• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276: Lão Ngưu muốn khóc, lão Ngưu rất buồn

Người vừa tới chính là tộc trưởng khai sơn của tộc Man Ngưu.

Đám yêu tộc nhìn thấy người này tới, trong lòng khẽ thở phào.

Yêu cầu của ân nhân trẻ tuổi này thật quá mức tưởng tượng.

Tới nước này rồi thì không còn là chuyện mà bọn họ có thể xen mồm vào được.

Cùng với khai sơn Man Ngưu tộc mang vẻ mặt phiền muộn, còn có mấy âm thanh vèo vèo, xé gió mà tới.

Mấy vị tộc trưởng yêu tộc khác cũng trở về rồi.

“Sao vậy? Không đuổi kịp bốn tên kia sao?” Tộc trưởng Chu Tước hỏi với vẻ mặt nín cười.

Mấy vị tộc trưởng kia lườm tộc trưởng Chu Tước đang cười đểu kia một cái, cũng không phản ứng lại.

Xem ra tộc trưởng Chu Tước đã sớm đoán được kết cục này.

Âm mưu này của nhân loại, vừa nhìn đã biết là có chuẩn bị từ sớm.

Loại quỷ kế đa đoan như vậy, sao có thể không chuẩn bị đường lui cho chính mình đây.

Hơn nữa, xét về năng lực chạy chốn, nhân loại vốn đã ăn đứt yêu tộc bọn họ rồi.

Chưa nhắc tới chuyện có chuẩn bị trước hay không, cho dù có chạy ở cùng một vạch xuất phát, thì bọn họ cũng khó mà chạy vượt qua được bốn tên bán Đế Cảnh nhân loại chỉ một lòng muốn giữ mạng.

Trừ khi là có mai phục trước, bằng không thì khó mà dựa vào tốc độ để đuổi kịp đối phương.

“Bái kiến đại nhân, lần này nhờ phúc của đại nhân, yêu tộc coi như là hữu kinh vô hiểm*.”

(*hữu kinh vô hiểm: có kinh sợ nhưng không có gì nguy hiểm)

“Cảm tạ đại nhân đã ra tay tương trợ yêu tộc, chúng ta suốt đời không quên!”

“Chuyện mà đại nhân vừa mới nói, chúng ta đều không có ý kiến.”

“Ta cũng không có ý kiến, toàn bộ đều nghe theo ý của đại nhân!”

“Vị trí thống lĩnh yêu tộc, không thể là ai khác ngoài đại nhân!!”

Mấy tộc trưởng yêu tộc vừa trở về, đồng loạt cung kính hành lễ với Lâm Tiêu, còn nói ra một câu khiến chúng yêu tộc phía dưới đều há hốc mồm.

Đồng ý rồi ư?

Vụ gì đây?

Tộc trưởng nhà mình vậy mà lại đồng ý với ân nhân trẻ tuổi về chuyện vị trí thống lĩnh yêu tộc???

Nhưng, nhưng, nhưng mà như thế chẳng phải là phá vỡ quy tắc vạn năm qua của yêu tộc hay sao?

Đúng vậy, đúng vậy, nhanh như vậy đã xác định vị trí thống lĩnh yêu tộc, có phải là có chút qua loa rồi không.

Chúng yêu tộc đều ngơ ngác.

Người còn ngơ ngác hơn chính là vị tộc trưởng Ngưu Tộc trở về đầu tiên kìa.

Hai con mắt trâu của ông ta trợn tròn, tức giận nhìn mấy tộc trưởng phía sau, phẫn nộ nói: “Các người chơi xấu phải không! Vừa rồi lúc trở về không phải đã nói là sẽ thử thách vị đại nhân trẻ tuổi này một chút hay sao?”

“Đừng có nói bừa, ta chưa từng nói lời này đâu đấy nhá.”

“Muốn thử thách, thì ông đi mà thử thách đại nhân, dù gì thì tôi cũng đã đồng ý với ý kiến của đại nhân rồi.”

“Ta cũng vậy, lão Ngưu, ông cố lên nhé! Đại nhân yên tâm, ta đứng về phía đại nhân.”

Những tộc trưởng khác đều bày ra vẻ mặt “Ngươi nói láo, ngươi có chứng cứ không”.

Trong đại trận Thi Quỷ Tứ Tượng, tộc trưởng Chu Tước đã nói với bọn họ về thân phận của Lâm Tiêu, và các dị tượng xảy ra trong nội bộ tộc Chu Tước.

Cho dù ban đầu bọn họ đều tỏ vẻ kinh hãi và không thể tin nổi.

Thế nhưng sau khi bọn họ quan sát toàn bộ nguy hiểm của yêu tộc lần này, nghi vấn trong lòng đã hoàn toàn biến mất rồi.

Ngay cả lão Ngưu tộc trưởng cũng như thế.

Chỉ là ông ta có tư tưởng truyền thống, tính tình cương trực, nghĩ chuyện lớn như này nhất định phải trải qua một cái thử thách, cho dù chỉ là một phần kiểm tra mang tính hình thức thôi cũng được.

Sau đó, liền xuất hiện tình huống như này.

Lỗ mũi lão Ngưu phun ra khí trắng, khuôn mặt già lúc đen lúc trắng.

Bước tới nước này rồi, đột nhiên phát hiện phía sau biến thành vực thẳm, phía trước càng là không có đường để đi.

Cảm giác này, quá là đau buồn!

“Tộc trưởng Man Ngưu, không sao, ngươi muốn thử thách như nào, ta thử xem sao.” Lâm Tiêu nở nụ cười, thản nhiên nói.

“Đại nhân, cái này, cái đó, lão Ngưu ta thật sự không có ý đó...” Lão Ngưu tộc trưởng vò đầu bứt tai, gấp gáp không biết phải làm sao.

Chuyện này mà để đại nhân hiểu nhầm, thì ông ta thật đúng là có nhảy xuống hoàng tuyền cũng không rửa sạch oan khuất.

“Hay là, chúng ta so thể lực. nếu ta thắng, thì coi như vượt qua thử thách, thế nào?” Lâm Tiêu hăng hái nói.

“Hả??? So thể lực?” Lão Ngưu tộc trưởng lại trợn tròn mắt.

Các tộc trưởng khác cũng ngơ ra.

So thể lực?

Đại nhân đang nghĩ gì vậy?

Trong số các yêu tộc, nếu nói về người khỏe nhất, thì chính là tộc trưởng khai sơn Man Ngưu trước mặt đây rồi.”

Đó là thần lực trời sinh đấy, lại thêm trên người có huyết mạch yêu thú thời viễn cổ.

Chỉ cần là so cái khác, bọn họ đều cảm thấy đại nhân trẻ có hi vọng thắng.

Duy chỉ có so thể lực này, bọn họ thực sự không dám đặt niềm tin.

Tộc trưởng Chu Tước bèn vội vàng tiến lên một bước, muốn nói thay Lâm Tiêu vài câu, nhanh chóng dẹp bỏ vụ này.

Ối giời ôi đại nhân ơi!

Ngài đừng có nói bừa vậy chứ, trước mặt bao nhiêu người của yêu tộc thế này, nói là phải làm thật đấy.

Ngộ nhỡ mà ngài thua lão Ngưu, vậy thì e là uy vừa mới lập đã gãy mất thôi.

Hơn nữa, cái tính khí này của lão Ngưu, thật là....

“Được đó!!! Được, đại nhân, vậy chúng ta so thể lực!”

Sau đó, không chờ đám tộc trưởng ngăn cản, lão Ngưu này đã thuận mồm đồng ý luôn rồi.

Thể lực!!!

Hahaha!

Thể lực chính là sở trường của ta rồi!

Dưới bầu trời này, còn có ai có vượt qua ông ta về mặt thể lực hay sao?

Hừ hừ, không có đâu nha!

Lão Ngưu tộc trưởng vui mừng không thôi.

Nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã phát giác ra bầu không khí có gì đó không đúng.

Lúc này mới giật mình tỉnh ngộ.

“À, ờ, đại nhân à, cái, cái này hay là, hay là đổi cách so khác đi ha?” Lão Ngưu tộc trưởng lắp bắp vội vàng cứu vớt tình hình.

Ông ta cứ vui lên là quên mất, cái này chỉ là hình thức, qua loa một chút là được.

“Lời đã nói ra, giống như bát nước hất ra ngoài, đã nói là so thể lực thì chính là so thể lực.”

“Quy tắc ta đã nghĩ ra rồi, chúng ta không sử dụng bất cứ linh lực hay yêu lực nào, chỉ dựa vào sức mạnh vốn có của cơ thể, ta và ngươi đồng thời đánh ra một cú đấm, phân định thắng thua là được.

Lâm Tiêu nói, trong mắt hàm chứa ý cười.

“Hả? À thì...được, được thôi.” Lão Ngưu tộc trưởng do dự một lúc rồi đồng ý.

Cái mà ông ta lĩnh ngộ chính là Lực Chi Đại Đạo.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Một lòng hướng về phía trước, dũng cảm làm theo những điều trái tim mách bảo.

Trong lòng ông ta đã quyết định rồi, cho dù lần này sau khi so tài có sinh ra tâm ma, thì cũng phải nhường đối phương thôi.

Nếu không, làm đại nhân mất mặt trước đám đông, vậy thì sau này chỉ e là không dễ lăn lộn trong yêu tộc nữa.

“Đúng rồi, tộc trưởng Man Ngưu, lần này không ai được phép nhường đâu đấy. Nếu không, cho dù là thắng, ta cũng sẽ thu hồi lại ý kiến ban nãy.” Lâm Tiêu lúc này lại nhắc nhở một câu.

“Hả!!! Cái này...” Lão Ngưu tộc trưởng ngây ra tại chỗ.

Những tộc trưởng khác ở bên cạnh đều quẳng cho ông ta một ánh mắt, chúc ông bạn may mắn.

