“Xin lỗi quý ông đây, người quản lý của phòng đấu giá chúng tôi sẽ không gặp khách mới trước khi buổi đấu giá kết thúc”, người bảo vệ vạm vỡ từ chối thẳng thừng, mặc cho lời nói vẫn cực kỳ khách sáo, nhưng trong giọng điệu kia không tốt lắm.
“Chuyện là thế này, tôi có một vài món đồ đưa lên đấu giá nên tôi định xin thêm vài ý kiến”, Trần Triệu Dương kéo La Sâm ra, nói rõ ý định của mình.
“Thưa quý ông, nếu đã đưa đồ thì không có khả năng nhận về lại, thế nên, mời hai vị trở về”, người đàn ông nghe thế bỗng sửng sốt, sau đó không còn nói chuyện khiêm nhường như trước nữa.
“Xem ra quả là có vấn đề, tôi lặp lại lần nữa, bảo quản lý của các người đến đây gặp tôi, bằng không, nếu như có chuyện gì xảy ra thì anh sẽ không gánh nổi hậu quả đâu”, vẻ mặt của Trần Triệu Dương bỗng lạnh lùng, sau đó giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo như băng giá.
“Ái chà, có vẻ như các vị đến đây để gây chuyện thì phải, chẳng lẽ các vị không hỏi thăm qua phòng đấu giá Tô Tỉ là tồn tại như thế nào sao? Chỉ bằng hai người các vị cũng muốn gây chuyện với phòng đấu giá chúng tôi ư, gan to thật đấy!”, người đàn ông vạm vỡ kia vừa nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, vẻ mặt bỗng đanh lại, sau đó tiến về phía trước, định bắt đâu đánh nhau.
“Tôi khuyên anh tốt nhất đừng có ra tay, anh không tài nào chịu nổi hậu quả này đâu”, Trần Triệu Dương lắc đầu, vẫn dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện như cũ, tựa như đang nói về việc gì đó không chút quan trọng vậy.
“Thật ngông cuồng!”, tên này tức sôi máu, lúc này bắt đầu duỗi hai cánh tay dài ra, rồi chợt hợp lại, hung hăng lao về phía Trần Triệu Dương.
“Ai da, lời nói tốt tốt đẹp thật khó lòng thuyết phục: yêu ma quỷ quái mà”, Trần Triệu Dương lắc đầu bất đắc dĩ, sau đó anh chỉìa một ngón tay ra, dùng lượng khí kình khủng khiếp hoá giải hai cánh tay của người nọ, đồng thời điểm một vài huyệt trên người đối phương.
Người nọ không có một chút sức lực phản kháng nào, trực tiếp bị Trần Triệu Dương đánh bay thẳng ra ngoài, đập vào cánh cửa sau lưng làm nó mở tung ra.
Tiếng động ở đây làm cho người ở trong khiếp sợ. Làm sao bọn họ có thể ngờ rằng có người gây chuyện ở đây cơ chứ, đây chính là phòng đấu giá Tô Bỉ, đây là nơi không thể tùy tiện quấy rối được.
Tiếng động ở bên hai người Trần Triệu Dương cũng ảnh hưởng đến những nhân vật lớn đang ngồi ở hai hàng ghế đầu, người đàn ông thuộc gia tộc Tyre và Hoa Hồng Đẫm Máu đều mang vẻ mặt cười nhạo, dám gây chuyện ở phòng đấu giá Tô Tỉ ư, không sợ gia tộc mình xảy ra chuyện sao?
Nhưng người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế đầu thích thú nhìn vào Trần Triệu Dương, hiển nhiên, anh ta không giống như những người khác cảm thấy đối phương tự tìm đường chết, mà ngược lại, anh ta cảm thấy lần này phòng đấu giá Tô Bỉ gặp rắc rối rồi.
Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là thực lực của đối phương sâu không lường được.
Mà lúc này, mặt La Sâm đầy vẻ buồn rầu, bởi vì ông ta biết rằng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.
Ngay sau khi người đàn ông bị Trần Triệu Dương đánh bay, có vài bóng dáng lao ra từ trong bốn phía.
“Kẻ nào dám gây chuyện ở buổi đấu giá? Còn không mau giơ tay chịu trói, quỳ xuống xin tha”, đúng lúc đó, có một tiếng gầm thét truyền đến, đồng thời có một ông già đi đến trước mặt Trần Triệu Dương nhanh như chớp.
“Giơ tay chịu trói à? Còn phải quỳ xuống xin tha hả”? Chỉ bằng các người thôi sao?”, Trần Triệu Dương hơi nổi giận, những kẻ này không thèm hỏi phải trái đúng sai, vừa mới lên sàn đã kêu đánh đánh giết giết, ở đâu cho. người ta cơ hội giải thích chứ?
“Mày... Mmày nói cái gì? Mày tự tìm đường chết rồi, bắt thằng đó lại cho tao, ngược lại, tao muốn coi thử mày là con cháu nhà ai? Lại dám to gan đến phòng đấu giá Tô Tỉ gây chuyện”, ông già kia giận dữ ngút trời, dám gây chuyện ở phòng đấu giá Tô Tỉ không nói, đây lại còn phát ngôn ngông cuồng, đây chính là không coi phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ ra gì cả.