“Tên bảo vệ chết tiệt kia, tao cảnh cáo mày, nếu mày biết điều thì mau cút khỏi đây cho tao!”
Diệp Thiên Phàm khó chịu nói.
Giang Uyển Quân chắn ngay trước mặt Trần Triệu Dương rồi nói với hắn ta một cách nghiêm túc: “Diệp Thiên Phàm, anh làm như vậy chỉ khiến tôi càng ngày càng chán ghét anh hơn mà thôi. Nếu anh dám đụng đến dù chỉ là một cọng lông của anh Dương thôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”.
“Không bỏ qua cho anh thì em định làm gì anh chứ?”, Diệp Thiên Phàm cười đắc ý.
A!
Hắn ta vẫn còn đang luyên thuyên thì Giang Uyển Quân đột nhiên bước nhanh về trước, giơ chân lên đá thẳng vào giữa háng hẳn.
Diệp Thiên Phàm bị đá như vậy thì cảm giác thốn đến tận óc.
Không ngờ rằng Giang Uyển Quân sẽ ra tay nặng như vậy. Vào lúc này, hắn cảm thấy trứng của mình như sắp nát vụn ra rồi.
“Anh Dương, chúng ta đi thôi”.
Dứt lời, Giang Uyển Quân liền kéo Trần Triệu Dương rời đi.
“Anh Diệp, anh không sao chứ?”
“Anh Diệp, ở đây là bệnh viện, có cần đi kiểm tra một chút không?”
Đám đàn em của Diệp Thiên Phàm không ngừng nịnh hót hỏi han.
Bọn chúng cũng không ngờ đến răng Giang Uyển Quân lại dùng đến chiêu táo bạo như thế.
“Mau! Đưa tao đi kiểm tra ngay lập tức!”.
Diệp Thiên Phàm cần răng nói: “Tao cảm thấy nó sắp vỡ ra tới nơi rồi. Mau đưa tao vào bệnh viện ngay!”.
Trần Triệu Dương rời khỏi bệnh viện cùng với Giang Uyển Quân.
Ra đến đường lớn, anh không ngừng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Giang Uyển Quân thấy anh cứ nhìn mình như vậy thì không khỏi đỏ mặt nói: “Anh Dương, bình thường em không có như vậy đâu, thấy anh bị anh ta bắt nạt, em sợ anh sẽ bị thương nên mới làm vậy thôi”.
“Anh hiểu, anh hiểu mà”, Trần Triệu Dương cười haha: “Chỉ là sau này, bạn trai em cần phải chú ý một chút. Nếu không có ngày sẽ bị tuyệt tử tuyệt tôn mất”.
Cô ấy nghe Trần Triệu Dương nói như vậy thì khẽ nói: “Anh Dương, em không có vậy mà. Người ta sẽ không nỡ động tay động chân với anh đâu. Người ta thương anh còn không hết nữa là..."
“Haha. Chúng ta đi ăn gì vậy?”
Trần Triệu Dương cố tình lảng qua chuyện khác, phớt lờ lời nói gần như là tỏ tình của cô ấy.
“Tất nhiên là đưa anh đi ăn đồ ngon rồi”, Giang Uyển Quân nhìn thấy anh không có biểu cảm gì thì có chút thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nở nụ cười nói.
“Vậy đi thôi!"
Trần Triệu Dương đồng ý.
Sau khi ăn trưa xong thì bọn họ cùng nhau trở về bệnh viện.
Vừa về đến bệnh viện thì Trân Triệu Dương lại bị thầy Ôn kéo đi thảo luận tiếp.
Mãi cho đến khi sắp đến giờ tan ca buổi chiều, vì anh còn phải quay lại để hộ tống Nam Cung Yến về nhà, thì anh mới mở lời xin được về trước.
Vốn Giang Uyển Quân muốn tiễn Trần Triệu Dương nhưng lại bị anh từ chối.
Anh không muốn quá thân mật với cô ấy, càng không muốn làm hại đến cô thiếu nữ ngây thơ này.
Trần Triệu Dương xuống đến sảnh lớn bệnh viện thì đi về hướng cổng sau.
Anh nghĩ răng cổng trước thường xuyên kẹt xe, nên đi cổng sau sẽ tốt hơn.
Két!
Có điều Trần Triệu Dương còn chưa đi tới cổng thì đã bị hai chiếc xe bán tải chặn ngay trước mặt mình.
Vừa nhìn anh đã nhận ra chính là đám người của Diệp Thiên Phàm.
Lúc này, Diệp Thiên Phàm nhảy xuống xe, hắn ta nhìn chăm chăm vào Trần Triệu Dương cười đắc ý nói: “Tên bảo vệ quèn, lần này chắc không có ai ra mặt giúp mày đâu nhỉ?”
“Vậy cậu muốn thế nào đây?” Trần Triệu Dương nhìn Diệp Thiên Phàm vừa cười vừa nói.
“Rất đơn giản. Bây giờ, mày quỳ xuống xin lỗi ông đây rồi để ông đánh gãy một tay của mày, đồng thời sau này, mày nhớ tránh xa Giang Uyển Quân ra một chút”, Diệp Thiên Phàm vênh váo nói: “Nếu như mày còn dám đến gần Uyển Quân, ông sẽ khiến mày sống không bằng chết”.
“Nghe rõ chưa! Còn không mau quỳ xuống!” “Quỳ xuống xin lỗi anh Diệp đi!” “Mau lên!”
Đám đàn em của Diệp Thiên Phàm không ngừng la hét.
“Nếu như tôi không nghe lời cậu thì sao?”
Ngược lại, Trần Triệu Dương vô cùng ung dung nói. Trong mắt anh, bọn chúng chả là cái thá gì cả. “Mày bị điếc sao?”
Diệp Thiên Phàm phách lối nói: “Tao sẽ khiến mày sống không băng chết ở cái đất Nam Hải này”.
“Mày có biết anh Diệp của bọn tao là ai không hả?”
“Cậu chủ ngông cuồng nhất Nam Hải đấy!”