Tôn thượng đại nhân đã nói như vậy rồi, thì bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác rồi.

Lão Ngưu tộc trưởng muốn khóc lắm rồi.

Ông ta thật sự muốn gõ đầu mình hai cái.

Bản thân mình như này chẳng phải là rảnh rỗi sinh nông nổi hay sao?

Sớm biết vậy thì đã làm như các tộc trưởng khác, trực tiếp đồng ý với ý kiến của đại nhân cho rồi.

“Huhu....ta biết rồi thưa đại nhân, ta nhất định không nhường. Vậy, vậy cuộc so tài của chúng ta bắt đầu được chưa?” Lão Ngưu gánh áp lực khổng lồ mà nói.

Lần này, ông ta toi rồi.

“Bắt đầu đi.” Lâm Tiêu gật đầu nói.

Đây cũng coi như là bước cuối cùng để hàng phục yêu tộc rồi.

Trong yêu tộc, kẻ mạnh làm vua.

Nắm đấm của ngươi càng lớn, bọn họ sẽ càng phục ngươi!
Chương 277: Sự công nhận của bảo vật yêu tộc

Các yêu tộc phía dưới đều mang vẻ mặt mơ hồ.

Các tộc trưởng nhà mình đối với yêu cầu ‘quá đáng’ của ân nhân trẻ, không chỉ không một lời phản đối, mà đều dốc toàn lực ủng hộ.

Tộc trưởng Man Ngưu tuy là đưa ra thử thách, nhưng trông dáng vẻ kia hình như đang rất hối hận.

Đây...đây là tình huống gì vậy?

Tại sao các tộc trưởng đều gọi ân nhân trẻ tuổi là đại nhân thế kia?

Vị trí thống lĩnh yêu tộc chẳng lẽ phải nhường cho ân nhân trẻ tuổi sao?

Lão Ngưu tộc trưởng buông cây gậy linh mộc vạn năm trong tay, bay xuống mặt đất.

Các tộc nhân yêu tộc gần đó cũng vô cùng thức thời, đều nhường ra cho ông ta một chỗ trống.

“Đại nhân, vậy ngài cẩn thận một chút, ta chuẩn bị ra tay đấy!” Lão Ngưu tộc trưởng thôi thúc sức mạnh khí huyết trong cơ thể.

Sức sống mạnh mẽ, hung hãn lộ ra, khiến mặt đất dưới chân ông ta cũng xuất hiện ra vết nứt.

“Tới đi!” Lâm Tiêu hô một tiếng.

Xoẹt!!

Lão Ngưu tộc trưởng đạp mạnh xuống đất một cái, thân hình to lớn giống như một viên đạn pháo, bắn về phía Lâm Tiêu.

Quần chúng chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, thân hình lão Ngưu tộc trưởng đã biến mất rồi.

Tốc độ kinh người này, thật là tương phản với thân hình của ông ta.

Những tộc trưởng yêu tộc khác thấy vậy, đều lộ biểu cảm ngạc nhiên.

Lão Ngưu này xuất kích thật à.

Lại còn là dốc toàn lực?

Ôi CMN!!!

Ối giời ơi!

Bảo ông đừng có nhường chứ có bảo ông xuất toàn lực đâu hả!

Ông bị đần hả trời!

Nếu đánh cho tôn thượng bị thương thì ông toi đời rồi!

Ông thật sự toi đời rồi đấy ông nội ạ!

Tộc trưởng yêu tộc còn kinh hãi chứ huống chi là những người khác trong yêu tộc.

Nhưng sau đó, chỉ thấy Lâm Tiêu đứng tại chỗ, đôi mắt lóe lên hắc quang.

Oành!!

Tiếp đó, giống như một con hung thú hoang vu đang ngủ say bỗng bị đánh thức.

Toàn bộ bầu trời đều bắt đầu chấn động, vô số thần vận vây quanh người Lâm Tiêu.

Khí tức cực kỳ khủng bố trên người hắn cuồn cuộn dâng lên.

Vèo!!!

Lâm Tiêu vung nắm đấm.

Cú đấm này rất chậm, khiến người ta cảm giác bá đạo vô cùng.

Loại sức mạnh đè nén, nghiền nát đó khiến cho một loại sức mạnh huyết mạch nào đó trong cơ thể hắn đều dung hòa lại với nhau.

Các tộc trưởng cảm thấy sự xao động bất thường trong cơ thể, đồng loạt nhăn mày.

Những người khác trong yêu tộc thì đã hoàn toàn ngây ra như phỗng rồi.

Chuyện gì vậy!

Trên người ân nhân trẻ này sao lại tản ra một loại sức mạnh khiến người ta cảm giác bị áp chế huyết mạch vậy.

Cảm giác này còn rõ ràng hơn cả khi gặp Tước Phượng đại nhân nữa.

Thì, thì ra là vậy.

Ân nhân trẻ này tuyệt đối không phải là một nhân loại đơn thuần, mà là một người sở hữu huyết thống yêu thú đỉnh cấp.

