Vốn dĩ bụng của Tiền Minh đã bị cắt rách một chỗ, giờ đã hoàn toàn rách ra, nếu đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay thì may ra còn cứu được, tiếc là Bạch Triển Mộ không thể bỏ qua cho anh ta.
Tuy nhiên, trong lúc đấu với Tiền Minh đã hóa cuồng, Bạch Triển Mộ cũng bị thương không nhẹ.
Ban đầu Bạch Triển Mộ muốn giết chết Tiền Minh ngay trên võ đài này, nhưng nghe thấy giọng nói bên tai, anh ta không tấn công nữa mà đá Tiền Minh vào rìa võ đài.
Tiền Minh rơi xuống mép võ đài, vừa vặn không bị rơi ra ngoài.
Đây đương nhiên là Bạch Triển Mộ cố ý, nếu làm Tiền Minh rơi ra ngoài võ đài thật thì rất khó để giết anh 1a.
Bạch Triển Mộ lại đuổi theo, thanh kiếm trong tay. nhanh như gió chém vào cổ Tiền Minh.
“Láo xược, mày dám!”, bố của Tiền Minh thấy cảnh tượng này thì hai mắt trợn trừng như sắp rách, nhưng khi ông ta định xông lên thì bị người nhà họ Tiền cản lại. Mặc dù rất phẫn nộ, nhưng họ cũng hiểu rằng nhà họ Tiền mà xông lên võ đài thì hậu quả còn nghiêm trọng. hơn thua cuộc nữa.
Bạch Triển Mộ tàn nhẫn nhếch môi, chém kiếm xuống cổ, không chờ có kết quả, anh ta đã sải bước. nhảy ra khỏi võ đài.
“Tiền Minh...”, bấy giờ bố của Tiền Minh mới được xông tới, ôm lấy thân thể của con trai mình, tay liều mạng bịt vết thương trên cổ anh ta nhưng vẫn không có †ác dụng. Dù sao thì khí quản đã bị cắt, động mạch cổ cũng thế, hoàn toàn hết đường cứu.
Bạch Triển Mộ đã trở lại trận doanh của nhà họ. Bạch, điều chào đón anh ta đương nhiên chính là ánh mắt sùng bái và hân hoan của người trong gia tộc.
“Con trai giỏi của bố, làm tốt lắm, không ngờ con đã mạnh đến thế này, trước đây bố đã xem thường con rồi”, Bạch Hùng tiến lên một bước ôm chầm lấy con mình, kích động nói.
“Chứ sao, con là con trai của ai chứ”, Bạch Triển Mộ cực kỳ sảng khoái, xưa nay bố anh ta luôn cho rằng anh †a không bằng em gái, bây giờ chiến thắng một cách vinh quang như vậy, anh ta cũng rất vui mừng.
“Anh, sao anh làm được hay thế? Có phải được ai chỉ điểm không?”, dù gì cũng ở trong Long Tổ nên Bạch "Thấm hơi nghỉ ngờ về biểu hiện của anh mình, lập tức hỏi.
Nghe thấy em gái nói vậy, Bạch Triển Mộ thầm giật mình. Không ngờ con bé lại nhận ra, mình biểu hiện rõ thế à?
“Đúng là anh được chỉ điểm, nhưng người đó không muốn anh tiết lộ thông tin về mình nên em phải giữ bí mật cho anh đấy”, mặc dù Bạch Triển Mộ không biết người truyền âm cho mình là ai, nhưng có lẽ người đó có thiện ý với người nhà họ Bạch. Tuy nhiên, cho dù người đó không dặn trước, anh ta cũng sẽ không nói ra.
Thế nên Bạch Triển Mộ thì thầm nói với em gái.
Nghe anh mình nói vậy, hai mắt Bạch Thấm tức khắc sáng ngời, không ngờ lại có người chỉ điểm cho anh ấy thật, chỉ là không biết vị cao nhân này có còn ở hiện trường hay không?