"Con không biết nữa, để con gọi điện thoại hỏi xem sao"", thực ra Dương Lệ cũng không muốn tham gia lễ đính hôn này, nghe bố mình nói vậy, cô chỉ muốn đi tìm Trần Triệu Dương chơi ngay thôi.
Sau khi bắt taxi tới khách sạn Thụy Hải, Trần Triệu Dương đi vào thẳng bên trong.
Chỉ có điều anh mới đi đến cửa thì đã bị chặn lại.
"Thưa anh, xin hỏi anh có thiệp mời không?", người ở cửa chính là nhân viên đón khách của nhà họ Phòng, vừa rồi anh ta nhìn thấy Trần Triệu Dương bước xuống từ một chiếc taxi.
Hơn nữa cách ăn mặc của Trần Triệu Dương quá quê mùa, nhà họ Phòng không thể mời người như thế tới tham dự lễ đính hôn được.
Vậy nên anh ta kết luận rằng cậu thanh niên này muốn làm thân với nhà họ Phòng, hoặc là tới đây ăn chực.
Anh ta không thể cho người như thế vào được, ngộ nhỡ lễ đính hôn xảy ra chuyện gì thì anh ta sẽ đi đời mất.
"Không có thiệp mời thì không được vào. Hiện giờ nhà họ Phòng đã bao trọn khách sạn Thụy Hải rồi, xin mời anh về cho", mặc dù trong mắt chỉ toàn nét khinh thường, nhưng những lời anh ta nói ra lại rất lịch sự.
"Tôi tới để chúc mừng, chẳng lế cũng không được vào sao?", nghe nhân viên đón khách nói thế, Trần Triệu Dương cảm thấy bực bội.
Nếu biết trước là cần thiệp mời thì anh đã vào từ cửa sau rồi.
"Người này không có thiệp mà dám tới dự lễ đính hôn của nhà họ Phòng, đúng là ảo tưởng".
"Tôi đoán là muốn bấu víu vào nhà họ Phòng ấy mà".
Một số khách khứa tới tham dự lễ đính hôn nhìn thấy cảnh này, bọn họ bắt đầu chỉ trỏ về phía Trần Triệu Dương, hiển nhiên ai cũng khinh thường hành động ấy của anh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Trần Triệu Dương đột nhiên vang lên.
"A lô, Lệ Lệ à, tôi đang ở cửa khách sạn Thụy Hải, ồ, các cô cũng ở đây sao? Tôi không có thiệp mời, cô ra ngoài đón tôi đi!", nghe điện thoại xong, Trần Triệu Dương lập tức thở phào.
"Có người ra đón tôi!", lúc này Trần Triệu Dương mới nói với nhân viên đón khách ở cửa.
"Vâng, thưa anh!", nhân viên đón khách cười rồi nói: "Nhưng làm phiền anh đứng sang bên cạnh, đừng chắn đường những vị khách khác".
Dứt lời, anh ta nở nụ cười không mấy tốt đẹp gì cả.
Những khách khứa qua lại cũng cười ha ha, hiển nhiên bọn họ rất thích xem những chuyện như vậy.
Đôi mắt của Trần Triệu Dương trở nên lạnh lùng, chỉ là một nhân viên đón khách mà cũng dám có thái độ ấy với anh, đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
"Cậu nói cái gì hả?", Trần Triệu Dương lạnh lùng nói, đôi mắt hơi u ám.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào, nhân viên đón khách cảm thấy rùng mình, trong mắt hiện lên nét sợ hãi.
Trần Triệu Dương đang định dạy cho tên nhân viên ấy một bài học thì Dương Lệ chạy chậm tới cửa.
"Trần Triệu Dương!", cô ấy đi tới trước mặt Trần Triệu Dương.
Bị Dương Lệ chen ngang, khí thế của Trần Triệu Dương lập tức biến mất.
Nhân viên đón khách cảm thấy nhẹ cả người, suýt chút nữa thì quỳ xuống đất, anh ta nhìn Trần Triệu Dương đầy căm hận.
Cả nhân viên đón khách và những vị khách khác đều không ngờ là lại có người ra đón Trần Triệu Dương thật, hơn nữa còn xinh đẹp như thế.
Chuyện ấy khiến tên nhân viên càng thêm oán hận, vì sao một thăng chẳng có gì nổi bật như vậy lại được người đẹp ưu ái cơ chứ?
"Bây giờ tôi vào được chưa?", Trần Triệu Dương đanh mặt nhìn nhân viên đón khách.
"Được rồi, xin mời!", tuy rằng tên nhân viên thực
sự không muốn anh vào, muốn làm anh xấu mặt.
Nhưng anh ta không dám, lý do thì không chỉ là vì sự uy hiếp của Trần Triệu Dương.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nhà họ Phòng, cho dù Trần Triệu Dương có to gan đến đâu thì cũng không dám đắc tội với nhà họ Phòng.
Điều mà anh ta quan tâm là cô gái vừa chạy tới đây. Được nhà họ Phòng mời tới dự lễ đính hôn thì chắc chản là phải có thế lực không nhỏ, một nhân viên đón khách nhỏ bé như anh ta không thể đắc tội nỌI.
Lúc này, Trần Triệu Dương mới quyết định tha cho nhân viên đón khách, nếu không với tính cách của anh, anh đã đá cho tên đó một cú rồi.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?", tất nhiên là Dương Lệ cũng phát hiện ra điều bất thường.
"Không có gì, tên nhân viên đó không cho tôi vào, còn bảo tôi chắn đường nữa", Trần Triệu Dương nở nụ cười rồi thản nhiên nói.