Nghĩ như vậy thì mọi chuyện đều được lí giải rồi.

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì.

Ầm!!!

Cú đấm của ân nhân trẻ tuổi và lão Ngưu tộc trưởng đã va vào nhau.

Âm thanh cực lớn kèm xung kích bắn ra.

Mặt đất nứt ra và rung chuyển.

Không ít người của yêu tộc còn tưởng đây là một cơn động đất.

Tiếp đó, một bóng người to lớn kêu lên một tiếng đau đớn và bị bắn ngược ra.

Là lão Ngưu tộc trưởng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Đợi đến khi bọn họ quay đầu nhìn Lâm Tiêu, cơn chấn động trong lòng lại tăng lên gấp bội.

Trong cuộc so nắm đấm này, ân nhân trẻ chỉ liên tục lùi về sau mười mấy bước rồi ổn định lại thân hình.

Đám tộc trưởng cũng đều kinh ngạc, cũng đều trợn tròn mắt ra.

“Đây...hình như là...Tam Long chi lực!!!”

“Không ngờ sức mạnh cơ thể của tôn thượng lại đạt tới trình độ khủng bố như vậy.”

“Đây chính là....tôn thượng đại nhân mà!”

“Lão Ngưu lần này thiệt thòi lớn rồi.”

“Hahaha, cũng chỉ có lão Ngưu mới chịu được, nếu đổi lại là ta lên, không kịp phòng bị, nhất định là sẽ bị thương rồi.”

Trong lúc các trưởng lão nghị luận, ở trong cái hố cách đó trăm mét, một bóng người cao lớn chật vật bò lên.

Lão Ngưu tộc trưởng phủi đi lớp đất đá trên cơ thể, lúc này ánh mắt nhìn về phía Lâm Tiêu đã phục tới sát đất.

“Tôn thượng đại nhân thần uy, Tam Long chi lực, cho dù ta có tu luyện thêm trăm năm nữa cũng không đạt được.” Lão Ngưu tộc trưởng cung kính nói.

Lâm Tiêu ngạc nhiên đánh giá lão Ngưu tộc trưởng này.

Bản thân tuy là chỉ dùng Hoang Chi Lĩnh Vực và sức mạnh khí huyết, nhưng cũng đã bộc phát sức mạnh tới đỉnh điểm.

Không ngờ, một đòn mạnh như vậy mà đối phương cũng không bị thương.

Lão Ngưu tộc trưởng này cũng thật là thâm hậu mà!

“Tộc trưởng Man Ngưu khách khí rồi, ta muốn hỏi một chút, Tam Long chi lực là cái gì vậy?” Lâm Tiêu hỏi một câu.

“À...cái này à....dựa theo công thức tính toán của nhân loại, lực trăm vạn cân được tính là Nhất Long. Một quyền ban nãy của đại nhân, chắc là đạt tới Tam Long chi lực. Mà của ta thì chỉ cách Nhị Long chi lực một chút xíu.”

“Nếu nói từ cảnh giới tu vi, thông thường đạt tới bán Đế Cảnh mới có được Nhất Long chi lực...”

Lão Ngưu tộc trưởng giải thích đơn giản bằng vài câu.

Hắn từ chỗ tộc trưởng Chu Tước cũng đã biết, tôn thượng đại nhân hiện tại là chuyển thế còn chưa hồi phục.

Những kiến thức thông thường này không nắm rõ cũng là điều dễ hiểu.

“Là vậy à, ta hiểu rồi.” Lâm Tiêu gật đầu.

Tam Long chi lực sao?

Vậy nếu bản thân có thể dùng ý cảnh và linh lực thêm vào rồi bạo phát toàn bộ, thì có thể đạt tới mấy Long chi lực đây.

Ngũ Long? Lục Long?

Đợi lúc nào đó lại tìm lão Ngưu thử xem sao.

“Bắt đầu từ bây giờ, toàn bộ tộc Khai Thiên Man Ngưu ta công nhận vị đại nhân này trở thành người thống lĩnh yêu tộc! Ai không phục, hoan nghênh tới chào hỏi với nắm đấm của ta!!!”

Lão Ngưu tộc trưởng phất cây gậy linh mộc vạn năm trong tay, hô lên.

“Tộc Chu Tước của ta cũng vậy, công nhận Lâm Tiêu đại nhân trở thành người thống lĩnh yêu tộc chúng ta.” tộc trưởng Chu Tước tiếp lời hô vang.

Tiếp theo là tộc Thông Thiên Tử Vượn, sau đó là các yêu tộc khác đồng loạt tuyên bố.

Các tộc trưởng chỉ sợ chậm một bước là không đủ thành ý.

Ngay trong khoảnh khắc này.

Vô số khí vận tản mạn trên bầu trời phía trên lãnh thổ của yêu tộc dần dần tụ lại thành một đám.

Vô số hào quang ẩn hiện, tường vân ngập tràn.

Hình tượng của Lâm Tiêu lúc này bắt đầu khắc sâu vào trong thâm tâm của mỗi một yêu tộc.

Sau nửa canh giờ,

Tộc nhân của các yêu tộc bị giải tán hết về tộc của mình, chỉ còn lại chín tộc trưởng bán Đế Cảnh.

Lúc này, tộc trưởng Chu Tước đang dẫn theo Lâm Tiêu và đám người tiến về một khu vực cấm địa bí ẩn của lãnh thổ Yêu Thú.

Sau hai nén hương, nhóm người đã tới trước một cái cây đại thụ cao chọc trời.

Lâm Tiêu đánh giá cây đại thụ từ trên xuống dưới, cây đại thụ này có khí tức âm u sâu xa, có một mùi hương huyền diệu, khiến người ta không nắm bắt được.

“Đại nhân, đây là cây Thần Thú. Nghe nói là đã tồn tại từ trước cả khi Yêu tộc quốc gia hình thành, chỉ có người thống lĩnh yêu tộc có được sự công nhận mới có thể tiến vào.

“Mà mỗi một vị thống lĩnh yêu tộc, đều có thể từ bên trong lĩnh ngộ ra được một ít truyền thừa của thú thần. Tiếp theo đây, ta sẽ cùng với các tộc trưởng khác thi triển thần thông, mở ra kết giới của cây Thần Thú, ngài chỉ cần tiến lên phía trước, chạm vào thân cây, là có thể tiến vào bên trong.”

Tộc trưởng Chu Tước nói với giọng hiển nhiên.

Hiện giờ Lâm Tiêu chính là người thống lĩnh yêu tộc bọn họ, đương nhiên là có tư cách tiến vào bên trong.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mà Lâm Tiêu lại là chuyển thế của tôn thượng đại nhân, được cây Thần Thú công nhận chính là điều hiển nhiên.

“Là vậy à!” Lâm Tiêu bề ngoài thì chấn định, nhưng trong lòng lại lo lắng.

Lại còn phải được cây Thần Thú công nhận?

Thế ngộ nhỡ...không được cây Thần Thú công nhận thì sao?
Chương 278: Một nửa của tháp Chân Long, tìm thấy rồi

Lâm Tiêu nhìn chín yêu vương Bán Đế cảnh bên cạnh, sau đó nhìn cây Thú Thần thông thiên trước mặt, trong lòng hắn cảm thấy có chút bất an.

Lần này, đừng tự đánh lừa chính mình nữa.

Nhưng chín đại yêu vương Bán Đế cảnh không chú ý đến sự thay đổi tâm trạng của Lâm Tiêu. Mỗi người họ thi triển ra một chùm ánh sáng, bay về phía cây Thú Thần.

Ù ù ù! ~~

Trong nháy mắt, toàn thân cây Thú Thần phát ra ánh sáng nóng rực, một luồng khí tức mơ hồ tuôn ra.

Hoàn thành kích hoạt. Tiếp theo, đã đến lúc tôn thượng đại nhân bước ra tiếp nhận sự chấp thuận của cây Thú Thần.

"Tôn thượng đại nhân, ngài có thể qua đó rồi." Tộc trưởng Chu Tước cung kính nói.

Những tộc trưởng khác cũng nhìn qua đó với ánh mắt mong đợi.

Theo như họ biết, năm đó Tước Phượng đại nhân đã trải qua hơn hai ngày mới có được sự công nhận nhận cây Thú Thần. Không biết tôn thượng đại nhân sẽ mất bao lâu. Nói thế nào thì cũng sẽ mất ít nhất một ngày.

Nếu xét theo thực lực cùng thời kỳ, lúc này tôn thượng vẫn mạnh hơn Tước Phượng đại nhân khi đó.

Khi họ quay đầu lại và nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôn thượng đại nhân, họ đều thầm vui mừng. Hoá ra tôn thượng đại nhân cũng có lúc kinh ngạc như vậy.

Khi đó, khi bọn họ lần đầu tiên thực sự cảm nhận được khí tức của cây Thú Thần, bọn họ còn ngạc nhiên hơn so với tôn thượng đại nhân.

Ở phía khác, Lâm Tiêu thực sự ngạc nhiên nhưng không phải là bởi vì khí tức của cây Thú Thần. Mà bởi vì lúc này một đạo khí nào đó trong cơ thể đang cực kỳ hưng phấn.

Nếu đạo khí này thanh kiếm nhỏ màu đen, lò luyện đan hay đại ấn thì hắn đã không kinh ngạc như vậy. Chính là bởi vì đạo khí sinh ra phản ứng hưng phấn đó là tháp Chân Long.

Tên này bình thường rất lạnh lùng và điềm tĩnh. Nhưng bây giờ sau khi cảm nhận được khí tức của cây Thú Thần, lại sinh ra phản ứng như vậy.

Hình như.. bên trong cây Thú Thần có cái gì đang thu hút nó.

Lâm Tiêu kìm nén tháp Chân Long đang kích động muốn nhảy ra ngoài, sau vài giây do dự đã nhanh chóng bước về phía trước để chạm vào cây Thú Thần.

Tác dụng của lực là tương hỗ.

Vì tháp Chân Long đã có phản ứng lớn như vậy đối với cây Thú Thần. Nên khi cây Thú Thần cảm nhận được khí tức của tháp Chân Long thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Lâm Tiêu đi đến trước cây Thú Thần, từ từ đặt tay lên thân cây. Đồng thời, hắn truyền một chút khí tức của tháp Chân Long qua đó.

Ngay sau đó, một lực hút mạnh tác động lên cơ thể Lâm Tiêu. Hắn không kháng cự, để nó kéo mình qua đò.

Vút!

Bóng dáng của Lâm Tiêu biến mất trước mặt các yêu vương.

Sau khi bóng dáng của hắn biến mất, ánh sáng và khí tức trên cây Thú Thần dần dần khôi phục lại bình thường.

"Trời ôi! Tôn thượng đại nhân quá lợi hại rồi! Ba giây sao? Ta tuổi già thật sự đã học thêm được rất nhiều điều!" Tộc trưởng lão Ngưu nhìn chằm chằm, kinh ngạc kêu lên.

"Đây đâu phải thừa nhận, sao cứ có cảm giác cây Thú Thần còn gấp gáp hơn so với chúng ta vậy."

"Ta cũng cảm thấy như vậy."

"Tình huống này, chỉ có thể chứng tỏ tôn thượng đại nhân không đơn giản như chúng ta tưởng tượng, tương lai càng thêm vô hạn!"

"Đúng vậy! Con đường đến trước, không biết tôn thượng đại nhân có xông đến tân đế hay không."

"Là ta, ta nhất định sẽ liều, tôn thượng đại nhân có căn cơ cựu đế, cho dù không đoạt được tân đế, cũng có thể dựa vào cơ duyên để khôi phục đế thể. Mà nếu như đoạt được tân đế chi vị của thời đại này, đến lúc đó, Ha ha ha……!!"

"Dù sao có tôn thượng đại nhân ở đây, ta sẽ không đoạt nữa."

"Nói nhảm, để cho ngươi đoạt, ngươi cũng không thể thắng tôn thượng đại nhân . . "

...Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở phía khác, sau khi Lâm Tiêu chớp mắt, hắn đi tới không gian bên trong cây Thú Thần, không gian nơi này so với bên ngoài nhìn vào còn lớn hơn rất nhiều.

Nó lớn gần bằng một sân bóng rổ, khắp nơi đều được bao phủ bởi linh thảo, linh mộc và linh hoa.

Ngoài ra còn có nhiều loại dây leo uốn lượn quanh các bức tường của không gian, nằm ngay không gian trung tâm bên trong cây.

Có vật thể màu đen cao hàng chục mét, nó trông giống như một con quay ngược, hoặc có thể nói là toà tháp trong Phật môn.

Bề mặt của thứ này được khắc vô số hoa văn mà Lâm Tiêu không thể hiểu được, khí tức thần bí này cũng từ đó mà ra.

Nếu như đoán không sau. Đây chắc chắn là chí bảo quý giá nhất trong yêu tộc.

Ngay khi Lâm Tiêu muốn đến gần hơn và muốn tham ngộ thử về thứ này. Một cái bóng sốt ruột từ trong cơ thể hắn lao ra, rồi lao thẳng về phía thứ trông giống như một tòa tháp đó.

"Này!! Tiểu Tháp, ngươi gấp cái gì chứ!" Lâm Tiêu vội vàng kêu lên.

Hắn muốn kiểm soát tháp Chân Long này để nó không làm loạn. Nhưng tháp Chân Long thường có thể được kiểm soát bằng cưỡng chế thì lần này đã không nghe lời nữa.

Dưới ánh mắt kinh ngạc không nói nên lời của Lâm Tiêu, tháp Chân Long đâm thẳng vào tòa tháp màu đen đó.

Tuy nhiên , giữa chúng không tạo ra bất kỳ âm thanh va chạm nào.

Tòa tháp màu đen trực tiếp dung nhập vào trong tháp Chân Long. Trong nháy mắt, cả hai hòa làm một, hoàn toàn hợp nhất với nhau.

Chuyện này chuyện này……

Lâm Tiêu sửng sốt.

Hắn cảm nhận được một loại cảm xúc cuồng hoan, mất mà lấy lại được từ tháp Chân Long.

Lâm Tiêu đã có được một thời gian dài như vậy rồi, hắn luôn có một cảm giác mơ hồ rằng tháp Tháp Chân Long mặc dù cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nó dường như không hoàn chỉnh.

Hắn đã thử nhiều phương pháp, nhưng không thể hoàn toàn luyện hóa nó.

Ngay cả Tiểu Hoả cũng bất lực. Khi đó hắn luôn cảm thấy có lẽ là tu vi của mình không đủ, nhưng cho dù sau khi đột phá đến Hóa Đỉnh cảnh, hắn vẫn cảm thấy như vậy.

Tháp Chân Long vẫn chưa thể hoàn toàn được luyện hóa.

Lúc này nhìn nhận thì trực giác của hắn đã đúng. Tháp Chân Long thực sự là một đạo khí không hoàn chỉnh.

Và bây giờ, bằng cách khó gọi tên nào đó hắn đã tìm thấy phần còn thiếu của tháp Chân Long?

Đây thực sự là sự... trùng hợp sao?

Nghĩ vậy, Lâm Tiêu nhìn tháp Long Tháp với ánh mắt sáng ngời.

Khi chưa hoàn chỉnh tháp Long Tháp đã vô cùng mạnh mẽ nếu nó hoàn chỉnh thì sẽ có uy năng như thế nào.

Lâm Tiêu ngồi trên mặt đất và bắt đầu yên lặng chờ đợi.

Tháp Chân Long hợp nhất với tháp đen và bay lên giữa không trung, lưu quang vận chuyển không ngừng tỏa ra thần vận.

Dường như xung quanh hắn có tiên âm lượn lờ, khiến người ta cảm thấy như đang ở tiên cảnh.

Thình thịch, thình thịch

Không gian bên trong cây Thú Thần không ngừng đập theo một quy luật nhất định.

Lâm Tiêu nhanh chóng cảm nhận được đó là một nhịp tim. Không gian bên trong cây Thú Thần giống hệt như tim của chính hắn.
Chương 279: Các tiểu tử đạo khí, các ngươi có nhiệm vụ rồi

Bên trong cây Thú Thần, tháp Chân Long cùng toà tháp đen đang dần dần hợp nhất. Bên ngoài cây Thú Thần, chín đại yêu vương đang chờ đợi những điều bất ngờ.

Ở các Thiên Vực khác bên ngoài đất nước yêu tộc, đã bùng nổ rồi.

Những thiên kiêu đại thế lực đã chết ở đất nước yêu tộc về cơ bản đã cất linh hồn ngọc giản, linh hồn hoả diễm, v.v. ở nhà của họ.

Nhìn theo góc độ này, các thiên kiêu có an toàn hay không, chỉ cần quan sát những linh hồn ngọc giản và linh hồn hoả diễm là được rồi.

Chỉ nửa giờ trước, khi những thiên kiêu này lần lượt ngã xuống. Vô số tiếng gào thét từ các đại thế lực lớn trong các Thiên Vực truyền ra.

Một làn sóng sát ý mạnh mẽ phóng lên trời.

"A! Yêu tộc chết tiệt! Lão chu tước chết rồi, sao các ngươi còn dám kiêu ngạo như vậy! Lần này ta nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu."

"Đệ tử chân truyền của ta! Đây là người ta tìm mấy trăm năm mới có thể chọn được người thích hợp, cứ như vậy mà chết sao!"

"Yêu tộc, các ngươi thật tuyệt tình!"

"Cứ như vậy mà tàn sát cường giả tinh anh và các thiên kiêu của thế lực ta, yêu tộc, các ngươi cứ chờ đó! !"

"Không ổn rồi, yêu tộc sắp tan rã và sụp đổ đã bắt đầu hợp nhất, hơn nữa còn hợp nhất thực sự, chuyện này sao có thể chứ!"

"Con trai ta đã chết!!... Cho dù lần này toàn bộ U Minh tộc ta xuất kích, cũng nhất định phải khiến yêu tộc cho ta một lời giải thích!"

"Ta mặc kệ tại sao yêu tộc lại may mắn như vậy, lần này yêu tộc nhất định phải chết!"

Khác với những cuộc chiến nhỏ của các thiên kiêu đại thế lực trước đây. Lần này, cái chết của vô số thiên kiêu yêu nghiệt đã thực sự chọc giận giới hạn cuối cùng của những đại thế lực đó.

Phải biết rằng, trong số những thiên kiêu này, không ít người được đào tạo để trở thành người thừa kế. Người thừa kế của một đại thế lực đã bị giết, đây có thể coi là một việc rất lớn.

Nếu nói lần trước là âm mưu thì lần này là một âm mưu công khai.

Người lãnh đạo thực sự của nhiều thế lực đã đến dẫn dắt đội ngũ cường giả môn hạ của mình để đánh dẹp. Mỗi đại thế lực đều có ít nhất một cường giả Bán Đế cảnh.

Yêu tộc vừa sống sót sau kiếp nạn vừa rồi không ngờ rằng kiếp nạn tiếp theo, lớn hơn, mạnh hơn và tuyệt vọng hơn lại đến sớm như vậy.

Nói cho cùng, vẫn là bởi vì yêu tộc công đỉnh chết rồi.

Nếu như Tước Phượng đại nhân còn sống, cho dù giết bao nhiêu thiên kiêu thì những đại thế lực lớn cũng không thể làm gì, hô to vài câu, cuối cùng phải nhẫn nhịn nuốt cục tức xuống.

Là một cường giả vô song có thể một tay che trời, lực uy hiếp của ông ta không thua gì vũ khí hạt nhân kiếp trước của Lâm Tiêu.

