“Cẩn thận!”
Ngay khi Giang Tử Phong còn đang oán giận, Cẩu Tử vẫn luôn lạnh lùng nãy giờ đột nhiên hét lớn, đồng thời ném con dao trong tay ra.
“Phập..”
Lúc Giang Tử Phong và những người khác quay đầu lại, bọn họ chỉ thấy phía sau Giang Tử Phong là một kẻ đang giơ dao lên chuẩn bị chém xuống người cậu ấy, mà con dao Cẩu Tử vừa ném ra bây giờ đang cắm thẳng vào cổ họng hắn ta.
Nhìn thấy cảnh này, mồ hôi lạnh của Giang Tử Phong chảy ròng ròng, sắc mặt cũng có chút trắng bệch.
“Lần sau cậu phải nhớ kỹ, giết người thì phải xuống tay thật dứt khoát, nếu ở trên chiến trường mà để lại cho kẻ địch một con đường sống như thế này thì chính là đang tự tay gieo một mầm tai hoạ cho bản thân”, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Tử Phong, Tật Phong không nhịn được mà mở miệng dạy dỗ cậu ấy một trận.
Trong lúc nói chuyện, Tật Phong hung hăng giãm mạnh vào cổ họng của một người đang nằm dưới đất, khiến cho hắn ta gãy cổ chết tươi.
“Cậu chưa gi ết chết bất kỳ kẻ nào, ở đây vẫn còn một người, cậu tự xử lý đi”, Tật Phong kéo một tên đã bị Giang Tử Phong đánh cho nhừ tử lên, ném đến trước mặt cậu ấy, hung ác nói.
“T1 ¡ không thể ra tay được”, tuy rằng vừa rồi cậu ấy bị chuyện bản thân suýt chút nữa bị người ta chém chết kí ch thích, nhưng mà, Giang Tử Phong thật sự không dám giết người.
Trải qua giáo dục truyền thống và hoàn cảnh sinh hoạt an toàn suốt bao nhiêu năm qua, làm cho cậu ấy không có cách nào xuống tay độc ác được.
“Cậu đừng nghĩ rằng bản thân đang lạm sát kẻ vô tội, cậu nhìn xem trên cổ hắn ta đeo thứ gì?”, dường như biết được Giang Tử Phong đang vướng mắc ở chỗ nào, Tật Phong dứt khoát giật chiếc vòng cổ của đối phương ra đưa cho cậu ấy.
“Nhìn thấy không? Những thứ màu trắng này chính là khớp đầu tiên của ngón tay út, ý nghĩa của nó là số lượng người mà hắn ta đã giết, cậu nhìn màu sắc nhợt nhạt của cái này xem, mẩu xương này còn chưa quá năm tuổi, kẻ mà ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng có thể xuống tay được thì cậu cho rằng hắn ta là người tốt sao?”
“Cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu thả hắn ta đi, với bản tính của hắn ta, có thể hắn ta sẽ mang nỗi tức giận của ngày hôm nay trút giận lên những người khác, chẳng hạn như những người vô tội, cho nên, nếu như lúc này cậu không giết hẳn ta thì có công bằng cho những nạn nhân bị hắn ta gi ết chết sau này không?”
“Giết một kẻ ác là đang cứu sống hàng trăm sinh mệnh vô tội”.
Tật Phong càng nói càng hăng, những lời cuối cùng của cậu ta làm cho lửa giận của Giang Tử Phong bùng lên mạnh mẽ.
“Được rồi, lên xe thôi”.
Ngay khi Giang Tử Phong sắp bị Tật Phong thành công kí ch thích, Trần Triệu Dương đột nhiên mở miệng.
Nghe được lời nói của anh, bọn họ nhanh chóng lên xe, còn về phần cái tên bị Giang Tử Phong đánh cho thừa sống thiếu chết kia, Trần Triệu Dương khẽ búng tay một cái, một luồng khí kình đánh thẳng vào giữa trán hắn ta.
“Hắc Tử, xử lý đoạn video này một chút, quy tắc cũ”, sau khi bọn họ lên xe, Trần Triệu Dương đưa di động của mình cho Hắc Kiện.
“Đây là cái gì?”, nhận lấy chiếc điện thoại mà Trần Triệu Dương đưa cho, Hắc Kiện tò mò hỏi.
“Không có gì, khi nấy lúc các cậu chiến đấu, tôi tiện tay quay lại một đoạn video, sau khi xử lý xong, cậu đăng nó lên mạng đi, à, đúng rồi, nhớ gửi cho phòng đấu giá Tô Tỉ một bản”, Trần Triệu Dương cười lạnh, ánh mắt lóe lên một tia sáng sắc lạnh.
“Ha ha, việc này cũng quá là thú vị rồi”, nghe xong lời của Trần Triệu Dương, mấy người Hắc Kiện lập tức nhiệt huyết sôi trào.
“Tiêu đề cũng phải kêu một chút, không phục thì đến đây”, sau khi Hắc Kiện biên tập xong, nhìn thấy những tiêu đề hùng hổ trên diễn đàn, Trần Triệu Dương lại mở miệng nói tiếp.
“Thật trâu bờ”, nghe thấy giọng điệu kiêu ngạo của đại ca, bọn họ lập tức hú hét ồn ào.
“Đã xong”, xử lý xong những thứ này, Hắc Kiện nhấn phím Enter, búng tay một cái, hưng phấn nói.