“Độ tinh khiết rất cao”.
“Hàng tốt đóI”.
“Trúng rồi. Trúng giá cao là đằng khác”. “Đúng là thầy Sơn có khác”.
Mọi người vừa nhìn thì la lên.
Tất Văn Bách nhìn thấy thế thì cười tít mắt.
"Tâm trạng Nam Cung Yến không tốt nói: “Đều tại anh, làm tôi mất một miếng ngọc tốt rồi”.
“Chỉ là ra một chút xanh mà thôi. Còn chưa cắt hết, đừng. gấp gáp. Chúng ta xem tiếp đi”, Trần Triệu Dương cười.
“Hừm!”, Nam Cung Yến không vui hừ nhẹ: “Tôi đã nói, thứ mà tôi suy luận ra được thì nhất định tốt. Lần đầu tiên của tôi đã bị anh phá hỏng rồi”.
“Anh đã phá hỏng lần đầu tiên của em lúc nào vậy?”, Trần Triệu Dương cười nhìn Nam Cung Yến: “Em đang ám chỉ anh điều gì sao?”
“Hừi"
Nam Cung Yến âm thầm hừ lạnh một cái.
“Chúng ta đi thôi!"
Nam Cung Yến nói: “Mau đi thôi! Nếu không lát nữa Tất Văn Bách chắc chăn sẽ vênh mặt lên cho xem, đến lúc sẽ khiến anh bẽ mặt”.
“Đừng có vội, cứ xem tiếp đi đã”.
Trần Triệu Dương giữ chặt Nam Cung Yến lại.
“Cậu Tất, cậu có bán nó không?”
“Tôi ra giá nhé”.
Người xung quanh hỏi.
Tất Văn Bách hắng giọng, đắc ý nói: “Tảng đá này, tôi chắc chẳn sẽ cắt hết. Vì đây chính là tảng đá mà nữ thần may mần của tôi đã tặng. Hơn nữa, tôi còn phải cảm ơn một tên ngu nào đớ”.
Bây giờ đã xuất hiện màu xanh rồi, hơn nữa là màu xanh rất tinh khiết, Tất Văn Bách cảm thấy mình có thể “vả thẳng” vào mặt ai đó rồi.
“Cậu Tất, tại sao cậu lại nói như vậy?”
“Tại sao phải cảm ơn một tên ngu chứ?”
Đám người xung quanh khó hiểu thắc mắc.
Tất Văn Bách cười nói: “Táng đá này vốn dĩ bị cô Nam Cung Yến nhìn trúng, cô ấy đã chuẩn bị mua, nhưng tên ngu xuẩn bên cạnh cô ấy lại nói đó không phải hàng gì tốt nên không cho cô ấy mua. Cuối cùng lại lọt vào tay tôi. Mà tên ngu đó còn nói thầy Sơn bị lừa, nói chắc chẳn cắt không ra hàng gì tốt. Haha”.
Lúc này, Tất Văn Bách nhìn thẳng vào Trần Triệu Dương.
Mọi người nhìn Trần Triệu Dương đứng bên cạnh Nam Cung Yến thì đều cười nhạo.
“Quả là một tên đần độn”. “Cô Nam Cung, cô không nên nghe lời cậu ta”.
“Thăng nhóc này vừa nhìn đã thấy là không phải người hiểu biết gì rồi”.
“Vậy mà không nghe lời thầy Sơn. Thật ngu xuẩn!”
Mặc dù mọi người đang nói Trần Triệu Dương ngu ngốc nhưng Nam Cung Yến đứng bên cạnh Trần Triệu Dương lại cảm thấy bản thân mình cũng giống kẻ ngốc.
Ngược lại, Trần Triệu Dương nói một cách khẳng định: “Chỉ là một ít màu xanh, vẫn chưa cắt hết, làm sao anh biết chắc sẽ có thứ gì tốt hơn chứ? Tôi thấy bên trong đó chắc. chăn không có gì”.
Trần Triệu Dương không hề áp lực một chút nào, anh biết tảng đá này chỉ có một chút xanh, còn bên trong thì cái gì cũng không có.
“Anh chắc chắn chứ?”, Tất Văn Bách hỏi.
“Chắc chắn”.
“Được thôi. Chúng ta cược một ván đi!”, Tất Văn Bách nói.
“Cược thế nào?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Nếu như bên trong không có hàng tốt thì coi như tôi thua, còn nếu bên trong có thì là anh thua. Ai thua người đó phải sủa tiếng chớ”, Tất Văn Bách cười đắc ý: “Anh dám cược hay không?”
"Tất Văn Bách muốn đòi lại tất cả danh dự mà mình đã mất sạch trước đó.
“Được thôi!", Trần Triệu Dương đồng ý một cách sảng khoái.
“Trần Triệu Dương!”, Nam Cung Yến kéo Trần Triệu Dương, cô không ngờ Trần Triiệu Dương lại dám cược. Cô thật sự không biết ai đã cho Trần Triệu Dương niềm tin lớn như vậy.
“Đã như vậy rồi mà còn không có hàng tốt gì sao?”
“Thầy Sơn đã nói là có rồi, cậu còn cố cãi”.
“Xem ra cậu ta muốn học theo tiếng chó sủa thật rồi”.
Mọi người lại khinh thường nói.
Tất Văn Bách lại cười nói: “Haha, xem ra tên nào đó vẫn còn cứng miệng, vậy tôi cắt ra cho anh xem”.
“Cậu Tất, cậu cắt ra cho thăng ngu đó xem đi”. “Để cậu ta biết mình ngu đến mức nào”.
“Tại sao bên cạnh cô Nam Cung lại có tên ngu như vậy chứ?”
Mọi người cười chế giễu.
“Thầy Sơn, cắt miếng ngọc này ra để tôi cho anh ta biết thế nào là “lễ độ” nào”.
Tất Văn Bách nói với thầy Sơn.
“Được”, Thầy Sơn cười nhạt.