"Cái gì?"
Khi hai người họ nhìn thấy cảnh đó, lập tức hai mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Võ giả có thể né được cả đạn sao? Đáp án là có thể.
Nhưng mà, không phải tất cả các võ giả đều có thể né được đạn, hơn nữa, cũng không phải có thể né được tất cả các viên đạn.
Tuy súng trong tay hai người họ chỉ là súng lục, nhưng chúng là những khẩu súng lục có tầm bản và uy lực đáng kể, giá thành chế tạo cực kỳ đắt đỏ.
Viên đạn do khẩu súng như thế bản ra, dẫu có là võ đạo tông sư dùng toàn lực để né tránh thì cũng chỉ có thể tránh tối đa ba viên đạn, thế nhưng, hai người họ đã bắn hết tất cả số đạn trong băng đạn vậy mà không có viên đạn nào trúng mục tiêu.
Điều khiến cho cả hai cảm thấy sởn tóc gáy chính là tên Trần Triệu Dương này nhìn qua không hề nhúc nhích, thân thể chỉ lắc lư một chút, kết quả là đạn bọn họ bắn ra đều hụt.
Cả hai hiểu rõ rằng không phải kỹ thuật bắn súng của họ không tốt, cũng không phải đối thủ quá may mắn. mà là thực lực của đối phương quá mạnh.
Lúc này, tay bắn tỉa kia sờ soạng bộ ngực của mình, ở đó là thiết bị điều khiển quả bom trên người, nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên, tay của anh ta bị chặt đứt tận gốc rồi rơi xuống mặt đất.
Đây là chân khí trảm do Trần Triệu Dương phát ra, anh biết rõ đối phương định lấy điều khiển từ xa, anh không muốn bị tên điên này tính kế.
"Câm miệng lại", Trần Triệu Dương hừ lạnh, rồi lao xuống nhanh như tia chớp, mạnh mẽ đấm một quyền vào ngực người này.
Với cú đấm này, Trần Triệu Dương cắt đứt sinh mệnh của anh ta, dù sao, theo quan điểm của anh, tay súng bắn tỉa đeo một quả bom trên người có thể nổ tung bất cứ lúc nào là nguy hiểm nhất, thế nên, anh mới giải quyết người này đầu tiên.
"Được rồi, giờ có thể thong thả chơi chút rồi", sau đó Trần Triệu Dương giẫm nát thiết bị giờ mới đưa mắt nhìn về phía lão già và cô gái kia.
Vẻ mặt của hai người đó đều vô cùng lạnh lùng phảng phất như người vừa chết không phải là người của họ vậy, chỉ có điều là ánh mắt họ nhìn về Trần Triệu Dương không còn sự khinh thường như trước nữa.
"Cho các người ra kẻ chủ mưu thì tôi sẽ tha mạng cho các người”, Trần Triệu Dương không vội vã ra tay nữa, điêu anh muốn không phải là tính mạng của hai kẻ này, anh chỉ muốn biết là ai đang âm thầm bày mưu tính kế sau lưng anh?
"Cậu biết chúng tôi thuộc tổ chức sát thủ, vậy thì cậu nên biết rằng, đối với tổ chức sát thủ chúng tôi mà nói, mạng có thể không có nhưng thông tin khách hàng tuyệt đối thể để lộ ra", lão già kia lắc đầu khinh thường rồi nói Huống hồ, chưa biết ai tha ai một mạng đâu”.
"Chao ôi, chẳng lẽ các người không biết là sống trong thống khổ và chết trong sung sướng nghe có vẻ. giống nhau, nhưng lại có rất nhiều người tự nguyện lựa chọn chết trong vui sướng, giống như anh ta vậy, trông thật hạnh phúc", Trần Triệu Dương tận tình khuyên nhủ nói.
"Cậu cứ yên tâm đi, tôi cũng sẽ giữ mạng cho cậu để cho cậu sống trong thống khổ, ánh mắt lão già lạnh lẽo, còn chưa nói xong đã xông lên trước, ông ta đã chịu Trần Triệu Dương quá đủ rồi, ông ta nhất định phải để thằng ranh này hiểu, kiêu ngạo thì phải trả giá đắt.
"Hay lắm", trong mắt Trần Triệu Dương loé lên tia sáng lạnh như băng, anh không chút sợ hãi, trực tiếp đối kháng, anh không hề ngưng tụ chân khí mà dùng lực lượng của cơ thể xông lên.