Tiểu Thải vốn đang lười biếng bò trên mặt đất, cảm thấy có người đến gần, nó dựng thẳng nửa thân trên lên, thè lưỡi rắn, tròng mắt nó âm u máu lạnh nhìn chăm chăm vào kẻ đang xông tới.
Khi tên này nhích lại gần Tiểu Thải, thân mình Tiểu Thải bỗng cong lên như cánh cung, sau đó nó nhanh như chớp phóng lên, hung hãn cắn kẻ này. một phát rồi về lại chỗ cũ.
Tên đó hét thảm thiết rồi nằm vật ra đất, cả người run lẩy bẩy, hơn nữa da trên mặt tên đó nhanh chóng chuyển sang màu đen, co giật không ngừng.
Sự cố bất ngờ này làm cho những người đang có ý định tấn công không khỏi chùn bước, ánh mắt nhìn về Tiểu Thải cũng trở nên sợ hãi.
Ai có thể ngờ rằng một con rắn nhỏ chỉ bằng ngón tay, màu sắc rực rỡ lại có uy lực như vậy.
Phải biết là thực lực kẻ vừa mới ra tay kia xem như đã đạt đến tiên thiên đại thành nhưng lại không thể tránh khỏi công kích của con rắn nhỏ.
"Làm sao đây?"
Thấy thế, tất cả mọi người đều liếc nhìn nhau, không biết nên làm sao cả.
Ai cũng chỉ có một cái mạng, dẫu cho bọn họ muốn tấn công Trần Triệu Dương, càng muốn chiếm lấy bí mật trên người anh, nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề là mình phải còn sống.
Vân Hạn Lâm tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, điều này khiến sắc mặt của ông ta bỗng trở nên uám.
Nếu như chân khí của ông ta có thể khôi phục một tẹo thì ông ta một tay cũng có thể bóp chết con rắn nhỏ này, nhưng giờ chỉ có thể dựa vào những kẻ này ra tay.
"Cậu qua cho cậu ta uống thuốc giải độc đi", lúc này, Vân Hạn Lâm lấy ra một viên thuốc giải độc, rồi sai bảo một người của Kỳ Môn Sơn.
Sau khi kẻ đó uống xong thuốc giải độc thì độc tố trên người không lan rộng ra nữa, nhưng đều có thể nhìn ra độc tố trên người tên này vẫn chưa được giải trừ.
"Độc này mạnh quá!", thấy cảnh này, ánh mắt Vân Hạn Lâm đông cứng lại, thuốc giải độc này là loại thuốc nổi tiếng của Kỳ Môn Sơn bọn họ, thế mà lại không thể giải được độc.
"Mọi người đừng sợ, có Vân tông chủ ở đây, chỉ cần chúng ta bắt Trần Triệu Dương lại, mọi chuyện đều sẽ dễ dàng hơn, Tiết Nhân Phong thấy sĩ khí của mọi người xuống thấp, thậm chí còn có người muốn rút lui nên ông ta vội vã bước ra, mở miệng nói.
"Hơn nữa, coi như giờ các vị rút lui thì sợ rằng Trần Triệu Dương cũng sẽ không bỏ qua cho các người đâu, các người cần phải nghĩ cho kỹ, tên đã lên dây cung không thể không băn", sau đó, Tiết Nhân Phong âm trầm nói thêm lần nữa.
Nghe Tiết Nhân Phong nói thế, sắc mặt của những kẻ vốn có ý định rút lui lập tức trở nên cứng ngắc, sau đó đáy lòng họ kiên định hơn.
"Các vị, tôi sẽ ra tay khống chế con rắn nhỏ này, còn các vị bắt giữ Trần Triệu Dương", Vân Hạn Lâm biết rằng nếu không có ai khống chế con rắn nhỏ này thì e rằng những kẻ này sẽ chần chừ không chịu tiến lên, thế nên ông ta lập tức bước ra nói.
"Có Vân tông chủ ra tay thì không còn gì tốt hơn". Nghe Vân Hạn Lâm nói vậy, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dù sao Vân Hạn Lâm là võ đạo tông sư, ông ta ra tay, mọi chuyện sẽ đáng tin hơn.
"Tốt lầm, các vị lên đi, nếu như đợi đến khi Trần Triệu Dương khôi phục lại như cũ thì tính toán của các vị sẽ tan thành mây khói đấy", Vân Hạn Lâm thật sự không muốn đợi thêm nữa, nếu không vì chân khí của ông ta giờ đang cạn kiệt, ông ta chắc chän sẽ không hợp tác với lũ ngu sỉ đần độn này rồi.