Khi Nam Cung Yến nghe thấy những lời này, vẻ mặt của cô lập tức biến sắc.
“Khốn kiếp!”
Trần Triệu Dương nhìn thấy vậy, liền bước tới nói: “Chúng tôi muốn mua đá như thế nào thì liên quan đếch gì đến mấy
người. Chúng tôi có ăn cơm hay đào mộ tổ tiên của dòng họ nhà mấy người lên không?”
Trần Triệu Dương hướng về phía Tất Văn Bách rồi trực tiếp giơ ngón giữa ra trước mặt hẳn.
Thầy Sơn nhìn thấy hành vi của Trần Triệu Dương như vậy thì vẻ mặt sa sầm lại nói: “Tên ranh con, muốn ăn đòn sao? Cậu chủ Tất, cho người của cậu tới dạy cậu ta bài học đi!”
Tất Văn Bách cười khổ nói: “Chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.
Nếu là người khác làm điều này, Tất Văn Bách nhất định sẽ cho vệ sĩ của hản đến đánh cho một trận rồi.
Nhưng đối phương lại là Trần Triệu Dương, có cho hắn thêm một trăm lá gan hắn cũng không dám.
Hắn biết răng Trần Triệu Dương sẽ không nói lý, hơn nữa đối phương lại vô cùng dũng mãnh. Quan trọng nhất là "ô dù" phía sau anh không hề nhỏ.
“Hiểu lầm à? Nói người khác dốt nát mà gọi là hiểu lầm sao? Lập tức xin lỗi!”
Trần Triệu Dương nói. “Dựa vào đâu?”, thầy Sơn khó chịu nói.
“Dựa vào việc tôi nhìn ông chướng mắt”, Trần Triệu Dương giơ nắm đấm rồi kéo tay áo lên.
“Thầy Sơn, ông hãy xin lỗi đi”. Tất Văn Bách nhanh chóng nói với ông ta. “Cậu Tất... Tôi...”, ông ta vô cùng bất mãn.
“Thầy Sơn, ông hãy nghe lời tôi đi”, Tất Văn Bách nghiến răng nói.
Ông ta liếc mắt nhìn một cái rồi trầm giọng nói: “Cô Nam Cung, tôi xin lỗi, tôi đã sai rồi”.
“Như vậy còn được”, Trần Triệu Dương rút nắm đấm lại rồi nói.
“Cô Nam Cung, sau này còn ai bắt nạt cô nữa, hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ dạy cho nó một trận nhớ đời!", lúc này, Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
Nam Cung Yến gật đầu vô cùng hài lòng.
Nhìn thấy sắc mặt của đám người Tất Văn Bách, Nam Cung Yến cảm thấy quyết định mang theo Trần Triệu Dương đi cùng quả là rất đúng đản.
Dù đôi khi ai đó cứ thích chọc tức mình lên nhưng khi được anh bảo vệ, trong lòng Nam Cung Yến vẫn cảm thấy ấm áp.
Nam Cung Yến phớt lờ bọn chúng và tiếp tục nghiên cứu những tảng đá khác.
“Ông chủ Chu, cô Nam Cung thích tảng đá nào?” Tất Văn Bách nói với ông chủ mập bên cạnh. “Tảng này”.
Ông chủ mập chỉ vào tảng đá dưới đất.
“ồ".
Lúc ông chủ Chu chỉ vào tảng đó, thây Sơn nhìn qua thì khẽ kêu một tiếng.
Thầy Sơn nhanh chóng bước đến gần, ông ta đưa tay chạm vào tảng đá, rồi lấy dụng cụ của mình ra để xem xét.
“Thầy Sơn, ông có phát hiện ra gì không?” Tất Văn Bách hỏi.
“Tảng đá này tốt. Bên trong còn có ngọc”, thầy Sơn quan sát một hồi liền đưa ra kết luận.
“Thầy Sơn và cô chủ Nam Cung quả là có mắt nhìn. Vừa rồi cô Nam Cung rất thích, nhưng những người bên cạnh không cho cô ấy mua, nên cô ấy mới không mua”, ông chủ Chu lập tức cười: “Thầy Sơn, nếu ông có hứng thú với nó, vậy tôi sẽ để cho ông với giá ba triệu rưỡi”.
Tất Văn Bách nghe ông chủ Chu nói vậy thì chỉ tay về phía Trần Triệu Dương nói: “Ông nói là chính anh ta đã không cho mua sao?”
“Đúng vậy! Anh ta nói rằng ở trong đó không có hàng gì đáng giá cả”, ông chủ Chu nói.
“Thầy Sơn, ông nghĩ thế nào?”, Tất Văn Bách hỏi thầy Sơn. “Tôi nghĩ nhất định sẽ cớ”. Thầy Sơn khẳng định nói.
“Tiểu Yến, thầy Sơn nói có hàng đáng giá, em muốn mua không? Anh cho em một cơ hội”, Tất Văn Bách hào phóng nói.
“Không mua. Chắc chản là không có gì đáng giá!”, Trần Triệu Dương khẳng định nói.
Nam Cung Yến nghe thấy lời này thì chỉ có thể gật đầu bất lực. Thật ra cô muốn mua, muốn cắt nó để tìm được miếng ngọc đầu tiên trong đời.
Tất Văn Bách cười và nói: “Vậy thì tôi sẽ mua nó. Hôm nay, tôi sẽ chứng minh cho ai đó thấy là mình đã sai, khiến ai đó bẽ mặt. Để ai đó biết được như thế nào gọi là hiểu biết nông cạn!”
“Cậu chủ Tất, bây giờ cậu quẹt thẻ sao?”, ông chủ Chu cười nói.
“Quẹt thẻ”.
Tất Văn Bách vô cùng cao hứng rút thẻ ngân hàng ra.
Ông chủ Chu lập tức cầm lấy tấm thẻ.
Tất Văn Bách bước đến chỗ Nam Cung Yến và Trần Triệu Dương cười nói: “Trần Triệu Dương, cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội nua rẻ bán đắt này”.
“Vậy thì tôi chúc anh thành công trước”.
Trần Triệu Dương cười nhẹ một tiếng.
“Tiểu Yến, cảm ơn em rất nhiều. Em thực sự là nữ thần may mắn của anh”, Tất Văn Bách giả vờ giả vịt nói.
Khuôn mặt của Nam Cung Yến tối sầm lại.
Trong lòng cô thầm hối hận vì đã nghe lời ai đó. Bây giờ, lại để Tất Văn Bách nhặt được món hời lớn rồi.