Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ông nghĩ ông là ai? Ông giàu lắm sao?", làm Trần Triệu Dương bất ngờ chính là Nam Cung Yến lại đột nhiên lạnh lùng mở miệng phản bác người đàn ông giàu có kia.

Trần Triệu Dương nghe xong thì âm thầm vui vẻ, không ngờ Nam Cung Yến lại còn biết lên tiếng bảo vệ anh, xem ra tình cảm giữa anh và cô đã có bước tiến mới.

"Ơ hay, cô bé này cũng mạnh mồm nhị, có tin là tôi làm cho cô không bước ra khỏi trung tâm mua sắm này không hả? Bề ngoài cũng xinh đẹp lắm đấy, chỉ tiếc là chọn sai người, nếu cô chịu theo tôi, tôi bảo đảm cho cô một cuộc sống sung túc hơn, túi xách và trang sức hàng hiệu, biệt thự xe sang, muốn gì có đó, tóm lại vẫn tốt hơn nhiều so với thăng ất ơ kia".

Người đàn ông giàu có đột ngột lên giọng, sau đó tỏ vẻ khoe khoang nói, lúc nói chuyện còn không quên đâm chọt Trần Triệu Dương mấy câu.

Trần Triệu Dương nhất thời rầu rĩ, mình có chọc ai đâu, tự dưng khi không cũng bị kiếm chuyện vậy nè.

Cơ mà thắng cha này lại dám "cua" vợ mình trước mặt mình, không thể tha cho ông ta được.

Mà cô gái đứng bên cạnh nghe thấy người tình của mình đang muốn bao nuôi người phụ nữ khác, trong lòng cô ta vô cùng bực bội nhưng cũng không dám mở miệng oán trách người tình của cô ta câu nào, chỉ biết hung hăng trừng mắt nhìn Nam Cung Yến.

"Ông có nhiều tiền lắm đúng không? Được đấy!", Nam Cung Yến nghe thấy "đồ nhà quê" này lại mỉa mai Trần Triệu Dương, điều này làm cho ngọn lửa giận trong lòng cô bùng cháy dữ dội, cô quay sang nói với nhân viên bán hàng: "Giá thỏi son này bao nhiêu vậy?"

"Thỏi này trị giá 138 ngàn tệ ạ", nhân viên bán hàng nhìn thấy đôi bên bắt đầu bất hoà, nhất thời có chút căng thẳng, vội đáp. 

"Thế à, vậy tôi trả 200 ngàn, tới ông đó", Nam Cung Yến thản nhiên nói, rồi nhìn về phía người đàn ông giàu có kia.

"Vậy là cô muốn so xem ai giàu hơn ai đúng không, được lắm, 210 ngàn", người đàn vừa nghe giá thỏi son này gần 140 ngàn tệ thì giật thót một cái, nhưng đang đối mặt với một người phụ nữ cao ngạo, ông ta không muốn mình bị yếu thế hơn, lúc này đánh liều tăng thêm 10 ngàn.

"Có tiền nhiều vậy mà chỉ dám tăng lên có 10 ngàn à, đúng là đồ nhà quê", Nam Cung Yến thấy đồ nhà quê này chỉ dám tăng thêm có 10 ngàn, suýt nữa đã bật cười, khoé miệng cô cong lên, đẹp đến mức khó tả.

"Tôi trả 300 ngàn, đến ông đó", Nam Cung Yến lại tiếp tục tăng giá.

Nhìn thấy nụ cười xinh đẹp kia của Nam Cung Yến, người đàn ông giàu có suýt nữa đã hồn lìa khỏi xác, xinh đẹp quá đi mất, ông ta đã từng nếm qua không biết bao nhiêu phụ nữ, có thể nói từ trước đến nay chưa gặp được ai xinh đẹp như vậy.

Nhất định phải giành lấy được cô, nhất định phải thết

"400 ngàn tệ", người đàn ông căn răng gầm nhẹ. 

"Được rồi, tôi thừa nhận ông giàu rồi, thỏi son này nhường lại cho ông", Nam Cung Yến che miệng cười, sau đó hào phóng nói với đối phương.

Chỉ có điều, ánh mắt nhìn người đàn ông giàu có như đang nhìn một gã đần.

Nghe xong lời của Nam Cung Yến, người đàn ông chợt tỉnh táo lại, thế mà mình lại bị chơi xỏ rồi, mua một thỏi son với giá 400 ngàn, thật sự lụn bại quá mà.

"Ông xã thật sự anh tốt quá đi mất, vì em mà dám tiêu tiền như nước, em yêu anh chết đi được", cô gái nghe thấy người tình của mình thế mà lại chịu chỉ 400 ngàn cho một thỏi son, chuyện bực bội khi nấy đã bị cô ta ném đi đâu mất.

Nhìn cô gái đứng bên cạnh mình, lại nhìn về phía Nam Cung Yến, người đàn ông cảm thấy sao gout của mình lại kém thế chứ?

"Trả tiền đi đại gia ơi", Nam Cung Yến không có ý định để ông ta yên, cô nói với một vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.

"Cô dám gài hàng tôi, có tin tôi làm cô khỏi bước chân ra khỏi chỗ này không hả, khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô nếu như bị huỷ thì thật sự đáng tiếc, cho cô thêm một cơ hội nữa, theo tôi, tôi đảm bảo cô sẽ bình an vô sự", người đàn ông giàu lại mở miệng không ngừng chèo kéo Nam Cung Yến.

"Đúng là chịu hết nổi mà, cút đi", lúc này Trần Triệu Dương cũng đã không còn nhịn được nữa, dù sao cũng không thể để người phụ nữ bên cạnh mình chịu thiệt, mà anh cũng không chịu được cảnh đó, tên khốn kiếp này lại hết lần này đến lần khác tuôn ra mấy câu khó nghe, đúng là đồ chết tiệt.

"Thằng ranh, mày nói gì hả?", người đàn ông giàu có nghe thấy Trần Triệu Dương nói thế liền trừng mắt nhìn anh, ông ta không ngờ cái thằng ất ơ nãy giờ im phăng phắc thế mà lại dám mở miệng kêu gào như thế.

"Thăng ranh chết tiệt kia, ai cho mày lá gan dám nói năng với ông đây cái kiểu đó hả, mày không biết đánh vần chữ chết ra sao đúng không, đã vậy thì ông đây sẽ cho mày biết thế nào là tuyệt vọng", trong mắt người đàn ông giàu có tràn đầy uy hiếp, mở miệng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK