“Trần Triệu Dương, anh không sao chứ?”, tuy rằng nhìn thấy anh không sao nhưng Từ Tịnh Nhã vẫn không kìm được. mà hỏi.
“Tôi không sao, sao muộn thế này rồi mà cô vẫn chưa ngủ? Tỉnh rượu rồi?”, nhìn thấy bộ dạng này của Từ Tịnh Nhã thì anh lập tức hỏi lại.
“Không phải là tôi lo cho anh sao, anh sao rồi? Có bị thương ở đâu không?”, Từ Tịnh Nhã quan sát anh một lượt, phát hiện trên người anh không có vết thương nào thì mới yên tâm.
“Tôi thì có chuyện gì được chứ, được rồi, đi ngủ đi”, Trân Triệu Dương vẫn đang lo về chuyện bên Nam Hải, xem ra mai phải quay lại một chuyến thôi
Sau khi biết được tình hình của anh thì Từ Tịnh Nhã bät đầu thấy mệt mỏi, dù gì cũng uống nhiều rượu như vậy, kể cả có uống canh giải rượu rồi thì đầu óc cũng vẫn mê mẩn như: thế.
Trần Triệu Dương vừa về đến biệt thự của mình thì Giang Tử Phong gọi đến.
“Đại ca, tình hình bên này chắc Hứa Thiệu Phong đã nói cho anh rồi chứ”, Giang Tử Phong hỏi trong điện thoại.
*Ừ, tôi nắm được tình hình rồi, hai chị em họ Cận tìm đến cậu rồi phải không?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Đúng thế, đại ca, anh tìm được cặp chị em này ở đâu thế, thật là xinh đẹp, tính cách cũng tốt nữa”, Giang Tử Phong cười trêu.
Nghe đến đây thì Trần Triệu Dương cũng cạn lời, nếu cậu ấy nhìn thấy cảnh cặp chị em đó dùng súng bản tỉa giết người thì không biết sẽ có suy nghĩ gì.
“Đúng rồi, tìm ra chỗ ở của người Giang Môn chưa? Nếu tìm được rồi thì để hai chị em họ ra tay cảnh cáo người Giang Môn một chút đi”, Trần Triệu Dương dặn dò.
“Đại ca, em cũng đang định nói với anh chuyện này, đã tìm được chỗ ở của người Giang Môn rồi. Bây giờ, tình hình của chị Mị không được tốt lảm, tuy răng không có nhân viên nào chết nhưng lòng người cũng lo sợ không yên”, Giang Tử Phong lập tức giải thích.
“Nhưng mà đại ca, để hai chị em họ ra tay có phải không được ổn lầm không? Hai người họ trông yếu đuối thế, không phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao?”, Giang Tử Phong nói một cách không hài lòng
“Cậu là đại ca hay tôi là đại ca? Được rồi, mau làm theo. những gì mà tt ặ ếu người Giang Môn không biết điều thì bảo chị em họ Cận giết chết cho tôi, đến khi rút khỏi Nam Hải thì thôi”, Trần Triệu Dương lạnh giọng nói.
“Được thôi đại ca”, Giang Tử Phong thấy hơi bực bội, thực sự không hiểu sao đại ca lại muốn để hai chị em họ ra tay như thế, bọn họ làm được sao?
“Anh Phong, Trần gia nói thế nào?”, Giang Tử Phong vừa cúp điện thoại thì chị em nhà họ Cận đã đi từ tầng hai xuống rồi hỏi một cách tò mò.
“Đại ca muốn hai người ra tay, hai cô yên tâm, anh Phong sẽ không để hai người xảy ra chuyện gì, đợi chút nữa tôi tìm vài người bảo vệ cho hai cô, tôi đi cùng hai cô”, Giang Tử Phong võ ngực nói.
“Chị, Trần gia để chúng ta ra tay, đây chính là cơ hội để chúng ta thể hiện, phải để cho anh ấy thấy được thực lực của chúng ta”, Cận Liệt thẳng tính, không để ý đến Giang Tử Phong mà nói thẳng với chị mình.
“Không sai, tối nay chúng ta hành động, không thể làm ảnh hưởng đến thanh danh của Trần gia được”, Cận Băng gật đầu đồng ý với lời của em gái mình.
“Này, hai cô ơi, người của Giang Môn không dễ đối phó đâu, các cô đừng có trực tiếp đi đến đó”, nghe được lời của hai chị em thì Giang Tử Phong lập tức lo lắng.
“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”, Cận Băng quay đầu lại nói với em gái: “Tiểu Liệt, lấy trang bị của chúng ta qua đây kiểm tra một chút, tối nay phải làm xong việc”.
“Được!”, nghe được lời của chị mình thì Cận Liệt cảm thấy vô cùng hưng phấn, lập tức sải đôi chân dài chạy lên tầng.