“Nhà họ Diệp dĩ nhiên là nhắm vào tôi, đương nhiên cũng. không loại trừ khả năng họ thực sự muốn nhúng tay vào”, trong lòng Trần Triệu Dương nảy ra một tia sát ý, nhà họ Diệp không ngừng gây rắc rối cho anh, xem ra phải tìm lúc thích hợp để giải quyết một lần cho xong.
“Tại sao?”, Tô Hồng Mị có chút ngờ hoặc, Trần Triệu Dương không hề nói với cô ta về mâu thuẫn của mình với nhà họ Diệp, dù sao thực lực của Tô Hồng Mị hiện giờ cũng không thể đối phó được với nhà họ, rất dễ bị bọn họ ghi thù chuốc oán.
“Không có gì, chỉ là tôi đã đánh tàn phế Diệp Thiên Phàm mà thôi”, Trần Triệu Dương nhàn nhạt nói.
“Cái gì? Là cậu làm à?”, vẻ mặt Tô Hồng Mị đanh lại khi nghe thấy câu này của Trần Triệu Dương.
Mặc dù cô ta không biết ai đã làm Diệp Thiên Phàm bị thương, nhưng cô ta hiểu rõ thái độ của nhà họ Diệp đối với sự việc này, đó chính là không trả thù được thì không bỏ cuộc, dù gì đó cũng chính là thể diện của bọn họ.
Lần này không chỉ bị tát vào mặt mà video còn bị truyền ra ngoài, có thể nói là bị đạp xuống đất mà tát.
Chỉ nghe đồn rằng nhà họ Diệp lúc đó phải cúi đầu nhượng bộ, tuy rằng sau này có ra tay trả thù nhưng đều bị người ta bóp chết.
Không ngờ, người chống lại nhà họ Diệp lại chính là Trần Triệu Dương.
Điều này khiến Tô Hồng Mị vô cùng ngạc nhiên và càng khâm phục sức mạnh của Trần Triệu Dương hơn, phải biết rằng nhà họ Diệp là gia tộc đứng đầu ở thành phố Nam Hải, thực lực cũng không thua kém gì những thế gia trong thế giới ngầm.
“Xem ra nhà họ Diệp muốn nhân cơ hội này để đối phó với tôi”, Trần Triệu Dương chăm chú nhìn vào đám người nhà họ Diệp.
Mà những người đó dường như cảm nhận được điều gì đó, Diệp Sùng Minh và Diệp Sùng Hoan đều đồng loạt nhìn sang.
Sau khi hai người nhìn thấy Trần Triệu Dương thì trên mặt nộ ra một cụ cười thâm trầm.
Trần Triệu Dương đột nhiên cau mày, phải biết rằng lúc đầu nhà họ Diệp phải bấm bụng chịu đựng, chính là vì căn bản không đấu lại với anh.
Trừ khi, ông cụ nhà họ Diệp xuất quan, vả lại đã đột phá thành công, nhà họ Diệp mặc dù người nhiều thế lực mạnh, nhưng vẫn chỉ là hoa trong gương.
Nhưng nhìn gương mặt Diệp Sùng Minh bây giờ, dường như trở nên vô cùng tự tin.
Vậy thì chỉ có một khả năng, đó là nhà họ Diệp đã đủ sức mạnh để trấn áp anh.
“Nhà họ Diệp tốt nhất nên biết điều một chút, không thì tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là tuyệt vọng”, Trần Triệu Dương nhìn Diệp Sùng Minh, trong lòng không khỏi cảm khái.
Cùng lúc đó, ánh mắt anh lơ đễnh nhìn về phía đám người đó.
“Trần Triệu Dương này thật sự quá kiêu ngạo rồi”, sắc mặt Diệp Sùng Hoan có chút khó coi, lập tức nghiến răng nghiến lợi bất mãn.
“Cứ để cho hẳn kiêu ngạo thêm một thời gian nữa, không lâu sau muốn nhìn vẻ mặt đó cũng không được nữa đâu”, Diệp Sùng Minh lạnh lùng nói.
“Không sai, phải biết rằng Thái Vinh tuy không phải là thiên tiên, nhưng cũng là bán bộ thiên tiên. Quan trọng nhất là nếu hẳn đánh bại Thái Vinh thì sẽ đắc tội với Giang Môn, đến lúc ấy e rằng không đến lượt chúng ta phải ra tay nữa”, Diệp Sùng Hoan gật đầu, mở miệng nói.
Hơn bảy giờ một chút, ba lực lượng bắt đầu đi về phía trung tâm của sơn trang Cảnh Vân.