tay súng bắn tỉa biện giải điều gì, anh đã rút kim bạc ra đâm vào nhiều vị trí trên người gã.
lúc đầu tay súng bắn tỉa rất khinh thường khi thấy Trần Triệu Dương dùng kim bạc để đối phó với mình. Ngay cả cực hình gã còn không sợ, lẽ nào. lại sợ mấy cây kim hay sao?
Nhưng rồi gã nhanh chóng rút lại suy nghĩ ấy. Cơn đau quẳn quại truyền tới từ khắp các bộ phận trên cơ thể, không những đau mà còn ngứa, khiến gã không nhịn được giơ tay gãi.
Nhưng ngón tay gã mới đụng vào làn da thì cơn đau kịch liệt đã truyền tới, khiến gã muốn ngất xỉu luôn cho rồi.
"Ợ... Hự..., gã muốn hô lên để xoa dịu cơn đau, nhưng lại không phát ra được một âm thanh nào, chỉ có tiếng thở hổn hển.
Trần Triệu Dương cứ thế lạnh lùng nhìn gã, trong mắt không có một cảm xúc nào khác.
Dám ám sát vợ anh thì phải hứng chịu hậu quả.
Nếu đêm ấy anh không ở đó thì có thể lũ người này đã thành công rồi.
"Chịu nói rồi à?", nhìn thấy ánh mắt cầu xin của tay súng bản tỉa, Trần Triệu Dương không giải trừ cơn đau cho gã ngay, mà là để gã chịu đau thêm hai phút nữa rồi mới rút kim ra.
Lúc này, tay súng bắn tỉa như vừa được vớt từ trong nước lên, mồ hôi đầm đìa khắp người.
"Nói đi, đừng có ý đồ nói dối, không dễ qua mặt tao đâu", Trần Triệu Dương hờ hững nói.
"Được, tao nói", trong lòng tay súng bắn tỉa chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng. Gã không ngờ rằng trên đời này lại có thủ đoạn tra tấn như thế, gã không bị thương chút nào, nhưng lại phải hứng chịu cơn ác mộng vô cùng vô tận.
"Thủ đô..., tay súng bắn tỉa vừa nói ra hai chữ thì khuôn mặt bỗng biến thành màu đen, sau đó gã run rẩy khắp người.
"Hử? Không hay rồi!", nhìn thấy bộ dạng ấy của tay súng bản tỉa, Trần Triệu Dương thay đổi sắc mặt. Anh chộp lấy tay gã, tia sáng màu vàng trong đôi mắt tuôn vào cơ thể gã.
Thế nhưng anh vẫn cảm nhận được rằng tay súng bắn tỉa không còn dấu hiệu của sự sống nữa, khiến sắc mặt của anh khó coi tột độ.
"Chết tiệt, bị hạ cổ trùng rồi!", lúc này Trần Triệu Dương mới nhìn thấy một loại độc trùng với đôi cánh mỏng và hình thù gớm ghiếc bay ra.
Anh lập tức giơ chân đạp chết con cổ trùng ấy. Vốn dĩ với tốc độ của cổ trùng thì đến cả đạn cũng không đuổi kịp, nhưng gặp phải Trần Triệu Dương thì nó hết đường trốn rồi.