Lúc này Chu Hán Khanh mới nhìn thấy Trần Triệu Dương. Ngay lập tức, đôi mắt của hắn đỏ ngầu lên.
Bởi vì hẳn nhận ra rằng đó chính là người đàn ông đã quăng mình ra khỏi văn phòng của Nam Cung Yến!
Sau vụ đó, hắn đã hỏi thăm về Trần Triệu Dương, biết anh chỉ là một bảo vệ, sau này mới được vào bộ phận quan hệ xã hội làm một nhân viên quèn, thế là hắn vẫn luôn muốn tới gây sự với Trần Triệu Dương, không ngờ hôm nay lại gặp nhau.
"Thằng ranh, mày còn dám xuất hiện trước mặt tao cơ đấy! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại xông tới", Chu Hán Khanh chỉ vào Trần Triệu Dương rồi quát tháo với vẻ mặt phẫn nộ.
"Hử? Anh Dương, anh biết Chu Hán Khanh à? Sao anh lại đắc tội với anh ta vậy?", nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Chu Hán Khanh, Giang Uyển Quân tò mò hỏi ngay, còn sợ hãi ấy hả? Trong cái đất Giang Nam này, Giang Uyển Quân chưa từng sợ ai hết.
"Không có gì, chỉ là nện cho hắn một trận rồi quãng đi như rác rưởi thôi mà", nhìn thấy Chu Hán Khanh, Trần Triệu Dương nói với vẻ mặt lạnh nhạt, không hề cảm thấy hoảng hốt vì phe hắn người đông thế mạnh.
Những người đi theo Chu Hán Khanh nghe vậy đều trố mắt ra.
Phải biết rằng gia tộc của Chu Hán Khanh có thể nói là gia tộc giàu nhất thành phố Long Hải, không ai dám đắc tội với Chu Hán Khanh, huống chỉ là đánh hăn, bởi vì làm như thế là chuốc lấy mối thù sống còn rồi.
"Ha ha, thì ra là thế. Nhóc Chu, sao anh đen thế? Đắc tội với anh Dương, bị đánh còn là nhẹ đó", Giang Uyển Quân vừa cười vừa nói.
"Cô gọi thằng đó là gì cơ?", Chu Hán Khanh đang bị hận thù che mờ đôi mắt, nghe thấy cách xưng hô của Giang Uyển Quân với Trần Triệu Dương, trái tim hắn run lên, hỏi với vẻ không dám tin.
"Đương nhiên là anh Dương rồi, người tôi thích đó", Giang Uyển Quân lập tức nói ngay, sau đó cô ấy ôm lấy cánh tay của Trần Triệu Dương, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
"Cô... Sao cô lại thích hắn được? Hắn chỉ là một thằng bảo vệ chó chết mà thôi, dựa vào đàn bà mới vào được bộ phận quan hệ xã hội, hắn có tư cách gì mà lại lọt vào được mắt xanh của cô?", nghe thấy câu nói của Giang Uyển Quân, rồi lại nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của Giang Uyển Quân với Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh lập tức nổi cơn thịnh nộ, hắn điên cuồng gào thét.
"Anh là cái thá gì? Chuyện giữa tôi và anh Dương liên quan gì tới anh? Còn nữa, anh dám nói anh Dương của tôi như thế, anh chết chắc rồi!", nghe thấy Chu Hán Khanh nói vậy, Giang Uyển Quân tức điên lên, chỉ vào Chu Hán Khanh rồi nghiến răng nghiến lợi mắng.
"Đừng nổi giận, chỉ là một con chó dại mà thôi, vì một con chó dại mà làm mình tức như thế thì không đáng đâu!", Trần Triệu Dương chỉ thờ ơ trước sự điên loạn của Chu Hán Khanh, anh hững hờ nói.
"Phụt... Anh Dương, anh nói đúng quá đi mất, anh ta là một con chó dại, nhìn thấy ai là cắn người đó, tuyệt đối đừng để mắc bệnh dại", nghe thấy câu nói lạnh nhạt của Trần Triệu Dương, Giang Uyển Quân lập tức nở nụ cười, cảm thấy hả hê vô cùng.
"Thăng ranh, núp sau phụ nữ thì là loại đàn ông gì đây? Có gan thì thi đấu một trận với tao, tao sẽ dạy mày cách làm người", dù sao Chu Hán Khanh cũng là loại người âm hiểm, Giang Uyển Quân bảo. vệ Trần Triệu Dương như thế, nếu hắn cứ quấn lấy thì e rằng Giang Uyển Quân sẽ càng thêm chán ghét, hắn không muốn đắc tội với Giang Uyển Quân.
"Mày là cái thá gì mà đòi dạy tao làm người? Chán sống rồi hả?”", điều tối ky của Trần Triệu Dương là người khác nói thế với mình. Sát khí trong lòng anh dâng lên, nói với vẻ âm trầm.
"Xì, không dám thì nói là không dám, đừng có ba hoa", bắt gặp ánh mắt ngập tràn sát khí của Trần Triệu Dương, Chu Hán Khanh sợ thót tim, vội vàng nhìn sang chỗ khác, sau đó nói bằng giọng khinh thường.
"Được, mày nói đi, định đấu thế nào? Có quy tắc gì?", Trần Triệu Dương hít sâu một hơi, kìm nén sát ý trong lòng, đồng thời lạnh lùng nói.
Nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, Chu Hán Khanh mừng thầm.
Tuy rằng hắn là con nhà giàu, nhưng lại cực kỳ thích đua xe và cải tiến xe, chiếc xe thể thao của hắn cũng được chuyên gia cải tạo rồi. Hơn nữa, tuy rằng trình đua xe của hẳn không bằng Lạc Thu, nhưng cũng thuộc dạng đỉnh trong giới đua xe của thành phố Long Hải.