Tất Văn Bách cười nói: “Mọi người đều biết ván cược sắp. tới rồi nhỉ?”
“Biết!
Ai nấy đều gật đầu.
Sau khi Trần Triệu Dương đồng ý đánh cược, Tất Văn Bách rất muốn cho mọi người ở sàn cược ngọc biết chuyện này, nên rất nhanh tin tức đã được lan đi khắp mọi nơi trong sàn cược.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết nhưng Tất Văn Bách vẫn chính thức nói lại lần nữa.
Sau khi dứt lời, hắn ta cười nói với Trần Triệu Dương: “Anh có ý kiến gì không?”
“Không có!”, Trần Triệu Dương đáp
“Anh ta không có ý kiến gì, tôi cũng thế”, Tất Văn Bách cao giọng nói: “Vậy nên lát nữa, tất cả mọi người hãy ngồi xuống làm chứng cho chúng tôi. Chúng tôi cũng sẽ mời một ông chủ có tiếng, có uy tín tới để đánh giá định giá cuối cùng. Như vậy được chứ?”
“Được!”
“Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ván cược nào lớn như này. Thú vị đấy!"
“Một tên gà mờ có thể buộc thầy Sơn cược với hắn, đúng. là rất thú vị!”
“Chỉ tiếc cậu nhóc này quá mù quáng, may mắn vớ được. khối ngọc Phỉ Thúy Băng mà lại dám đánh cược với thầy Sơn, đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Vốn dĩ trong lòng Nam Cung Yến đã rất run, giờ nghe mọi người nói thế, cô lại càng chán nản hơn.
Cô cũng cảm thấy Trần Triệu Dương tự tin thái quá.
Nhưng cô nghĩ kỹ lại, bất kể lúc nào, làm bất cứ chuyện gì Trần Triệu Dương đều rất tự tin.
“Mọi người, mọi người, tôi vẫn có lời muốn nói!”
Giang Tử Phong đột nhiên kéo bàn bước ra, đặt bàn tử tế lại, cậu ấy mới lên tiếng.
Sau khi lớn tiếng, sự chú ý của mọi người đều dồn hết lên Giang Tử Phong.
“Mọi người, chuyện là thế này, dạo gần đây tôi hơi ngứa. tay, nhân ngày hôm nay, tôi quyết định mở một trận cá độ!”
“Cá độ cái gì thế?”
Giang Tử Phong cười nói: “Tỷ lệ cược rất đơn giản, mua anh Dương của tôi thẳng thì một ăn một, mua Tất Văn Bách thẳng thì một ăn hai”.
Giang Tử Phong vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới Giang Tử Phong dám mở ván cá độ như này.
Ai nấy đều nhắm chắc Tất Văn Bách thắng, cậu ấy lại dám mở ván cược nếu Tất Văn Bách thẳng thì một ăn hai.
“Cậu Giang, tôi khuyên cậu đừng cá độ nữa, cá cái là cậu thua ngay!”
“Đúng đấy. Tôi sợ cậu lỗ sập nhà!”
Mọi người có lòng khuyên nhủ.
Bọn họ cảm thấy Giang Tử Phong đang dâng tiền cho người.
Giang Tử Phong vỗ ngực nói: “Mọi người cứ yên tâm, nếu thua rồi, bao nhiêu tiền tôi cũng trả, chỉ cần mọi người dám đặt, tôi dám nhận. Tôi dùng danh dự nhà họ Giang để đảm bảo với mọi người”.
“Thực sự bao nhiêu cũng trả sao?”
Tất Văn Bách hỏi. “Đúng vậy!” “Được, tôi cược năm mươi triệu, tôi thẳng!”
Tất Văn Bách rút ra một tờ séc rồi ký tên. Lúc đưa tờ séc. qua, hẳn đắc ý n‹ ¡ phải cho cậu nhả cả ván lần trước ral”
Tất Văn Bách hùng hổ mở cược như thế, mọi người cũng trở nên hăng hái hơn. Ai nấy đều biết, lần này Giang Tử Phong dâng tiền cho người khác rồi.
Cơ hội tốt như vậy, không được bỏ lỡ.
Hơn nữa, Giang Tử Phong còn có biệt danh, cược đâu thua đó.
“Tôi cược hai triệu, cậu Tất thắng!”
“Tôi cũng cược cậu Tất thắng, cược năm triệu”.
Người trong sàn cược đều là ông chủ, hầu hết chẳng phải người thiếu tiền, cộng thêm ván cược ngày hôm nay k1ch thích như thế, nếu mà không chơi tới bến thì đúng là có lỗi với bản thân.
Đương nhiên, gió thổi một chiều.
Hầu như đều cược bên Tất Văn Bách.
Tất Văn Bách thấy thế thì có phần huênh hoang.
Chẳng mấy chốc, số tiền cược mà Giang Tử Phong nhận đã hơn trăm triệu.
Trong đó, có đến hơn chín mươi chín triệu cược cho Tất Văn Bách.
Chỉ có một người cược một triệu cho Trần Triệu Dương.
Nam Cung Yến nhẩm tính, nếu như Trần Triệu Dương mà thua, Giang Tử Phong phải trả cho người ta hai trăm triệu.