Người nhà họ Quý nhanh chóng đỡ Quý Vân Hải ngồi lên ghế chủ tọa, chỉ có điều là có cảm giác ông ta khá buồn ngủ.
Sau đó mọi người lần lượt đi tới dâng lên những quà tặng có giá trị không nhỏ, chỉ có điều Quý Vân Hải còn không thèm nhìn lấy một cái, chỉ có Quý Chiêm Quân và người nhà họ Quý lên ứng phó.
Đến các khách mời cũng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng tất cả mọi người đều cảm thấy Quý Vân Hải hơi là lạ, chỉ có điều chủ của bữa tiệc mừng thọ này vẫn còn ở bên trên nên không ai dám nói ra điều gì.
“Anh Quý, anh làm sao vậy? Tổ chức tiệc mừng thọ mà sao lại có dáng vẻ ỉu xìu như vậy chứ?”, một ông lão có tuổi tác không khác mấy so với Quý Vân Hải đi tới, ra hiệu cho con cháu của mình dâng quà lên.
Người khác không dám nói nhưng mà ông ta lại không quan tâm đến chuyện này.
“Ông Hạ, tại sao ông lại đích thân tới đây, mời ngồi”, nhìn thấy người tới, sảc mặt Quý Chiêm Quân lập tức biến đổi, mặc dù ông ta mời Hạ Thanh Minh đến nhưng vốn dĩ ông ta không hề hy vọng Hạ Thanh Minh sẽ tới.
Phải biết rằng Hạ Thanh Minh và ông cụ nhà ông ta là bạn thân, hơn nữa cho tới tận bây giờ, Hạ Thanh Minh vẫn là một người cương trực thẳng thắn, có lời gì thì sẽ nói ra lời đó, không quanh co. lòng vòng.
“Tôi và anh em của mình nói chuyện còn có phần của anh sao? Đi sang một bên”, Hạ Thanh Minh bỗng quay sang trừng Quý Chiêm Quân, sau đó cất bước lớn đi tới trước mặt Quý Vân Hải.
“Đi gọi bác sĩ Lý tới đây”, Hạ Thanh Minh cũng mặc kệ bây giờ đang ở trong trường hợp nào, với địa vị là ông cụ nhà họ Hạ, Hạ Thanh Minh ông có quyền làm như vậy.
Sắc mặt của Quý Chiêm Quân và đám người nhà họ Quý đều vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ rằng Hạ Thanh Minh lại gọi bác sĩ đến vào lúc này, lế nào ngay cả tiền mời bác sĩ nhà họ Quý cũng không có để mời đến hay sao?
Mà những vị khách xung quanh nhìn thấy hành động của Hạ Thanh Minh thì lập tức đều lộ ra vẻ mặt rất hứng thú, dù sao thì Hạ Thanh Minh cũng làm chuyện mà bọn họ không dám làm. Bọn họ cũng rất tò mò rốt cuộc Quý Vân Hải này bị làm sao?
Mãi cho tới bây giờ, Quý Vân Hải vẫn không có phản ứng gì như cũ, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ, ánh mắt hơi dại ra, căn bản là không phản ứng lại với lời nói của Hạ Thanh Minh.
“Anh rể, ông nội thứ hai của em thế nào vậy? Không phải là đổ bệnh chứ?”, nhìn thấy dáng vẻ của ông nội thứ hai, Tuyên Hoàng lập tức trở nên gấp gáp, lúc này quay đầu lại hỏi Trần Triệu Dương.
“Ông ấy không bị bệnh”, Trần Triệu Dương lắc lắc đầu, mặc dù anh biết rõ chuyện của Quý Vân Hải nhưng anh không thể khiến cho Tuyên Hoàng lo lắng như vậy được. Lúc đầu anh định quay đầu mặc kệ rồi nhưng sau đó lại muốn giúp Quý Vân Hải trị liệu một chút.
“Không bị bệnh, vậy tại sao ông ấy lại như vậy?”, Tuyên Hoàng vừa nghe Trần Triệu Dương nói không bị bệnh thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại vô cùng lo lắng mà hỏi lại.
Trần Triệu Dương còn chưa kịp nói chuyện thì một bác sĩ mặc áo dài trắng đi vào, tuổi của vị bác sĩ này cũng không lớn lắm, chỉ hơn ba mươi tuổi, thể nhưng trong mắt anh ta lại mang theo một chút kiêu ngạo.
Chỉ có điều người ở đây không giàu sang thì cũng cao quý, sự kiêu ngạo của anh ta cũng không dám thể hiện ra ngoài quá nhiều.
“Bác sĩ Lý, anh nhìn ông ấy hộ tôi một chút, rốt cuộc là như thế nào?”, Hạ Thanh Minh nhìn người vừa tới, lúc này ông ta mới dặn dò anh ta.
“Vâng thưa ông Hạ”, Lý Ba gật đầu, lúc này mới đi tới bên cạnh Quý Vân Hải, chuẩn bị tiến hành kiểm tra cho ông ta.
“Ông Hạ, đây chính là tiệc mừng thọ của bố tôi, chúng ta làm như vậy có vẻ không được tốt lắm đâu”, lúc này Quý Chiêm Quân đi qua, ngăn cản Lý Ba đang muốn làm kiểm tra, nói với Hạ Thanh Minh.