Họ phát hiện làn da của mình gần như được tạo thành từ thạch anh, thậm chí khi họ tự mình xem cũng cảm thấy sắp tự yêu lấy chính mình rồi.
Hai người phụ nữ đang cười đùa trong phòng tắm, không nghe thấy tiếng gõ cửa nên tất nhiên họ đi ra ngoài trong trạng thái thoải mái nhất.
Kết quả lại biến thành như vậy.
“Ôi chao, chồng cậu còn thật sự không coi mình là người ngoài, cậu nói đi, chuyện này phải làm sao?”, trong lòng Từ Tịnh Nhã thầm bực bội, tuy răng cô ta không có ấn tượng xấu về Trần Triệu Dương nhưng suy cho cùng cô cũng là một cô gái, đụng phải loại chuyện này, đương nhiên có chút không thể chấp nhận được.
Quan trọng nhất là, người đàn ông này còn là chồng của bạn thân cô.
“Chúng ta không phải là đã nói qua rồi sao, dù sao chồng của tớ cũng như chồng của cậu, nhìn cậu đi, cậu cũng đâu có chịu thiệt thòi gì”, Nam Cung Yến lại quét tới cái nhìn quyến rũ, cười híp mắt nói.
Hiện tại cô càng ngày càng hài lòng với Trân Triệu Dương, hơn nữa, cô còn cảm thấy bản thân có chút không thể tách rời khỏi người đàn ông trông có vẻ không quá nghiêm túc này.
“Nhưng thành thực mà nói, người đàn ông này khá buồn cười, cậu vừa rồi có thấy không, anh ta vừa nhìn thấy hai chúng ta, vậy mà lại chảy máu mũi”, vừa nói, Từ Tịnh Nhã vừa bật cười khúc khích, rõ ràng là nhớ tới dáng vẻ quãn bách vừa rồi của Trần Triệu Dương.
“Tiểu Yến, hai người các cậu còn chưa làm cái kia à?”, Từ Tịnh Nhã bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, cả khuôn mặt tràn ngập tò mò gặng hỏi.
Mặc dù sau khi cô ta tới, cảm giác quan hệ giữa Trần Triệu Dương và Nam Cung Yến có chút kỳ lạ, nhưng là vợ chồng, quả thực có chút kỳ dị.
“Gái gì?”, Nam Cung Yến khó hiểu hỏi, nhưng rất nhanh cô đã hiểu được ý của Từ Tịnh Nhã, điều này khiến mặt cô đỏ bừng ngay lập tức.
“Ôi, cậu nói nhảm gì đó, tớ và anh ta rất thuần khiết”, Nam Cung Yến có chú hờn giận nói.
“Cái gì? Cậu vậy mà nói với tớ, giữa cậu và Trần Triệu Dương là trong sáng. Cậu có phải là có tật xấu gì không? Hai người là vợ chồng, sao lại trong sáng? Cậu không sợ người đàn ông ưu tú như vậy chạy đi tìm người phụ nữ khác à? Không lẽ cậu quên mùi nước hoa lần trước rồi à?”
Nghe Nam Cung Yến nói vậy, Từ Tịnh Nhã lại sờ trán cô nói với vẻ bất lực.
“Sẽ không đâu, anh ấy không phải là loại người đó, tớ tin tưởng anh ấy”, Nam Cung Yến lại lắc đầu bình tĩnh đáp.
“Được, tớ bị cậu đánh bại rồi, nhưng cậu phải biết, Trần Triệu Dương là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông có năng lực”, Từ Tịnh Nhã lại một lần nữa nhắc nhở cô.
“Cậu căng thẳng như vậy không phải là thích anh ta rồi đấy chứ?”, Nam Cung Yến nở nụ cười láu lỉnh.
“Ôi, tớ ngược lại cũng muốn, e rằng người nhà tớ rất nhanh sẽ bắt tớ trở về, tớ không thể tự mình quyết định hôn nhân của mình”, nói tới đây, khuôn mặt Từ Tịnh Nhã chợt lộ ra sự bi thương.
Đối với việc này, Nam Cung Yến cũng không làm sao. được, dù cô cũng rất muốn giúp đỡ bạn thân của mình, nhưng chuyện này rõ ràng nằm ngoài khả năng của cô.
“Đúng rồi, nhà họ Phương lần trước cậu nói không phải là người mà bố mẹ muốn cậu hứa hôn đó chứ?”, Nam Cung Yến bỗng nhiên nhớ tới lần trước Trần Triệu Dương trở về với toàn thân đầy máu cùng cuộc đối thoại giữa anh và Từ Tịnh Nhã.
“Đúng vậy, chính là nhà họ Phương, thế lực của nhà họ rất lớn, việc tớ tới đây sợ rằng nhà họ cũng đã biết, lần trước tớ còn tưởng rằng nhà họ Phương đã nhận nhầm Trần Triệu Dương thành đối tượng bỏ trốn của tớ, bởi vậy mới đánh anh †a bị thương”, Từ Tịnh Nhã gật đầu đáp.
“Nếu như để Trần Triệu Dương giả làm bạn trai của cậu, người nhà cậu có thể hết hy vọng không?”, Nam Cung Yến đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, lập tức vui mừng nói.
“Tớ cũng đã từng nghĩ qua, nhưng, thế lực nhà họ Phương quá lớn, nếu thực sự dùng cách này, e rắng người nhà họ sẽ không buông tha cho Trần Triệu Dương, tớ không muốn vì chuyện của mình mà khiến các cậu vướng vào rắc rối”, Từ Tịnh Nhã lại lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ này.
"Thấy bạn thân khổ sở như vậy Nam Cung Yến cũng rất buồn, nhưng giống như Từ Tịnh Nhã đã nói, cô cũng không muốn Trần Triệu Dương lâm vào tình cảnh nguy hiểm, dù sao nhà họ Phương này cũng không dễ động vào.