• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 101: Ngụy Vương chết! Bảng Chân Long hiện ra

"Lâm Tiêu? !"

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người quay đầu nhìn sang. Mục lão và những người khác ngay lập tức trở nên khích động.

Là Lâm Tiêu, hắn không sao? !

Quá mạnh rồi.

Một chiêu mà ngay cả cường giả bán bộ Hóa Đỉnh như Dạ Cô Thành trong bảng Chân Long lần trước cũng không thể phản kháng mà Lâm tiểu tử lại chống lại được.

Phục, thực sự phục rồi.

Người của Kiếm Ma tông vô cùng vui mừng.

Nhưng sau khi Ngụy Vương nhìn thấy Lâm Tiêu tỉnh lại, sắc mặt đại biến, lui về phía sau hai bước.

“Minh lão!!!” Ông ta giơ chiếc nhẫn trong tay lên và hét lớn.

Nhưng không có tiếng nào đáp lại ông ta. Giọng nói đồng hành cùng ông ta hàng chục năm đã hoàn toàn biến mất.

Mặc dù ông ta cảm thấy rằng gần đây Minh lão đã có rất nhiều hành động lén lút, dường như có một bí mật thầm kín nào đó.

Nhưng khi thực sự không thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, ông ta vô cùng hốt hoảng.

“Minh lão, ngươi trả lời ta đi, ngươi nói chuyện đi!” Ngụy Vương không ngừng hét lên.

Kiểu dáng vẻ lo lắng này khiến người khác khó hiểu.

Có chuyện gì vậy? Sao Ngụy Vương lại giống như kẻ điên vậy?

“Tiểu tử Lâm Tiêu, Ngụy Vương làm sao vậy?” Mục lão kinh ngạc hỏi.

Vừa rồi còn rất bình thường mà. Tại sao sau khi đồ nhi của mình tỉnh lại thì người này lại trở nên bất thường như vậy.

"Vài câu không thể giải thích rõ ràng được, sau khi diệt trừ ông ta thì sẽ nói cho các người biết." Lâm Tiêu cười nói.

“Được, tiểu tử ngươi cẩn thận một chút.” Mục lão gật đầu.

“Không được sơ xuất, dù như thế nào, Ngụy Vương này cũng là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.” Cảnh lão nhắc nhở.

"Ừm!" Lâm Tiêu trả lời, quay lại nhìn Nguỵ Vương vẫn đang không ngừng gào thét.

"Đừng kêu nữa, Minh lão của ngươi đã không còn nữa rồi, hồn bay phách tán rồi." Lâm Tiêu nói.

Khi Nguỵ Vương nghe được câu này, ông ta như chết lặng.

"Không thể nào!! Dựa vào ngươi thì không thể nào đối phó được với Minh lão." Ngụy Vương không thể tin nổi.

Trên thế giới này, ông ta dám nói rằng không ai hiểu rõ Minh lão hơn chính.

Chỉ dựa vào một mình Lâm Tiêu thi hoàn toàn không thể.

"Ha ha, vậy ngươi cứ hét đi, cho dù có hét rát cả cổ họng thì cũng sẽ không có ai chú ý đâu." Lâm Tiêu thản nhiên nói.

Mọi người của Kiếm Ma tông: "? ? ?"

Cường giả bán bộ Hoá Đỉnh của hoàng thất Đại Ngụy: "? ? ?"

Ngụy Vương trừng mắt nhìn Lâm Tiêu, vẫn không từ bỏ việc hét lớn.

"Ngươi hét đã mệt chưa? Kỳ thật ngươi phải cảm ơn ta. Ta nghĩ ngươi hẳn là hiểu rõ, Minh lão trăm phương ngàn kế của ngươi đang làm gì, tại sao lại truyền thụ Huyền Hồn Quyết cho ngươi, vì sao lại đặt ra nhiều quy tắc với ngươi như vậy. Hơn nữa tại sao mỗi tháng hắn đều cho ngươi uống một loại đan dược không rõ nguồn gốc, ngươi thật sự cho rằng đan dược đó là để củng cố căn cơ và dưỡng khí sao?..."

Lâm Tiêu hỏi một loạt các câu hỏi vì sao khiến Ngụy Vương sững sờ.

Mà những chuyện này chỉ có ông ta và Minh lão biết, sao Lâm Tiêu có thể biết nhiều như vậy.

Chỉ có một đáp án duy nhất.

Minh lão ông ta...

Ngụy Vương thở gấp.

"Minh lão, Minh lão... Ta biết, đương nhiên bản vương biết tất cả! Ha ha ha...!"

Hai bắt Ngụy Vương bắt đầu đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.

Ngay cả khi trong lòng ông ta hiểu rõ tất cả những điều này nhưng có một số thứ để buông bỏ cũng sẽ mất một khoảng thời gian.

Bây giờ Lâm Tiêu đã giúp ông ta làm một việc mà bản thân không muốn nhất nhưng không thể không làm.

Ông ta vốn tưởng rằng sau khi làm xong việc này, trong lòng sẽ không còn tảng đá đè nặng nhưng sau khi giọng nói cằn nhằn thực sự biến mất, trong lòng ông ta lại có cảm giác trống rỗng và khó chịu

"Lâm Tiêu, bản vương thực sự cảm ơn ngươi vì những gì ngươi đã làm."

Ngụy Vương nói cảm ơn một cách chân thành, mặc dù không biết đối phương dùng cách gì, nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa.

"Để cảm ơn ngươi tiễn Minh lão đi, bản vương đã quyết định, hôm nay để cho tất cả người của Kiếm Ma tông các người cùng đích hệ huyết mạch tiễn đưa Minh lão."

Nước mắt của Ngụy Vương đã khô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một luồng khí đen cuồng bạo tập trung xung quanh cơ thể ông ta, một đôi mắt đỏ ngầu trong luồng khí đen nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu.

Giọng của ông ta có chút khàn khàn, sát khí vô tận từ trong cơ thể thoát ra.

Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên nghiêm túc, hắn biết rằng Ngụy Vương sẽ ra toàn lực.

Thấy luồng khí màu đen trên cơ thể của Ngụy Vương hoá thành một lưỡi đao đen với uy thế ngút trời.

Khi lưỡi đao được gắn vào mũi đao trong tay.

"Ngươi, chết trước! !" Ngụy Vương hừ lạnh một tiếng, chém về phía Lâm Tiêu.

Tốc độ nhanh gấp đôi so với trước đó.

“Bùm!”

Lâm Tiêu vung kiếm chặn lại nhưng lực lượng mạnh mẽ đó vẫn đánh bay hắn ra xa hàng chục mét.

Xương cánh tay và cổ tay đã gãy, thanh trường kiếm cũng bị văng ra ngoài.

Không để cho Lâm Tiêu kịp thở, Ngụy Vương tiếp tục dùng đao chém tới tấp qua.

Một đao, hai đao, ba đao...

Mỗi đao chém xuống, cơ thể Lâm Tiêu đều truyền đến tiếng gãy răng rắc, răng rắc.

Chỉ ngay sau đó, thương thế xương cốt đều hoàn toàn hồi phục, gãy một cái lại hồi phục lại.

Hơn nữa, lực lượng mỗi đao của Ngụy Vương chém xuống đều mạnh hơn đao trước.

Một thế kỳ lạ tập trung trên cơ thể ông ta.

"Là đao thế! Đao thế đang dần dần tụ lại, một khi đao thế thành vực, hôm nay tất cả người của Kiếm Ma tông ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có." Cảnh trưởng lão trầm giọng nói.

“Vậy ngươi nói, khả năng thắng của Lâm Tiêu và Ngụy Vương?!” Mục lão cau mày hỏi.

“Nếu bản lĩnh của Lâm Tiêu đến mức này, thì mười phần trăm.” Cảnh Lão đưa ra một câu trả lời an toàn.

"Mẹ kiếp, vậy ta nhất định ủng hộ tiểu tử Lâm Tiêu chắc chắn sẽ thắng!" Mục lão hừ lạnh một tiếng.

Phương tông chủ lắc đầu bất lực, vẻ mặt ủ rũ không biết nên nói gì, cung không có gì để nói.

Trên chiến trường.

Hơn chục hiệp trôi qua, đao thế trên người Ngụy Vương đã cuồn cuộn vô cùng hùng tráng, khiến người ta vô cùng kinh hãi.

Còn Lâm Tiêu sau khi bị áp chế đã bị trọng thương khắp người, nhịp thở sau hắn đã hồi phục thương thế, đao sau chém xuống, vết thương thậm chí còn nghiêm trọng.

Cho đến bây giờ, mỗi khi Ngụy Vương chém xuống, nếu không phải hắn sở hữu đặc tính bất tử siêu mạnh thì một đao này gần như có thể hạ gục hai Lâm Tiêu rồi.

"Lâm Tiêu, đao thế sắp thành, ngươi nên lên đường rồi." Ánh mắt Ngụy Vương lộ ra hung quang.

Lúc này.

"Người nên lên đường chính là ngươi!!"

Ngay sau đó, trong đôi mắt của Lâm Tiêu tỏa ra một tia sáng đen lấp lánh kỳ lạ.

“Không ổn rồi!!” Mặt Ngụy Vương biến sắc.

Ông ta đã quá quen thuộc với chiêu này. Sao, sao Lâm Tiêu lại biết sử dụng chiêu này?

Cho dù là ông ta, với sự trợ giúp của Minh lão cũng phải mất chín ngày tu luyện mới có thể luyện thành chiêu này.

Bởi vì, chiêu này là thuộc về công kích linh hồn. Người bình thường hoàn toàn không thể phòng ngự.

Ngay cả ông ta cùng...

Vù! !

Vẻ mặt của Ngụy Vương sững sờ, rồi mất ý thức, từ giữa không trung rơi xuống.

Lúc này, Lâm Tiêu đã lao về phía trước, không biết từ khi nào trong tay hắn được thay thế bằng một thanh kiếm nhỏ màu đen.

Một luồng khí cực mạnh tràn ngập bầu trời làm rung chuyển toàn bộ chủ phong.

Khi Lâm Tiêu đâm về phía trước, các tầng không gian không ngừng sụp xuống, toàn bộ hư không đang rung lên!

"Trảm!!!" Hắn hét lên giận dữ.

Xoạt! !

Đầu của Ngụy Vương lập tức bị xuyên qua. Tiếp đến là thân thể, giống như mặt của một tấm gương nứt ra từng chút một.

Đôi đồng tử màu đỏ kia nhanh chóng trở nên ảm đạm tối tăm, luồng khí đen kịt trên người ông ta nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hoàn toàn sụp đổ, đổ ra sau.

Ngụy Vương chết! ! !

Sau khi Lâm Tiêu cẩn thận xác nhận rằng Nguỵ Vương đã chết, hắn ngã quỵ xuống đất.

Cuối cùng đã giải quyết được rồi.

Sau khi cưỡng bức sử dụng bản mệnh đạo khí, hắn đã giết chết một cường giả Hoá Đỉnh cảnh.

Đây cũng là điều trước nay chưa từng có.

Tất cả mọi người của Kiếm Ma tông đều sững sờ trước tình thế đảo ngược này.

Ngay cả cường giả bán bộ Hóa Đỉnh của Ngụy Vương bên cạnh cũng ngây người ra.

Tuy nhiên, không đợi đám đông kêu lên hay các loại phản ứng chấn động, v.v.

Khắp Đông Vực, thiên địa thay đổi, mây cuộn gió thổi.

Ngay sau đó, một hàng ký tự màu vàng xuất hiện trên bầu trời.

(Tham gia dự tuyển bảng Chân long, bắt đầu!)

(Người đầu tiên, Lâm Tiêu, người Kiếm Ma tông ở vương triều Đại Nguỵ, tu vi Luân Hải cảnh viên mãn, chiến tích dự tuyển: giết chết một vị Hoá Đỉnh cảnh sơ kỳ!)
Chương 102: Cơ duyên tới, địa mạch hóa rồng

“Hả? Chuyện gì vậy! Chân Long bảng mười năm có một lần, trước kia sao chưa từng thấy vụ này vậy?”

“Đúng vậy, những năm trước Chân Long bảng đều là do thánh địa phái người tới thông báo không phải sao? Sao năm nay lại đổi cách thức vậy?”

“Nhưng mà Lâm Tiêu này cũng quá là mạnh rồi, lấy tu vi Luân Hải Cảnh mà giết được một cường giả Hóa Đỉnh Cảnh?”

“Ha ha, cái này ta thật sự không tin đâu, ta đoán là cường giả Hóa Đỉnh Cảnh kia đã sớm suy yếu, Lâm Tiêu này lại nhảy lên bổ cho một đao nên mới chết ấy chứ.”

“Chắc chắn rồi! Nếu không thì ngươi bảo một tu sĩ Luân Hải Cảnh có thể đơn độc khiêu chiến Hóa Đỉnh Cảnh hay sao? Chưa tỉnh ngủ hả!”

“Ta chỉ muốn hỏi, cái vương triều Đại Ngụy này là nơi nào vậy? Đông Vực chúng ta có cái vương triều này sao?”

“Có thì có đấy, xếp hạng phía dưới, mà trong vương triều Đại Ngụy này chỉ có một cường giả Hóa Đỉnh Cảnh.”

“Vậy giờ Lâm Tiêu đã giết chết một cường giả Hóa Đỉnh Cảnh, vương triều Đại Ngụy há chẳng phải là...”

Các thế lực lớn nhỏ trên toàn bộ Đông Vực, đều nhìn thấy những dòng chữ màu vàng kim trên bầu trời.

Với thế lực của người bình thường, nào có thấy qua tình cảnh này, khuôn mặt ai nấy cũng đầy vẻ ngơ ngác.

Phải biết là Chân Long bảng mấy năm trước, đều là mười năm mới có một lần, tuy là lần nào cũng có uy thế cực lớn, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy tình trạng này bao giờ.

Lúc này, tại thế lực thánh địa ngàn năm truyền thừa của Đông Vực, mấy bậc trưởng lão của thánh địa, sắc mặt khó coi, nhìn lên dị tượng trên bầu trời.

“Lần này lại là bảng Chân Long Thiên Mệnh! Tới giờ chắc cũng phải chín trăm năm rồi chưa xuất hiện ấy nhỉ.”

“Lâm Tiêu và Kiếm Ma tông này thật đúng là chó ngáp phải ruồi, nếu bọn họ có thể nắm giữ cơ duyên lần này, thì trăm năm sau, Đông Vực ắt sẽ có thêm một thánh địa mới.”

“Hahaha, nắm chắc ư? Một môn phái nhỏ của một vương triều nhỏ bé, ngài cảm thấy bọn họ có thể nắm chắc được sao?”

“Ta cũng cho là như vậy, cơ duyên lần này mà dành cho chúng ta, thì chắc chắn không ai dám đoạt, nhưng dành cho loại thế lực nhỏ bé này, là phúc hay họa cũng chưa biết được!”

“Đi thông báo cho Thánh tử, Bảng Chân Long Thiên Mệnh xuất thế rồi.”

Trong Đông Vực, ngoại trừ thánh địa này, vẫn còn có mấy thế lực đỉnh cấp khác đều nhanh chóng triển khai hành động. Trong nháy mắt, Đông Vực nổi lên sóng ngầm.

Một nơi khác.

Vương triều Đại Ngụy, Kiếm Ma tông.

Mỗi người ở đây đều bị kinh hãi. Dòng chữ trên bầu trời kia đã được chứng thực rồi, Ngụy vương chết rồi, bị Lâm Tiêu chém chết rồi.

Cho dù bọn họ tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng vẫn không dám tin. Một tu sĩ Luân Hải Cảnh, gần như vượt qua hai cảnh giới để giết chết đối phương.

Điều này ai mà tin nổi chứ!

Nhưng đây chính là sự thật.

Soạt!

Một bóng người lấy tốc độ nhanh nhất để chạy vọt ra, hòng chạy thoát khỏi nơi này.

Chính là cường giả bán Hóa Đỉnh của hoàng thất Đại Ngụy kia.

Sau khi hắn chứng kiến uy lực khủng bố của Lâm Tiêu, đâu còn dám ở lại thêm một giây nào nữa.

Bây giờ trên khuôn mặt hắn đều là sự kinh sợ, điều muốn làm nhất bây giờ là chạy khỏi đây, càng xa càng tốt.

Lâm Tiêu này chém chết một cường giả Hóa Đỉnh Cảnh như Ngụy Vương, cũng chỉ trong một chiêu là mất mạng. Thế thì đối phó với hắn chẳng phải là quá đơn giản hay sao.

Lâm Tiêu lập tức phát giác ra được, hắn khẽ liếc qua, nhưng lại không hành động. Không phải hắn không muốn nhổ cỏ tận gốc, mà là tạm thời không còn sức để làm.

Cưỡng chế phát động đạo khí bản mệnh ra dùng, khiến linh lực trong cơ thể hắn tiêu hao cạn kiệt, lực sinh mệnh cũng đang ở trạng thái yếu ớt.

Lúc này, ở phía sau Lâm Tiêu có một bóng người vọt ra ngoài, một luồng kiếm quang kinh thiên được chém ra, tỏa sáng trước mắt mọi người.

Là Cảnh lão.

“Aaaaaa!!!”

Cường giả bán Hóa Đỉnh của hoàng thất Đại Ngụy kia hét thảm lên một tiếng, từ trên không trung rơi xuống.

Trong thời gian chớp nhoáng ấy, hắn căn bản không ngờ tới, Cảnh lão vừa rồi bị thương tới mức bước đi không nổi, sao lại có thể bộc phát sức mạnh to lớn đến vậy.

Cảnh lão không nói một câu, nhanh chóng bổ thêm hai nhát kiếm, cho đến khi cường giả bán Hóa Đỉnh chết hẳn, ông mới thở dài một hơi.

Cuối cùng!

Nguy cơ của Kiếm Ma tông lần này, đã được giải trừ rồi.

“Cảnh lão, ngài đã điều động sức mạnh lớn như vậy, không sao chứ?” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.

Một kiếm đột kích mà Cảnh lão vừa chém ra, tuyệt đối phải đạt tới bán Hóa Đỉnh, cho nên Lâm Tiêu mới hỏi như vậy.

Cảnh lão nở nụ cười hiếm thấy, đáp: “May mà có miếng Thạch Chung Nhũ của tiểu tử nhà ngươi, ta chắc là sắp đột phá rồi.”

“Đột phá? Là đột phá Hóa Đỉnh Cảnh sao?” Lâm Tiêu vui mừng hỏi.

“Tiểu tử thúi nhà mi đang bôi nhọ lão già này đấy hả? Là bán Hóa Đỉnh!” Cảnh lão lườm Lâm Tiêu một cái rồi nói.

Người của Kiếm Ma tông đều lộ ra nụ cười kích động, vui sướng, hô vang một trận.

Lâm Tiêu rất thích bầu không khí này.

Hắn lật tay phải một cái, lấy ra một viên Thạch Chung Nhũ, bổ sung cho cơ thể của mình.

Sau đó, chính vào lúc này, dị tượng xảy ra.

Toàn bộ Kiếm Ma tông đều chấn động một cách khó hiểu, một lượng lớn linh khí từ dưới lòng đất, không ngừng thoát ra ngoài.

Trong chốc lát, Kiếm Ma tông đều đã bị một làn sương trắng mỏng bao phủ.

“Hử??? Gì thế này?”

“Phía dưới Kiếm Ma tông chúng ta có trấn áp một dòng linh mạch, lẽ nào là linh mạch xảy ra chuyện?”

“Không phải chứ, đây là căn cơ của cả tông môn đó, nếu linh mạch xảy ra chuyện, vậy chúng ta phải làm sao đây.”

“Thật kỳ lạ, Kiếm Ma tông chúng ta ở đây mấy trăm năm đều không việc gì mà.”

Đám đệ tử vừa rồi còn hoan hô ríu rít như đám chim non, giờ lại ngây ra như phỗng. Ai nấy cũng đều bắt đầu lo lắng không yên.

Nhưng ba vị bô lão của chủ điện sau khi quan sát tỉ mỉ và cảm nhận tình hình linh mạch dưới lòng đất, thì bọn họ nhìn nhau, lộ ra biểu cảm hết sức chấn động và kinh ngạc.

Không phải kinh hoàng.

Mà là vui mừng bất ngờ.

“Tông chủ, đây, đây hình như là.....không thể nào, Kiếm Ma tông chúng ta sao có thể gặp được chuyện tốt như thế này.” Mục lão kìm nén sự sung sướng trong lòng lại, nói.

“Chắc chắn là nó, ông xem chỗ linh khí kia đang thay đổi kìa....” Cảnh lão nhìn linh khí xung quanh, đã bắt đầu nồng đậm hơn, ngưng tụ thành sương rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lâm Tiêu ở bên cạnh nhìn bọn họ úp úp mở mở, tò mò hỏi: “Này ba vị, đừng có tỏ vẻ thần bí nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”

“Lâm tiểu tử, Kiếm Ma tông lần này chắc chắn là may nhờ có phúc của ngươi. Đây, đây không phải là long mạch xảy ra chuyện, mà là....địa mạch hóa rồng, chuyện đại hỷ đấy.” Trong ánh mắt Phương tông chủ không ngừng phát sáng long lanh.

“Địa mạch hóa rồng? Cái này, cái này có tác dụng gì vậy?” Lâm Tiêu vẫn hơi lơ tơ mơ chưa hiểu lắm.

“Dưới chân chúng ta có một dòng địa mạch, đang có xu hướng tụ hóa rồng. Đợi khi nó thực sự hóa thành long mạch, tương đương với việc Kiếm Ma tông chúng ta đã chiếm cứ được một nơi bảo địa tiên duyên, gần như là không còn phải lo lắng vấn đề tài nguyên nữa. Tu luyện ở nơi bảo địa tiên duyên, đối với ngộ tính, thiên phú, tư chất, đều có thể tăng hiệu quả lên cực nhiều đó.”

“Đây đã có thể xem như tương đương với điều kiện căn cơ của những tông phái và thánh địa đỉnh cấp trong Đông Vực rồi, sau đó, chỉ cần cho Kiếm Ma tông chúng ta thời gian vài năm trưởng thành, toàn bộ thực lực ắt sẽ có sự khác biệt một trời một vực.”

“Hơn nữa, vào khoảnh khắc địa mạch hóa rồng thành công, sẽ sinh ra một lần khí vận kim long. Tới lúc đó, ai có thể giành được một phần vận may, đối với sự trưởng thành của bản thân đều sẽ có lợi ích cực kỳ lớn.” Phương tông chủ càng nói càng không kìm lại được sự kích động trong lòng.

Tông chủ dù gì cũng là tông chủ, một vài bí mật là tin mật, ông cũng đã từng tìm hiểu qua.

Đôi mắt Lâm Tiêu cũng hơi sáng lên. Kiếm Ma tông có thể trở nên mạnh hơn, đối với hắn cũng là một tin tức tốt.

Chỉ là không biết địa mạch hóa rồng cần bao lâu.

Nếu mà lâu, thì nhất định sẽ thu hút một vài kẻ có lòng tham.

Hừ hừ, tốt nhất là đừng có tới, nếu không thì hắn không ngại thăng cấp cho Sát Sinh Chi Cảnh đâu.

Lâm Tiêu lấy ra một khối Thạch Chung Nhũ to bằng nắm tay, đang định nhét vào mồm nhai rôm rốp thì lại xảy ra dị tượng.

Ở phía xa xa có một đám mây tử khí nồng đậm đang nhanh chóng bay về phía Kiếm Ma tông.
Chương 103: Tử khí đông lai, chém giết đối thủ, có thể cướp đoạt vận may

(*Tử khí:luồng khí màu tím)

“Ể? Mấy người mau tới đây xem, kia là thứ gì vậy!”

“Cảnh tượng này quen quen, nhưng mà cũng lạ lạ.”

“Cảm giác hình như không phải chuyện gì xấu.”

“Tử khí đông lai, hình như là điềm lành.”

“Không cần biết nó là thứ gì, tất cả mọi người trong Kiếm Ma tông, chuẩn bị sẵn sự đề phòng.”

Trong tiếng cảnh báo, toàn bộ đệ tử Kiếm Ma tông đều lấy gấp đôi tinh thần lên.

Bất kể luồng khí màu tím kia là gì, bọn họ cũng không thể buông lỏng đề phòng.

Ba vị trưởng lão trong tông, lần này cũng mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Bọn họ chưa từng gặp qua tình cảnh này.

Chớp mắt đã qua một lúc, đám khí màu tím khổng lồ kia xông thẳng về phía Kiếm Ma tông, nó không hề có chút do dự.

Sau đó, đám khí màu tím khổng lồ phân thành vô số những đám khí nhỏ, kích thước to nhỏ khác nhau.

Tiếp đó, đám khí tản ra, xông về phía từng người trong Kiếm Ma tông.

“Không ổn!”

“Thứ này có điểm kỳ quái.”

“Đáng ghét, tốc độ nhanh quá.”

“Tiêu rồi, phòng ngự của ta căn bản là không có tác dụng với cái thứ này, nó trực tiếp xông vào cơ thể ta rồi.”

“Liệu ta có chết không? Cái đám khí xông vào cơ thể ta to quá.”

“Ngươi đừng có chết mà, đám khí trong cơ thể ta còn to hơn, ta muốn khóc quá mà!”

Cho dù các đệ tử của Kiếm Ma tông đều chuẩn bị tốt màng phòng ngự, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào.

Cái đám khí màu tím đó vẫn chẳng coi lớp phòng ngự kia ra gì, cứ thế xông vào cơ thể bọn họ.

Ngay cả Lâm Tiêu sư huynh cũng bị như vậy.

Hơn nữa, cái đám tử khí xông vào người Lâm Tiêu sư huynh kia còn to hơn so với của bọn họ nữa.

Tất cả mọi người đều ngơ ra rồi.

Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là, tất cả đều trúng chiêu rồi, có chết thì chết cả đám, cũng bớt cô đơn.

“Ể? Đợt chút, ta, hình như ta sắp đột phá rồi.”

“Haha, ta cũng vậy, thế này là thế nào, ta cảm thấy bậc rào cản đã biến mất rồi.”

“Ta cảm thấy từ nơi xa, hình như có thứ gì đó đang vẫy gọi ta, ta muốn đi ra ngoài rèn luyện một phen.”

“Ta cũng vậy, ta cảm thấy tương lai tràn đầy hi vọng, những thắc mắc trong đầu, toàn bộ đều đã được giải đáp rồi.”

Trên dưới Kiếm Ma tông, hàng vạn người đều thốt lên tiếng kinh ngạc và vui mừng.

Cảnh lão bên này càng là trực tiếp hơn, ông ngồi dưới đấy, khí tức trên cơ thể bắt đầu không ngừng thay đổi, uy áp vô thức phóng ra ngoài.

Vừa rồi đã sắp đột phá rồi.

Nhưng bây giờ lại áp chế không nổi nữa.

Sau khi Cảnh lão bắt đầu đột phá, Mục lão cũng ngồi xuống ngay tại chỗ, ông cũng sắp đột phá rồi.

Nhưng trước khi đột phá, Mục lão hé mắt nhìn đệ tử nhà mình nói: “Thằng nhóc này, mi đem đến nhiều niềm vui bất ngờ cho chúng ta quá rồi!”

Nói xong, Mục lão mỉm cười bắt đầu đột phá.

Lâm Tiêu vẫn còn có chút mông lung, hắn nghi ngờ mà cảm nhận tình huống trên cơ thể mình.

Sau khi tử khí tiến vào cơ thể, Lâm Tiêu lại cảm thấy bản thân kiếm được một món hời lớn.

Đây rốt cuộc là do nguyên nhân gì vậy?

“Lâm tiểu tử, đây là Vận Khí Chi Lực, mà còn là Vận Khí Chi Lực của hoàng thất Đại Ngụy!” Phương tông chủ bước đến bên cạnh Lâm Tiêu nói.

“Hử? Vận Khí Chi Lực ư?” Lâm Tiêu kinh ngạc.

Cái thứ hư ảo này mà còn có thể nhìn thấy bằng mắt thường ư?

“Vận Khí Chi Lực hình thành như nào thì ta cũng không rõ lắm. Nhưng vận khí đối với một người, một tông phái, thậm chí một vương triều thì có ảnh hưởng rất lớn.”

“Vận Khí Chi Tử, bất luận đi tới đâu, cũng đều có thể gặp được cơ duyên. Bất kể gặp phải nguy hiểm gì, cuối cùng đều có thể hóa nguy thành an. Những thứ này đều có liên quan tới vận khí!”

“Lần này có thể đoạt được Vận Khí Chi Lực của hoàng thất Đại Ngụy, chắc hẳn có liên quan tới việc ngươi được chọn làm người đầu tiên trong danh sách dự kiến của bảng Chân Long.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Đương nhiên, những điều này cũng chỉ là suy đoán của ta, cụ thể có đúng như vậy không thì không rõ. Tóm lại, đây không phải chuyện xấu là được.” Phương tông chủ ngẫm nghĩ rồi nói.

“Tông chủ, bảng Chân Long rốt cuộc là thứ gì vậy?” Lâm Tiêu lại hỏi.

“Bảng Chân Long không phải do con người lập ra, mà là một danh sách do thiên địa tự tạo ra, cứ mỗi mười năm lại khởi động một lần. Chỉ khi giành được vị trí phía trên của bảng Chân Long, mới có thể đạt được phần thưởng tương ứng. Mỗi một lần càng trèo lên trên, phần thưởng lại càng phong phú.”

“Vận Khí Chi Lực cũng là một phần của phần thưởng.”

“Cho nên Lâm tiểu tử, ngươi phải nỗ lực lên, với thực lực của ngươi, nhất định có thể đề tên lên bảng!”

“Được rồi, Lâm tiểu tử, ngươi nhanh chóng khôi phục đi, ta canh cho ngươi!”

Khi Phương tông chủ nói những lời này, không hề nói nhỏ hay che giấu.”

Cho nên những đệ tử khác trong Kiếm Ma tông cũng đều nghe thấy rõ ràng.

Trên mặt bọn họ tỏ ra vui mừng hớn hở.

Vận Khí Chi Lực đó nhaaaaa!

Thì ra đây chính là Vận Khí Chi Lực!

Huhu....tại sao đám Vận Khí Chi Lực vừa rồi của ta lại nhỏ hơn người khác vậy chứ.

Đệ tử Kiếm Ma tông bỗng chốc rì rầm thảo luận.

“Tông chủ, ngài không đột phá sao? Đệ tử cảm thấy ngài đã đánh vỡ rào cản rồi mà.” Lâm Tiêu dò hỏi.

“Đúng vậy, cuối cùng cũng có thể đột phá bán Hóa Đỉnh rồi, nhưng bây giờ chưa phải lúc.” Phương tông chủ nhìn địa mạch đang thay đổi, ánh mắt trầm xuống.

Lâm Tiêu gật đầu, không hỏi nữa.

“Tông chủ vất vả rồi, đợi đệ tử khôi phục rồi sẽ đổi lại, canh cho ngài.” Lâm Tiêu nói.

“Ừm!” Phương tông chủ gật đầu đồng ý.

Lâm Tiêu không do dự nữa, nhét luôn viên Thạch Chung Nhũ vào miệng, nhai rôm rốp.

Rắc rắc!

Tiếp đó, một luồng năng lượng và tinh hoa sinh mệnh khổng lồ chảy thẳng vào khắp cơ thể.

Lâm Tiêu vận chuyển công pháp, nhanh chóng hấp thụ những năng lượng này.

Không biết có phải do Vận Khí Chi Lực hay không, mà Lâm Tiêu cảm thấy năng lực khôi phục lại mạnh hơn một bậc rồi.

Ba ngày trôi qua.

Ba ngày này đối với đệ tử Kiếm Ma tông mà nói, đúng là tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.

Địa mạch hóa rồng vẫn chưa hoàn thành, nhưng đệ tử Kiếm Ma tông đã cảm nhận được hiệu quả gia tăng của tốc độ tu luyện.

Nhanh hơn trước không phải chỉ gấp đôi đâu. Hơn nữa, lúc bình thường tu luyện, vừa tu luyện sẽ vừa phát sinh ra những vấn đề khúc mắc.

Nhưng mấy ngày này, có thể nói là vô cùng thông thuận, không có bất cứ trở ngại nào, thoải mái cực kỳ.

Nếu sau này đều có thể giống như mấy ngày này, thì khoảng cách bọn họ trở thành cường giả há chẳng phải là không còn xa nữa hay sao?

Cho nên, bầu không khí của Kiếm Ma tông đã đạt được sự tích cực mà trước nay chưa từng có.

Đáng nói là, buổi trưa hôm nay, trên bầu trời lại một lần nữa xuất hiện một hàng chữ màu vàng kim.

(Danh sách dự tuyển tham gia bảng Chân Long, người thứ hai, Can Anh Túc, người hoàng thất của vương triều Đại Can, tu vi: Toàn Đan Cảnh trung kỳ, chiến tích dự tuyển: Giết một yêu thú Hóa Đỉnh Cảnh sơ kỳ!)

Lâm Tiêu lúc này vừa đúng lúc tỉnh lại.

Trong thời gian ba ngày, hắn cuối cùng cũng hoàn toàn khôi phục khỏi trạng thái suy yếu.

Hơn nữa, còn có đột phá nho nhỏ. Hắn bây giờ, chỉ còn cách Toàn Đan Cảnh một bước nhỏ xíu nữa thôi.

Nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức bắt đầu kết đan, đột phá.

Nhưng Lâm Tiêu đang đợi, hắn đang đợi một thời cơ.

Mà thời cơ này, sẽ xuất hiện rất nhanh thôi.

Địa mạch hóa rồng, ngày hóa rồng, hắn sẽ chuẩn bị đoạt đi vận khí Kim Long Chi Lực, trợ giúp bản thân kết đan.

Hơn nữa, Lâm Tiêu có thể cảm nhận được.

Ở gần Kiếm Ma tông lúc này, đã có biết bao nhiêu con chó đang ẩn nấp.

Hắn đang đợi.

Đám chó kia cũng đang đợi.

Khóe miệng Lâm Tiêu lộ ra ý cười.

Đám chó này cũng là một phần trong thời cơ mà hắn đang chờ.

Giết chết Ngụy Vương, đoạt đi Vận Khí Chi Lực của hoàng thất Đại Ngụy.

Vậy giết chết những kẻ khác thì sao?
Chương 104: Hihihi ~ Lâm Tiêu, ta tới rồi đây

Cũng bởi vì như vậy nên Lâm Tiêu chỉ có thể đứng yên lặng trên đỉnh chủ phong, hắn cũng không có ý định đi cản người. Hắn ngược lại muốn nhìn xem lúc địa mạch hoá long ai dám ra tay.

Hắn không đi khiêu khích kẻ khác, những điều đó không có nghĩa kẻ khác sẽ không tới khiêu khích hắn. Nếu kẻ nào dám tới động tay động chân, vậy tốt nhất cứ xác định bản thân sẽ phải trả một cái giá lớn.

Phương tông chủ quay về bế quan đột phá, Mục lão và Cảnh lão cũng sắp đột phá xong. Trong quá trình địa mạch hoá long Lâm Tiêu giơ tay phải lên trước mắt.

Một thanh kiếm nhỏ đen dài tầm 7cm xuất hiện, đây là chiến lợi phẩm bất ngờ sau lần giết chết Ngụy vương. Cũng chính là vũ khí do bản mệnh của hắn luyện hóa thành.

Chỉ có chút chuyện làm Lâm Tiêu khó hiểu đó là cây kiếm đen này bé quá. So nó với những cây kiếm khác nó khác gì một con dao đâu.

“Biến lớn!” Lâm Tiêu niệm một câu.

Nhưng, chả có gì xảy ra có.

“Này, biến dài!!” Lâm Tiêu lại thử lần nữa.

Vẫn chả có gì xảy ra cả. Xem ra vũ khí bản mệnh này cần dựa vào linh lực của chủ nhân. Với cảnh giới tu vi hiện tại của Lâm Tiêu, mỗi lần chỉ có thể ra một đòn công kích. Mà mỗi một lần qua đi thì toàn bộ linh lực đều trống rỗng, cần phải bổ sung linh lực.

Lâm Tiêu thở dài một cái, trước mắt cái đồ này chỉ dùng như lá bài cuối cùng thôi.

Lại một ngày nữa trôi qua.

Gầm!!!

Kiếm Ma tông đột nhiên truyền ra một tiếng rồng ngâm, gió thổi tung những tầng mây lên, khắp bầu trời bắt đầu gợn lên từng tầng sóng.

Một con mắt linh khí khổng lồ từ từ hình thành trên Kiếm Ma tông. Tất cả linh khí đều tập trung về chỗ Phương Viên Bách, một con rồng màu vàng kim từ từ rõ dần ra.

Lâm Tiêu bay lên không trung, hoài nghi nhìn động tĩnh xung quanh.

“Thời cơ, mau tới!” Lâm Tiêu lầm bẩm.

Lúc này hai thân hình quen thuộc từ chủ điện bay ra chỗ Lâm Tiêu, đây chính là Mục lão và Cảnh lão.

“Lão sư, hai người đột phá thế nào rồi??” Lâm Tiêu hỏi.

Hắn gọi là lão sư bởi vì chưa có chính thức bái sư, đợi chuyện này ổn thoả lúc đó bái sư vẫn chưa muộn.

“Nhờ phúc của tiểu tử nhà ngươi, rất thuận lợi.” Mục lão cười đáp.

“Yêu tâm đi tiểu tử, có bọn ta ở đây, kẻ nào dám nhân cơ hội động tay động chân thì cũng phải được chúng ta đồng ý đã.” Lão Mục quét mắt nhìn bốn phía.

Lâm Tiêu cũng vui thay hai vị tiền bối này nhưng vẫn nói: “Hai lão sư hôm nay cứ nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại giao cho đệ tử là được.”

“Ngươi định làm thế nào?” Mục lão hỏi.

Cảnh lão cũng nhìn sang.

Bây giờ danh tiếng của Lâm Tiêu còn nổi hơn cả bọn họ. Bọn họ cũng muốn biết đối diện với chuyện thế này Lâm Tiêu sẽ giải quyết thế nào.

Nếu bọn họ đoán không sai, bây giờ những thế lực ẩn nấp quanh Kiếm Ma tông đều không hề bình thường chút nào.

Lâm Tiêu cười một cái nhưng lại không đáp. Đối với việc “nói” thì hắn lại càng thích làm hơn.

Sau vài phút hắn liền bay ra cửa Kiếm Ma tông.

“Hôm nay là này địa mạch hoá long của Kiếm Ma tông ta, các vị tới góp vui thì xin hãy thành thật mà nhìn, ai dám manh động, đừng trách ta không khách khí.”

Lâm Tiêu sử dụng linh lực truyền âm ra khoảng 10 dặm. Một lát sau những thế lực lớn đang ẩn nấp trong bóng tối, mặt người nào người nấy đỏ hết cả lên. Đây không phải là cảnh cáo bọn họ thì là gì?

“Haha, khẩu khí lớn thật, ai nói địa mạch hoá long này là của Kiếm Ma tông? Đây là duyên trời đất ban, người có duyên thì đều được hưởng.” Một người nam nhân trung niên có phần uy nghiêm bay ra nói.

Từ sự chuyển động linh lực trên cơ thể ông ta thì có thể biết đây là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Sau lưng ông ta còn có đệ tử Toàn Đan cảnh trung kỳ.

“Ngô huynh nói đúng, ai nói cái dị tượng này là xuất hiện ở tông bọn nhà ngươi, thì có thể nhận là của các ngươi?” Một kẻ khác bay từ trong đội ngũ ra, cũng là một cường giả bán bộ Hoá Đỉnh cảnh.

“Trần huynh cũng đến à, xem ra thế gia nhà huynh cũng thật xem trong khí vận Kim Long này!”

“Như nhau như nhau thôi.”

Những kẻ ẩn nấp khác cũng bắt đầu đứng dậy, bọn họ không muốn trốn nữa, dù sao địa mạch hoá long đã xảy ra, vậy thì khí vận Kim Long cũng sắp xuất hiện rồi.

Lâm Tiêu nhìn từng nhóm người xuất hiện thì mắt cũng lạnh đi, hắn nhìn người vừa mới mở miệng nói, hỏi: “Xin hỏi các hạ là người của tông môn nào?”

Người kia trợn mắt nhìn Lâm Tiêu, một tu sĩ Luân Hải cảnh biết bay? Những cái này cũng chả có gì mà lạ cả. Vì trong gia tộc của hắn cũng có bí pháp để bay được.

“Ta là người đứng đầu nội môn tổng quản của gia tộc Ngô gia, Kiếm Ma tông các ngươi tốt nhất nên biết, khí vận Kim Long xuất hiện. Nếu là tiểu khí vận Kim Long mà lúc đó Kiếm Ma tông vẫn còn địa mạch hoá long. Thì may ra các ngươi thoát nạn. Còn ngược lại thì …….hahaha!” ngươi này ngạo mạn nói.

