Mục lục
Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng nói nhảm, tôi chắc chẳn có thể giúp cậu câu dẫn nhà họ Ngụy ra ngoài. Thay vì cậu đi tìm người ta, chi bằng để đối phương tự tìm đến cậu. Như vậy chẳng phải gay cấn hơn sao”, trong mắt Dương Lệ lộ ra vẻ hoang dã, xoay vô lăng không ngừng, vượt mặt hết xe này đến xe khác.

Nghe Dương Lệ nói vậy, Trần Triệu Dương gật đầu, cũng có lý, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Vẫn may là khả năng lái xe của Dương Lệ cũng không tệ, mặc dù xe đang lái không phải là siêu xe, nhưng có là siêu xe đi chăng nữa thì căn bản vẫn không có lợi thế gì khi đang ở trong thành phố.

Vì vậy, xe của Dương Lệ nhanh chóng đuổi kịp đối phương.

“Không có kỹ thuật lái xe thì đừng có chơi siêu xe nhé, thật mất mặt quá đi”, Dương Lệ lái xe song song với đối phương, rồi khinh thường hét lên.

Sau đó Dương Lệ vượt hẳn qua xe của đối phương, chạy về phía trước.

Đương nhiên là đối phương không hài lòng, lập tức điên cuồng đuổi theo, Dương Lệ liên tục né tránh, nhưng đến cuối cùng cô ấy lại không né tránh mà để đối phương đâm vào đuôi xe. 

Bất lực, hai bên đành dừng lại.

“Với kỹ thuật lái xe của cô, chuyện như vậy không thể xảy ra, cô cố ý sao?” Trần Triệu Dương hỏi Dương Lệ.

“Đúng vậy, nhà họ Ngụy mà cậu muốn đến rồi đấy. Tên ngồi trên ghế lái là Ngụy Thân - đệ tử của nhà họ Ngụy. Tuy không phải là con cháu dòng chính nhưng cũng thật sự là người họ nhà Ngụy”, Dương Lệ cười nheo mắt nói với Trần Triệu Dương.

Nghe cô ấy nói vậy, anh chợt hiểu ra rằng cô ấy thật sự không muốn mình đến nhà họ Ngụy, chính vì vậy cô ấy mới nghĩ ra chiêu này để nhà họ Ngụy đến †ìm mình, bằng cách này mình sẽ không gặp phải nhiều nguy hiểm.

Cứ tưởng Dương Lệ là một cô gái không có trí tuệ, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu như vậy.

“Các người mau xuống xe đi, va vào xe của tôi rồi đấy, biết không?”, Dương Lệ xuống xe với vẻ mặt đầy xót xa, bước về phía người lái chiếc siêu xe phía sau rồi mắng nhiếc.

Hai tên thanh niên đó lại coi như không có. chuyện gì to tát, vẻ mặt đầy bất cần.

“Không phải vừa rồi chạy rất giỏi sao? Sao lại không chạy nữa, chạy nữa đi cho anh đây xem thử”, 

Ngụy Thân lập tức bước tới chỗ Dương Lệ, nhìn cô ấy với vẻ mặt ngả ngớn.

“Bây giờ chuyện chúng ta cần phải nói đến là vấn đề bồi thường, anh đã đâm vào phía sau chúng tôi, hiểu chưa?”, Dương Lệ ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Ngụy Thần, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

“Vậy sao? Anh không hiểu đâm vào phía sau là gì hết, hay là anh sẽ đâm vào phía sau cô em một chút”, dứt lời, Ngụy Thân nhìn chằm chằm vào phía sau Dương Lệ, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.

Cảm nhận được ánh mắt đó của Ngụy Thân, Dương Lệ không khỏi có chút giận dữ, lập tức núp vào bên cạnh Trần Triệu Dương.

“Thăng nhãi, ông đây rất hứng thú với cô gái của cậu, giá bao nhiêu, nói một con số đi”, sau đó Ngụy Thân nhìn về phía Trần Triệu Dương, thấy dáng vẻ gầy gò cùng làn da trắng nõn của anh, ánh mắt hắn ta chợt lóe lên sự coi thường.

Đây chẳng phải là một điển hình của trai bao sao, Ngụy Thân này vốn là cậu chủ nhà họ Ngụy nên luôn cho rằng mình đẹp trai hơn những chàng trai trẻ bình thường. 

Hắn ta tin rằng chỉ cần nói ra thân phận của mình, tên mặt búng ra sữa này nhất định sẽ cao chạy xa bay.

“Ồ, tôi nhìn trúng tài sản của nhà cậu rồi, cậu nói, có phải tôi nên cho cậu vài đấm thì cậu mới chịu giao tài sản của nhà mình cho tôi?”, vừa cười Trần Triệu Dương vừa hỏi.

“Thăng nhãi, cậu đang nói cái gì? Cậu không biết tôi là ai sao?”, vẻ mặt Ngụy Thân chợt chùng xuống, lập tức hỏi.

“Tôi e là cậu cũng không biết tôi là ai?”, Trần Triệu Dương cũng hỏi lại với vẻ rất kiêu ngạo.

“Phì...”, Dương Lệ ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, liền phì cười.

Đồng thời lúc này, ba người bạn đồng hành của Ngụy Thân cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt kỳ quái, hiển nhiên là bọn họ không ngờ rằng ở Vân Hải lại có người dám ngông cuồng với Nguy Thân như vậy.

Hắn ta tuy không phải là cậu chủ dòng chính của nhà họ Ngụy, nhưng chỉ cần có quan hệ với nhà họ Ngụy, thì không người bình thường nào có thể bì được. 

“Tên khốn kiếp này làm tao tức chết đi được, ông đây là người của nhà họ Ngụy, mày còn làm bộ làm tịch với tao ở đây, có tin là tao cho mày quỳ gối rời khỏi đây không?”, đương nhiên là Ngụy Thân nhìn thấy cô gái mà hản ta muốn lại đang cười nhạo mình nên tức giận đến nỗi máu như muốn dồn hết lên não.

Đều trách thằng nhãi nhép này, nếu không phải vì hắn, mình sẽ không bị cười nhạo như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK