Lần này hắn muốn vơ vét cả vốn lẫn lãi về.
“Anh Dương, anh thật sự muốn đánh cược với hẳn ta sao? Anh không sợ hản ta giở thủ đoạn gì à?”
Giang Tử Phong hỏi. “Trần Triệu Dương, anh quá nóng vội rồi”. Nam Cung Yến cũng không nhịn được nói.
“Hản ta muốn cược với tôi, tôi sẽ khiến hẳn phải tuyệt vọng”.
Trần Triệu Dương cười đáp.
Thầy Sơn cho dù lợi hại thì đã sao, bản thân anh là người có khả năng nhìn xuyên thấu, muốn chọn ra ba miếng Phỉ Thủy tốt hơn so với của ông ta từ trong chợ cược ngọc này, quả thực là quá dễ dàng.
Tất Văn Bách đã muốn tặng tiền cho mình, anh làm sao có thể từ chối đây.
“Anh Dương, em thích anh quá đi”, Giang Tử Phong cười: “Không uổng là thần tượng của em”.
“Nhưng tôi còn muốn làm một việc nữa”, Trần Triệu Dương vỗ vai Giang Tử Phong cười nói: “Có thể cần sự giúp. đỡ của cậu”.
“Là việc gì?”
Giang Tử Phong cười đái phó cho em là được”.
: “Anh Dương, anh cứ việc phân
“Tôi cảm thấy nếu đã muốn chơi thì phải chơi một ván lớn".
Trần Triệu Dương nói bên tai Giang Tử Phong. Nói xong, anh liền cười: “Cậu cảm thấy thế nào?”
“Hay, quá hay, quá là phấn khích luôn”, Giang Tử Phong nhiệt huyết sôi trào: “Em thích như vậy. Ha ha!”
“Đồ khùng”.
Nam Cung Yến đứng bên cạnh lên tiếng: “Ngộ nhỡ thất bại thì sao? Anh đền được không?”
“Có gì mà không đền được”, Trần Triệu Dương bình tĩnh đáp: “Được ăn cả ngã về không!”
“Có lý".
Giang Tử Phong cười cười: “Chúng ta xuất phát thôi”. Dứt lời cậu ta dẫn đầu đi ra ngoài.
“Trần Triệu Dương, anh nằm chắc phần thằng không?” Nam Cung Yến hỏi.
“Không”.
Trần Triệu Dương trả lời.
“Đã không nắm chắc anh còn đánh cược với bọn họ?”
Nam Cung Yến quở trách: “Anh thật sự đền nổi sao?”
“Anh không phải là còn có em sao?”, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến mà cười.
“Tôi nói trước, nếu anh thua lỗ tôi sẽ không giúp anh trả nợ đâu”, Nam Cung Yến nghiêm túc nói.
“Anh không phải là nói về chuyện tiền bạc”, Trần Triệu Dương cười xấu xa: “Lúc anh không có cảm giác, em có thể giúp anh tìm lại mà. Có em ở bên cạnh giúp sức, anh nhất định sẽ thẳng. Đến lúc đó có thể thăng hay không thì còn phải xem em làm thế nào”.
Nam Cung Yến thấy được nụ cười của người nào đó, cô lại âm thầm phỉ nhổ trong lòng: “Liên quan gì tới tôi, tôi mới không thèm giúp anh. Hừ, đừng có mơ mộng viển vông”.
Nam Cung Yến không tin lời nói càn hôn một cái thì sẽ có cảm giác đó của anh.
Khi ba người Trần Triệu Dương đến được nơi cắt đá thì ở đó đã tụ tập không ít người.
Vừa nghe được tin tức về ván cá cược giữa Trần Triệu Dương và Tất Văn Bách họ đều chạy tới xem trò hay.
Nhưng họ lại đặc biệt nhất trí không xem trọng Trần Triệu Dương.
Theo đánh giá của họ, Trần Triệu Dương có thể mò được miếng Phỉ Thúy Nước vừa rồi đã được tính là nghịch thiên.
Giờ đây anh còn muốn cùng một cao thủ lành nghề như thầy Sơn đánh cược ba miếng đá, hơn nữa còn là so tổng giá trị của ba miếng đá này.
Họ cảm thấy hy vọng chiến thẳng của Trần Triệu Dương thực sự rất thấp.
“Chàng trai, cậu đúng là quá hấp tấp”.
“Ván bạc như vậy mà cậu cũng dám đánh cược. Thế nào cũng sẽ thua cuộc thôi”.
“Thua là kết cục không còn nghỉ ngờ gì nữa”.
“Chủ yếu là vẫn còn quá trẻ tuổi, nếu không làm sao có thể đồng ý được”.
“Ôi, đúng vậy. Đúng vậy!” Tất cả đều cảm thấy tiếc cho Trần Triệu Dương.
Tất Văn Bách và thầy Sơn đứng ở giữa, ý cười trên mặt hai người càng đậm.
Bọn họ cũng cảm thấy rằng ván này phần thắng nằm chắc trong tay mình.
Đặc biệt là thầy Sơn, lần này ngay cả bảo bối của mình ông ta cũng đã lấy ra nên càng cảm thấy không có lý do gì mà mình có thể thua.
Thấy Trần Triệu Dương tới Tất Văn Bách lúc này hằng giọng nói: “Cảm phiền mọi người yên lặng một chút, để tôi giải thích cho mọi người”.