Hiện tại tất cả mọi người xung quanh đều vô cùng phấn chấn, hóng trò vui không sợ lớn chuyện, lần này nếu lại mở ra thêm một con báo, dù chỉ là một tỷ thì cũng quá lớn rồi.
Lúc này Triệu Dương cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết vậy anh ta đã chẳng ra mặt, để thầy mình ra chẳng phải là tốt hơn hay sao.
Nghĩ đến đây, dưới đáy lòng Triệu Dương dâng lên sự độc ác, đôi chân phía dưới chậm rãi di chuyển đến chân bàn đánh bài, nhẹ nhàng đá vào đó một cái.
Làm xong việc này, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Trần Triệu Dương nói: "Anh đã muốn để tôi mở, thì tôi đành mở vậy".
"Läc xong rồi không mở chẳng lẽ giữ lại trang trí à?", Trần Triệu Dương cười lạnh, chút chiêu trò của Triệu Dương hiển nhiên đã bị anh nhìn rõ, nếu tên đó đã chơi bẩn, anh cũng không cần phải nương tay.
Mọi người xung quanh đều đang tập trung nhìn chăm chăm vào chung xúc xắc đó, tất cả bọn họ ai cũng muốn chứng kiến một huyền thoại mới xuất hiện trong giới bài bạc.
Dù gì thì cậu thanh niên đó đến tận bây giờ vẫn chưa thất bại trận nào, không biết điều chờ đợi cậu ta có phải là kỳ tích nữa hay không.
Tuy Triệu Dương không biết làm cách nào mà Trần Triệu Dương có thể đánh đâu thắng đó như vậy, nhưng chỉ cần không ra con báo nữa là được. Vì thế lúc đang giữ chung xúc xắc anh ta lại đá bàn thêm phát nữa, ngay sau đó thẳng tay mở nắp chung ra.
"0a." "Cái quái gì vậy". "Thật đấy à? Đáng sợ quá".
"Một tỷ, đây chính là phất lên chỉ sau một đêm, quá điên cuồng".
Sau khi xúc xắc bên trong chung xuất hiện trước mắt mọi người, ai ai cũng đều kinh ngạc, bởi vì cả ba con xúc xắc đều là sáu nút, lại là bộ ba đồng nhất.
Liên tục mấy lần đều là con báo, đáng sợ thật, có người nghĩ là Trần Triệu Dương giở trò, nhưng người đổ xúc xắc là người của sòng bạc, Trần Triệu Dương cơ bản còn không được chạm vào bàn đánh ấy chứ, hoàn toàn không có khả năng gian lận.
Đã thế thì chỉ còn lại một giả thuyết là Trần Triệu Dương có năng lực nghe xúc xắc, là một cao thủ cờ bạc.
Tạ Thụy Ý nhìn đến ngây người, anh ta biết người vừa cứu mình hoàn toàn chả quen biết gì, nhưng cũng không giải thích.
Dù vậy nhưng không ngờ cậu thanh niên mãi không chịu nói gì kia lại lợi hại như thế, mới mấy ván cờ đã thăng được một tỷ, thật sự là thần bàn chốn trần gian.
Điều này làm cho ánh mắt Tạ Thụy Ý nhìn Trần Triệu Dương trở nên khâm phục.
Mà lúc này Triệu Dương đã hoàn toàn trợn tròn mắt, anh ta chuẩn bị nhiều như thế mà vẫn thua, đó cũng chẳng phải là số tiền nhỏ, một tỷ lận đấy, doanh thu của sòng bạc trong vòng một tuần chắc cũng mới chỉ được tầm tầm đó, còn chưa tính các khoản chỉ phí khác.
Lần này thì xong rồi, không những danh tiếng đều quét rác, đã thế sợ là anh ta còn phải chịu sự trách mắng của sòng.
Chuyện xảy ra ở sảnh lớn sớm đã dẫn đến sự chú ý của quản lý sòng bạc, vốn dĩ họ nghĩ có Triệu Dương ra tay thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề, cho nên cũng không định đến. Ai ngờ Triệu Dương vừa ra mặt đã thua nhiều như vậy, nếu không có biện pháp thì chắc chắn lần này sòng bạc sẽ phải tổn thất rất lớn.
"Ông Kim, phải làm sao bây giờ? Có cần tôi ra tay hay không?", bên trong phòng quản lý ở lầu hai, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, bộ dáng đẹp trai mở miệng hỏi.
"Đội trường Tần Hải, nếu vào lúc này công khai ra tay với cậu ta, có thể sẽ khiến rất nhiều người tức giận, đến lúc đó trong vòng một ngày, danh tiếng của sòng bạc sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, cách này không ổn", ông Kim híp mắt, liếc nhìn tên phó đội trưởng đội bảo vệ kia rồi thản nhiên nói.