Thực lực của Kiếm Ma tông chả có gì đáng nói. Đừng nói là Kiếm Ma tông mà bất cứ tông môn mà vương triều Đại Ngụy phái tới, cũng chả là gì với Ngô gia, chỉ là lũ tôm tép.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Trong tông môn không có nổi một cường giả Hoá Đỉnh cảnh, vậy cũng xứng gọi là tông môn?

“Quy hư! Mở!” Lâm Tiêu nhẹ nhàng quát một câu.

Trường kiếm không biết xuất hiện trong tay từ lúc nào.

Xoẹt.

Kiếm ra khỏi vỏ.

Vùng không gian trước mặt người đàn ông kia tự nhiên nứt ra một vệt. Hư vô cùng bóng tối tràn ra điên cuồng lao về phía người đàn ông ngạo mạn kia.

“A!!!” Tiếng thét thảm đột ngột vang lên.

Chỉ trong chốc lát vết nứt kia biến mất, còn người đàn ông họ Ngô vừa mới nói chuyện kia bây giờ chỉ còn lại một đôi chân cắm trên mặt đất. Phần thân trên đã hoàn toàn biến mất.

Yên tĩnh.

Không gian bây giờ chỉ còn là một bầu không khí yên tĩnh.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? tên tiểu tử kỳ lạ kia đã làm cái gì? Người đàn ông họ Ngô kia đâu rồi? chết rồi?

Chuyện này, cũng quá đỗi bất ngờ đi.

Những đệ tử Ngô gia bây giờ chỉ còn biết chết sững, sắc mặt tái nhợt không dám động đậy. Cường giả dẫn đầu gia tộc nhà một chết trong vòng một chiêu. Bọn họ không dám động đậy.

Bây giờ đi qua bên kia để nhặt thi thể, không, là nhặt chân mới đúng. Nhưng bọn họ không dám.

“Ngươi, ngươi vậy mà dám giết người Ngô gia, ngươi không sợ bị báo thù sao? Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Ngô gia cũng phải hơn ba người.” người này là người trung niên họ Trần lúc nãy nói chuyện với người nhà Ngô gia, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

“Chỉ là ba tên Hoá Đỉnh cảnh thôi mà, cũng không nhiều, ta có thể chém một kẻ, vậy hai kẻ, ba kẻ, bốn kẻ cũng không vấn đề gì!!” Lâm Tiêu híp mắt lại nói, hắn bước về phía trước, trong ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.

“Ngươi, ngươi là Lâm Tiêu!! Hoá ra người thật sự mạnh tới vậy!!”

Người trung niên họ Trần nghe thấy câu này thì mới kịp phản ứng lại. Bây giờ ông ta mới nhận ra Lâm Tiêu.

Tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc, bọn họ cứ cho là Lâm Tiêu chỉ dựa vào vận may mới giết được cường giả Hoá Đỉnh cảnh sau đó được vào bảng dự bị. Nhưng bây giờ được chứng kiến chuyện này, mọi người mới hiểu ra sự thật.

Người đàn ông trung niên họ Trần thấy Lâm Tiêu bước tới gần, ông ta vừa ra hiệu cho đoàn người lùi lại, vừa cảnh cáo: “Ta là người của Ẩn Thế Trần gia, thế lực gia tộc còn lớn hơn cả Ngô gia, ngươi muốn làm gì!!”

“Ồ ồ ồ, Ẩn Thế Trần gia cơ à, lợi hại thật!” Mồm hắn thì nói như thế nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại băng lạnh.

Ánh mắt hắn nhìn đối phương như đang nhìn một xác chết.

Người trong đoàn của Ẩn Thế Trần gia bắt đầu lùi về sau, Lâm Tiêu quá quái dị, không thể khinh địch!

Tuy nhiên đúng vào lúc này mọi người chỉ cảm thấy có một cái bóng màu đỏ xoẹt qua trước mắt!

“Phụt phụt!”

Người trong đoàn của Ẩn Thế Trần gia đều bị một bàn tay đâm xuyên ngực, bóp vỡ đan điền chết tức tưởi.

“Hihihihi! ~~~ Lâm Tiêu, ta tới rồi nè!~~”
Chương 105: Chúng ta trực tiếp làm bước cuối

Nghe thấy tiếng cười giòn dã này tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là khi nhìn thấy đoàn người đàn ông trung niên kia bị giết trong chớp mắt. Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không dám tin vào chuyện trước mắt.

Người nhà Trần gia chết mới thảm làm sao, còn có, nữ nhân này là ai vậy!

Làm sao lại có sức mạnh đáng sợ tới vậy, lòng dạ cũng thật là tàn nhẫn.

“Can Anh Túc? Sao ngươi ở đây?” Lâm Tiêu nhìn thấy nàng ta xong thì sắc mặt có chút thay đổi.

“Yên tâm, người ta chỉ muốn gặp ngươi thôi mà. Cái khí vận Kim Long gì gì đấy, người ta mới không thèm đâu!”

Can Anh Túc rút tay từ trong thi thể ra, máu tươi nhuốm ướt đẫm cả y phục của nàng, nhưng nàng cũng chả thèm để ý.

“Gặp ta? Nhưng ta không muốn gặp ngươi.” Lâm Tiêu bìu môi nói.

“Sao ngươi lại như vậy chứ, người ta đi vạn dặm tới đây, ngươi chả nhẽ không mời người ta ngồi xuống nói chuyện được một lúc à.” Can Anh Túc nhoẻn miệng cười một cái.

“Có muốn ngồi thì ra ngoài kia mà ngồi, muốn nói chuyện gì đợi ta xử lý xong lũ người này rồi nói.” Lâm Tiêu cũng chả thèm nhìn đối phương.

Mặc dù tướng mạo của Can Anh Túc rất đẹp, nhưng mỗi lần gặp hắn thật sự không thích nổi. Nhất là cái tính cách của đối phương, hoàn toàn không phải kiểu hắn thích.

Can Anh Túc?

Tất cả mọi người sau khi nghe thấy cái tên này mới biết hoá ra đây là tên nữ nhân mặc áo đỏ này. Đây không phải là người xếp thứ 2 trên bảng dự bị Chân Long hay sao! Thành tích chém chết một yêu thú Hoá Đỉnh cảnh.

Trong cuộc chém giết bất ngờ vừa xảy ra thì có khả năng thực lực của nàng ta còn hơn cả người nhà Trần gia.

Trời ạ! Người trẻ tuổi bây giờ bị làm sao vậy. Có một đứa quái dị như Lâm Tiêu thì thôi đi, bây giờ lại thêm một Can Anh Túc. Đúng là muốn mạng mọi người mà.

Một bên khác, sau khi nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy, con ngươi trong mắt Can Anh Túc lại chuyển màu đỏ, sau đó nàng ta quay ra nhìn mọi người.

“Vậy ta giết hết bọn chúng, thế là chúng ta ngồi xuống nói chuyện được đúng không?” Can Anh Túc mỉm cười hỏi.

Lâm Tiêu: “…….”

Lão Mục lão Cảnh: “……”

Người khác: “……”

Lâm Tiêu đã điên rồi, nữ nhân mặc đồ đỏ này còn điên hơn.

Mặt những người đứng xung quanh bắt đầu trở nên khó coi, bọn họ vẫn còn tự nhắc nhở bản thân về thực lực của nữ nhân này.

Trong những người lần này tới Kiếm Ma tông do thám tình hình, người có tu vi cao nhất chính là bán bộ Hoá Đỉnh cảnh. Ngoài ra thì không có cường giả Hoá Đỉnh cảnh nào cả.

Đối với mấy thế lực lớn, việc khí vận Kim Long xuất hiện ở địa bàn của môn pháo khác, mặc dù quý giá nhưng cũng chỉ có thể làm đến thế này. Vẫn chưa tới mức phải huy động cường giả trên Hóa Đỉnh cảnh đi thăm dò.

Lúc này, một thiếu niên với khí chất phi phàm đi ra khỏi đội ngũ mở mồm nói: “Khí vận Kim Long lần này, ta muốn 7 phần, Lâm Tiêu ngươi ra giá đi, ta không lấy không cái gì của Kiếm Ma tông.”

Tất cả mọi người nghe thấy thế thì đều quay lại nhìn. Sau một màn chém giết của Lâm Tiêu và nữ nhân kia mà còn có người dám lên tiếng, người này chắc chắn cũng có chút thực lực.

“Là thánh tử của Thái Tuế thánh địa, Khương Lãng.”

“Vậy mà hắn cũng tới, xem ra lần khí vận Kim Long này rất đáng giá.”

“Thái Tuế thánh địa thật sự không thể đắc tội.”

“Khẳng định hắn muốn khí vận Kim Long lần này, sau đó sẽ tranh vị trí số một trên bảnh Chân Long, vậy Thái Tuế thánh địa chắc chắn thuộc về hắn.”

“Khẳng định là vậy, tính toán hay thật.”

Những người đứng xung quanh ít nhiều đều nhận ra vị thiếu niên này.

Lâm Tiêu nhíu mày, thánh địa? Thái Tuế thánh địa?

Hơn nữa khí vận trên người tên này nhất định rất mạnh, lúc nãy chém chết tên quản sự nhà Ngô gia, căn bản cả có chút khí vận gì cả. Lúc đó còn làm Lâm Tiêu rất thất vọng.

“Ngươi muốn 7 phần khí vận Kim Long?” Lâm Tiêu hỏi lại.

“Đúng thế, xin Lâm huynh ra giá.” Khương Lãng cười nhẹ đáp lại.

Biểu tình trên mặt vô cùng nhã nhặn, cũng không giống mấy kẻ trước mở mồm ra là đòi cướp. Nhưng trong mắt Lâm Tiêu, tên này cũng chả khác mấy kẻ trước là bao.

Lâm Tiêu cười một cái rồi nói: “Vậy lấy truyền thừa thánh địa của ngươi tới đổi? thế nào?”

Lời này vừa nói ra làm cho sắc mặt Khương Lãng thoắt cái biến sắc.

“Lâm huynh, ta thật sự muốn trao đổi đồ để lấy khí vận Kim Long, ngươi tội gì phải châm biếm ta?” Khương Lãng đáp.

“Khương huynh, ta cũng thế mà, ta cũng thật sự muốn truyền thừa của Thái Tuế thánh địa, ta đâu có châm biếm ngươi.” Lâm Tiêu trả lời rất chân thật, nhưng trong lòng hắn lại đang cười haha.

Nói về mồm mép giao dịch thì ai địch lại hắn, Khương Lãng muốn 7 phần khí vận Kim Long, mở mồm ra cũng không phải loại tham bình thường.

“Hừ! Lâm huynh ta đang cùng huynh thương lượng, huynh cảm thấy khi khí vận Kim Long xuất hiện, huynh có thể thủ hộ được sao?” Khương Lãng cũng không giả bộ nữa, thoắt cái đổi giọng.

“Có thể thủ hộ được hay không, đó là chuyện của ta, đâu phiền ngươi lo.” Lâm Tiêu nhìn đối phương một cái.

“Vẫn là câu lúc trước, nếu ai dám động tay thì đừng trách Lâm mỗ vô lễ.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Khương Lãng nghe thấy thế thì cười lạnh một cái rồi không nói gì nữa. Hắn im lặng chờ đợi, mà những người khác cũng vậy, không có ai dám xông lên nữa.

Lâm Tiêu cũng không lập tức ra tay với Khương Lãng, bởi vì hắn cảm thấy khí vận Kim Long sắp xuất hiện rồi.

Còn Can Anh Túc đứng bên kia, thấy Lâm Tiêu không động thủ giết người lại có chút buồn chán nhảy chân sáo ra chỗ Lâm Tiêu.

“Ngươi, dừng ở đấy!” Lâm Tiêu trợn mắt nói với nàng ta.

“Ngươi quát người ta à, ngươi ta có làm gì đâu!” Can Anh Túc có chút tủi thân nói.

“Ngươi cái rắm ấy, mỗi lần đều như vậy, sau đó lại công kích ta.” Lâm Tiêu trừng mắt nhìn nàng ta.

Can Anh Túc chớp chớp mắt. Được lắm tên này dám vạch trần nàng.

“Vậy chúng ta trực tiếp làm tới bước cuối đi! Được không!” Can Anh Túc cười gian.

“Bước cuối?” Lâm Tiêu thật sự không hiểu nữ nhân này đang nói cái gì.

Hắn cảm thấy thực lực của nữ nhân này tăng lên rất nhiều so với lần trước. Nhưng khi giao đấu, hắn tin tưởng hắn có thể thắng. Chỉ là chắc chắn cũng phải mất chút thời gian và sức lực.

Hơn nữa đằng sau nữ nhân này còn có một hộ giả cường đại Hoá Đỉnh cảnh. Một điều nhịn bằng chín điều lành, Lâm Tiêu cũng lười tranh chấp với nàng ta.

Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy Can Anh Túc chỉ giơ tay ra, làm động tác giơ móng vuốt vồ mồi.

Lâm Tiêu sững người một lúc thì hiểu ra. Sau hai giây do dự hắn vẫn từ từ đi tới, sau đó giơ một ta nắm lấy tay của đối phương.

Lúc hai tay chạm nhau làn sương đỏ từ trong người Can Anh Túc cuồn cuộn trào ra, sau đó bị hút vào trong cơ thể Lâm Tiêu. Khoảnh khắc đó Lâm Tiêu cảm thấy Sát Sinh ý cảnh trong người hắn lại tăng lên.

Can Anh Túc thì híp mắt như đang say rượu.

Đúng đúng! Chính là cảm giác này……nó lại tới nữa rồi! quả nhiên ở bên Lâm Tiêu thật thoải mái! Lần này tới đây rồi nàng ta dự định sẽ không đi nữa!

Oa oa! Người ta thật sự thích cái cảm giác này!

Mục lão và Cảnh lão: “???”

Khương Lãng: “???”

Người khác: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK