Trần Triệu Dương hỏi Nam Cung Yến. "Là một bữa tiệc giữa các thương nhân với nhau", Nam Cung Yến nói nhẹ giọng: "Do Hiệp hội Thương mại Nam Hải tổ chức".
Nam Cung Yến cũng biết Trần Triệu Dương muốn hỏi điều gì, nhưng cô không nghĩ ra điều gì đặc biệt cả.
"Gần đây cô có gây thù chuốc oán với ai không?"
Trần Triệu Dương lại hỏi.
Từ trước tới nay Trần Triệu Dương luôn thích giải quyết hết những mối nguy tiềm ẩn ngay từ đầu, tuyệt đối không cho. phép chúng có cơ hội lần thứ hai.
Anh không mong chuyện giống tối nay xuất hiện một lần nữa.
"Kinh doanh thì không thể tránh được việc gây thù chuốc. oán", Nam Cung Yến thản nhiên nói: “Khá nhiều người có thù với tôi đấy.
"Nhưng chúng muốn giết chúng ta", Ninh Tĩnh nói khế: "Như vậy thì có vẻ như rất hận chị".
"Ừm, người hung ác nhất mà cô từng đắc tội gần đây là ai?", Trần Triệu Dương hỏi.
Nam Cung Yến ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Để tôi nghĩ kỹ lại xem, tôi cảm thấy gần đây tôi không đắc tội ai cả".
Nam Cung Yến nói như vậy thì Trần Triệu Dương cũng chẳng thể hỏi được gì nữa.
Bọn họ im lặng suốt dọc đường, Trần Triệu Dương đưa Nam Cung Yến về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
"Hai cô lên lầu nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây chờ chủ tịch Nam Cung tới. Tôi muốn bàn với ông ấy về chuyện xảy ra tối
nay". Trần Triệu Dương nói với hai cô gái rồi ngồi xuống sô pha. "Ừm!. Hai cô gái gật đầu. "Trần Triệu Dương, máu... máu..."
Ninh Tĩnh đang định đi vòng qua sô pha thì bất chợt nhìn vào lưng Trần Triệu Dương, cô ta hô lên thất thanh.
Ninh Tĩnh hô lên như vậy, Trần Triệu Dương mới để ý thấy cánh tay mình bị trúng đạn, lúc này máu vẫn đang chảy.
Vừa rồi quá tập trung chú ý nên anh không phát hiện ra. "Để tọi gọi 120 đưa anh tới bệnh viện". Nam Cung Yến lấy điện thoại ra nói.
"Không cần, mang hòm thuốc tới đây, để tự tôi xử lý là được".
Trần Triệu Dương nói với Nam Cung Yến.
Trước giờ anh luôn không thích bệnh viện, hơn nữa bị thương do trúng đạn mà tới bệnh viện thì sẽ khá phiền phức.
"Không cần tới bệnh viện thật sao?", Nam Cung Yến hỏi. "Anh bị thương nặng lắm", Ninh Tĩnh cũng nói. "Không cần".
Trần Triệu Dương khẳng định: "Lấy hòm thuốc tới đây cho tôi là được".
Nói với Nam Cung Yến xong, Trần Triệu Dương lấy mấy cây kim còn sót lại ra đâm vào cánh tay mình.
Anh cảm thấy cầm máu giảm đau trước đã rồi tính tiếp.
Nam Cung Yến chạy vào trong rồi nhanh chóng mang hòm thuốc ra.
Ninh Tĩnh cũng tới nhà vệ sinh bưng ra một chậu nước.
"Trần Triệu Dương, nhiều máu lm, để tôi lau qua cho anh đã".
Ninh Tĩnh giặt khăn rồi cẩn thận lau máu trên cánh tay Trần Triệu Dương.
Nam Cung Yến cầm kéo cắt ống tay áo của anh xuống.
Đợi đến khi Ninh Tĩnh đã lau khá sạch, Nam Cung Yến mới nói với vẻ lo âu: "Đầu đạn vẫn còn ở trong đó, rất có thể đã găm vào xương, phải tới bệnh viện tiêm thuốc tê thì mới lấy đạn ra được".
"Không cần".
Trần Triệu Dương lại từ chối: "Để tôi tự lấy ra là được".
"Đạn ở trên cánh tay, anh lấy ra thế nào được đây?", Nam Cung Yến cần răng nói: "Tôi giúp anh lấy thì cũng được, nhưng tôi sợ anh sẽ đau đến mức ngất xỉu mất".
"Cô lấy?"
Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến.
"Đúng thế", Nam Cung Yến gật đầu.
"Gô có lấy được không?", Trần Triệu Dương hỏi.
"Trần Triệu Dương, chị Nam Cung từng đi cứu trợ nước ngoài, chị ấy có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng không tiêm thuốc tê thì tôi sợ anh sẽ đau đến ngất xỉu thật đó", Ninh Tĩnh ở bên cạnh nói với vẻ mặt căng thẳng.
Cô ta chưa gặp trường hợp này bao giờ.
"Đạn găm vào xương, tôi đề nghị anh tới bệnh viện. Tôi quen biết với giám đốc bệnh viện, có thể sắp xếp phẫu thuật cho anh", Nam Cung Yến đề nghị.
"Cô lấy ra cho tôi là được", Trần Triệu Dương nói.
"Đau lắm đấy". Ninh Tĩnh nhắc nhở.
"Không sao, tôi có mẹo giảm đau", Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.
"Anh có mẹo giảm đau?", Nam Cung Yến hơi sửng sốt.
"Mẹo gì?", Ninh Tĩnh tò mò hỏi.
Bọn họ vừa dứt lời thì Trần Triệu Dương lấy điện thoại ra. Anh thành thạo mở khóa, sau đó mở một tệp tài liệu tên là "học ngoại ngữ” ra.
Trong đó có một video, Trần Triệu Dương ấn phát video.
Vừa ấn vào là một phụ đề FBI hiện lên, sau đó hai cô gái nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là Aoi Soral
Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh liếc nhìn video rồi hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không ngờ phương pháp giảm đau của Trần Triệu Dương lại là thế này.
Bọn họ bỗng nhớ tới một câu thoại, cổ có Quan Vân Trường đánh cờ nạo xương, nay có Trần Triệu Dương xem phim heo lấy đạn.
Nếu không phải đang trong tình huống như thế này thì Nam Cung Yến thật sự rất muốn mảng ai kia lưu manh.
"Hai cô còn nhìn gì nữa? Tuy rẵng đây là tác phẩm kinh điển không che của Aoi Sora, nhưng các cô cũng phải lấy đạn ra trước đã chứ, cùng lắm thì đến lúc đó tôi gửi link cho các cô, tự các cô tải về là được".
Thấy hai cô gái chẳng nhúc nhích gì, anh nhìn bọn họ rồi nói.
Ninh Tĩnh đỏ mặt đáp lời.
Nam Cung Yến nghiến răng, cô sát trùng cho nhíp trước.
Sau khi xong xuôi, cô nói: "Tôi bắt đầu đây, anh chịu đựng một chút".
"Hê hê, hàng kinh điển có khác, chẳng bao giờ thấy lỗi thời cả”.
Trần Triệu Dương dường như không nghe thấy, anh còn bình luận một câu.
Lúc này, âm thanh cũng bắt đầu vang lên.
Nghe thấy âm thanh, khuôn mặt của Ninh Tĩnh càng đỏ hơn nữa.
Nam Cung Yến bình phục tâm trạng rồi đưa nhíp vào, đầu đạn hơi thò ra bên ngoài, cô kẹp lấy và giật mạnh ra.
Chỉ có điều đạn ghim quá sâu nên không thể gắp ra ngay được.
Ninh Tĩnh ở bên cạnh kẹp bông lau máu liên tục, cô ta lo lắng nói: "Chị Nam Cung, nhanh lên một chút, chảy nhiều máu quá”. "Tôi biết rồi", mồ hôi rịn ra trên trán Nam Cung Yến. Cô phát hiện ra cái nhíp chẳng có tác dụng gì cả, bèn nói với Trần Triệu Dương: "Để tôi đổi sang kìm thử xem, anh cố nhịn nhé".
"Tiếc là Aoi Sora đã giải nghệ, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu tác phẩm kinh điển để đời đây".
Dường như không hề nghe thấy, Trần Triệu Dương tiếp tục bình luận.
Nhưng lúc này, có vẻ như sợ Nam Cung Yến làm ảnh hưởng tới anh nên anh đã chỉnh âm lượng lên to hết cỡ.
Đúng lúc này, phim heo đến phần cao trào.
Nghe thấy âm thanh ấy, Nam Cung Yến và Ninh Tĩnh bất giác đỏ mặt.
Nam Cung Yến thầm măng ai kia lưu manh. Trong lòng cô tự nhiên nghĩ tới chuyện dân mạng đồn rằng phim của Aoi Sora đều bị che, vậy thì Trần Triệu Dương lấy đâu ra bản không che này?
"Ninh Tĩnh, đừng nhìn nữa, lau máu đi, sắp lấy được đạn ra rồi".
Nam Cung Yến gọi. AI
Ninh Tĩnh ngơ ngẩn cả người, khuôn mặt càng đỏ hơn nữa.
Thế nhưng cô ta vẫn rất nhanh tay, lấy bông lau máu liên tục.
"Lấy đĩa đựng".
Nam Cung Yến hô.
Ninh Tĩnh lập tức cầm một cái đĩa lên. Leng keng!
Một viên đạn dính máu rơi xuống đĩa.