“Không sai, cứ né đi né lại như vậy gọi gì là anh hùng chứ?”
“Không thấy vóc dáng cường tráng của Hồng đại sư sao, thằng trai bao ốm yếu kia nếu đánh trực diện nhất định sẽ toi đời”.
“Hắn chắc chắn là không dám đánh với Hồng sư phụ rồi”.
Nghe những gì Hồng Tinh Hải nói, đám người ủng hộ ông ta dường như tìm được lí do, nhao nhao hét lên.
“Đánh trực diện?”, nghe thấy lời này của Hồng Tinh Hải, sắc mặt Trần Triệu Dương lộ ra vẻ kì quái.
Nếu như vậy thì e rằng Hồng sư phụ sẽ không chỉ nhếch nhác như bây giờ vậy nữa, ít nhất cũng gãy xương rồi.
“Sao nào? Không dám à? Nếu không dám thì cút sang bàn khác mà ăn đi”, nhìn Trần Triệu Dương ngây ngốc đứng đó, Hồng Tinh Hải lập tức đắc ý buông lời giễu cợt.
Vẻ mặt của Trần Triệu Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng, Hồng Tinh Hải này đúng là được đằng chân lân đăng đầu, anh chỉ chơi đùa với ông ta mà thôi, không ngờ ông ta lại không biết tốt xấu như Vậy.
Nếu đã muốn, vậy cũng không cần thiết nể mặt ông ta làm gì nữa.
Thể diện ấy mà, chính là tự mình kiếm được, chứ không phải nhờ người khác ban phát.
“Đến đây nào đầu heo, để tôi xem ông giỏi cớ nào, không phải muốn đấu trực diện sao? Nếu tôi tiến một bước thì coi như tôi thua”, Trần Triệu Dương đưa ngón tay ra làm động tác kêu gọi Hồng Tinh Hải, bộ dạng rất khiêu khích.
Đôi mắt Hồng Tinh Hải đột nhiên đỏ như máu, Trần Triệu Dương thật sự dám gọi ông ta là đầu heo, quả thực ông ta rất cường tráng, nhưng ông ta ghét nhất bị người khác gọi như vậy!
Vả lại, Trần Triệu Dương lại còn dùng giọng điệu khiêu khích nữa chứ, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.
“Nếu mày đã muốn chết, tao sẽ làm cho mày. thành tàn phế, đến lúc ấy đừng trách tao”, Hồng Tinh Hải gầm lên một tiếng, sau đó cả người giống như một con gấu mù, điên cuồng lao về phía Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương đứng tấn sẵn chờ Hồng Tinh Hải đến đánh anh.
Khi mọi người tập trung nhìn, Hồng Tinh Hải và Trần Triệu Dương đã đâm sầm vào nhau.
Có một bóng người bay ngược về phía sau một cách dữ dội, người đó bay ra ngoài 5-6m trước khi rơi mạnh xuống đất.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước cảnh trước mắt, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, Hồng Tinh Hải, người khỏe như một con gấu lại vừa bị đánh gục trong cú va chạm vừa rồi.
Lại nhìn về phía Trần Triệu Dương, bước chân của anh vẫn không nhúc nhích, điều này khiến tất cả bọn họ há hốc miệng hít vào một hơi lạnh.
Thực lực phải mạnh đến cỡ nào mới đứng vững như núi Thái Sơn như vậy.
“Khụ khụ..."