Người nói là sẽ tới giúp Trần Triệu Dương vẫn chưa thấy đâu.
Vốn dĩ nhóm Hồ Tiểu Nhạc cũng rất hi vọng, nhưng bây giờ càng lúc càng lo lắng.
Cậu cả thì ngày một đắc ý, hắn ta đung đưa cặp chân vắt chéo của mình, nói: “Người của mày đâu? Sao chưa tới?”
“Cậu cả, tôi sợ thăng đã nói sẽ tới giúp nó không dám tới ấy chứ”.
“Nghe thấy tên cậu cả rồi thì còn ai dám tới nữa?” “Không sợ chết thì cứ tới đây”.
Đám Long Cảnh Sơn đắc ý cười.
“Trần Triệu Dương, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Nhỡ đâu không có ai tới cứu chúng ta thì liệu chúng ta có làm sao không?”
Những người đứng sau Trần Triệu Dương càng lúc càng lo lăng.
“Đừng lo!", Trần Triệu Dương thoải mái nói: “Tôi đã nói rồi, tối nay có tôi ở đây, không ai có thể động đến các cô được”.
“Nhưng anh ta có súng”.
“Tôi sợ".
“Tôi cũng sợ!”
Nhóm Hồ Tiểu Nhạc nói nhỏ.
Dù sao bọn họ cũng là phận liễu yếu đào tơ, chưa bao giờ gặp tình huống như thế này cả.
“Sợ gì, có tôi đây rồi”, Trần Triệu Dương nói chắc nịch.
Cho dù Triệu Ngũ không đến thì Trần Triệu Dương cũng tự tin là anh có thể xử đẹp bọn chúng.
“Giám đốc Trương, ông nhìn thấy rồi chứ? Cái đất Nam Hải này là do tôi quyết”.
Lúc này cậu cả đắc ý nói: “Ông chọn đi, muốn con ả nào ngủ với ông cũng được, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì”.
Cặp mắt gian tà của giám đốc Trương bắt đầu tăm tia.
Ông ta chỉ vào Hứa Mỹ Tình, đắc ý cười nói: “Tôi thích kiểu phụ nữ có hương vị như thế này”.
“Không thành vấn đề, lát nữa tôi sẽ đưa cô ta lên giường
ông”. Cậu cả cười đắc chí. Sắc mặt của Hứa Mỹ Tình dần trở nên tái nhợt. Rầm!
Lúc này, cậu cả vỗ bàn một cái, trái tim của các cô gái đập lên thình thịch.
“Đến giờ rồi”.
Cậu cả cầm súng chỉ vào Trần Triệu Dương, cười nói: “Người mà mày gọi tới đâu? Sao vẫn chưa thấy đến?”
“Cậu cả, làm gì có kẻ nào dám tới”. “Vả lại ai tới cũng vô dụng thôi, giải quyết hắn đi”.
Đám Long Cảnh Sơn nhao nhao nói.
Cậu cả cầm súng nói: “Tao đã cho mày cơ hội rồi, không biết tranh thủ thì đừng trách tao”.
, tự mày
Vừa nói, cậu cả vừa chĩa súng về phía Trần Triệu Dương.
Hắn ta nhếch môi cười ngả ngớn: “Bây giờ quỳ xuống và bò tới đây thì tao có thể không nổ súng”.
“Thăng họ Trần kia, mau quỳ xuống rồi bò tới trước mặt cậu cả đi".
Trình Minh Viễn hô to: “Mau lên, mày muốn hại chết bọn †ao à?”
“Mau lên!”
Đám Vương Đông cũng hùng hổ kêu gào. “Trần Triệu Dương, phải làm gì đây?”
“Có khi nào anh ta nổ súng thật không?”
Mấy cô gái sau lưng Trần Triệu Dương sợ đến mức mặt mày tái mét.
“Tao đếm đến bai”
Cậu cả vênh váo nói.
"Bạt"
Hắn ta bắt đầu đếm.
Trần Triệu Dương vẫn đứng im.
"Hail"