Khi cường giả vô song này chết, đại nạn cũng sẽ theo đó mà đến.

Khi một thảm họa đang dần đến gần, yêu tộc đã không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Các đại yêu vương cũng vậy, các tộc nhân khác cũng vậy.

Yêu tộc của bọn họ cũng có chín vị yêu vương Bán Đế cảnh, số lượng của cả yêu tộc có thể so sánh với tổng lực lượng của các tộc khác cộng lại.

Hơn nữa, lần này những loài người đó đã chết. Đó cũng là lỗi của chính họ và tự làm tự chịu.

Yêu tộc bọn họ cũng không chủ động tìm các đại thế lực khác để trả thù đã là nhân từ lắm rồi.

Yêu tộc đã thoải mái quá lâu, không bao giờ ngờ rằng cái chết của hơn một nghìn người sẽ thu hút sự tập hợp thảo phát của tất cả các đại thế lực.

...

Bên trong cây Thú Thần, sau nửa ngày trôi qua, Lâm Tiêu vốn nhắm mắt và tham ngộ đột nhiên mở mắt ra.

Trong nửa ngày ngắn ngủi này, hắn đã lĩnh ngộ hơn chục bộ công pháp và pháp quyết từ toà tháp màu đen này.

Nhưng trong đó chỉ có hai bộ hữu ích, một bộ là pháp quyết tu luyện nguyên thần, một bộ là pháp quyết công kích nguyên thần.

Nhưng hiện tại, nguyên nhân khiến Lâm Tiêu ngừng lĩnh ngộ là vì... tháp Chân Long đã hoàn thành dung hợp.

Vốn là tháp Chân Long cao ngàn trượng thì hiện tại cao đến vạn trượng, đỉnh tháp cao dựng đứng và vương qua những đám mây, đỉnh chính là trên đỉnh không gian cây Thú Thần.

Toàn bộ thân tháp dường như được bao phủ bởi một tầng thần văn màu vàng sẫm, xung quanh là vô số bí ẩn và đạo vận.

Có vẻ như chỉ cần nhìn vào và lĩnh hội nó trong giây lát, có thể đắc đạo phi thăng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ầm ầm! Tháp Chân Long rung chuyển nhẹ rồi nó quay trở lại kích thước bằng một lòng bàn tay.

Sau đó, sau khi xoay quanh Lâm Tiêu ba hoặc bốn vòng, thân tháp vặn vẹo, rồi chui trở lại vào cơ thể hắn.

Lâm Tiêu khẽ cau mày.

Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy tháp Chân Long không những thêm linh tính mà còn thân thiết với hắn hơn rất nhiều.

Cứ như vậy, tâm niệm Lâm Tiêu vừa động, thần quang trong cơ thể dâng trào và không ngừng nhấp nháy.

"Luyện!" Hắn âm thầm kêu một tiếng, bắt đầu tiếp tục thử luyện hóa tháp Chân Long.

Chỉ vài phút trôi qua, lông mày Lâm Tiêu lộ ra vẻ vui mừng.

Có thể.

Mức độ luyện hoá của tháp Chân Long đã sâu hơn rồi.

Sau một giờ đồng hồ, mức độ luyện hoá của Lâm Tiêu đã đạt đến giới hạn hiện tại.

"Vẫn chưa hoàn toàn luyện hóa, nhưng lần này đã đạt tới ít nhất 60% trở lên rồi. Kỳ lạ, chẳng lẽ tháp Chân Long vẫn chưa hoàn chỉnh sao?! Ơ... khoan đã?! Đây là tình huống gì vậy?" Lâm Tiêu cảm thán một câu, sau đó sắc mặt hắn thay đổi.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận những tia cảm ngộ, linh lực và những chân lý bí ẩn liên tục truyền ra từ tháp Chân Long, sau đó rót vào cơ thể và nguyên thần của bản thân.

Đây là Ngọc Thanh Minh Quyết của thần tộc Dao Trì sao?

Đó có phải là kinh nghiệm Hôn Thiên Bảo Giám trong Lăng Tiêu Các không?

Đây chính là linh lực mà Thanh Đế Trường Sinh Quyết tu luyện ra sao?

Đây là chính là lĩnh ngộ luyện khí đỉnh cấp sao?

Chuyện này chuyện này……

Lâm Tiêu sửng sốt.

Hắn không làm gì cả. Hơn nữa, những thuật pháp thần thông này không nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

Vậy thì tại sao bây giờ mỗi phút mỗi giây, các loại cảm ngộ, tu vi, thậm chí cả cường độ trong cơ thể hắn đều không ngừng tăng lên. Mặc dù nó còn kém xa so với việc bản thân tự tu luyện.

Nhưng tích tiểu thành đại, loại tích lũy này theo thời gian nhất định sẽ là một sự tăng trưởng đáng sợ.

Tâm niệm Lâm Tiêu lại động và tìm kiếm lý do.

Rất nhanh, hắn đã hiểu ra. Đó là do tháp Chân Long hoàn thành sự hợp nhất tạo thành.

Những cảm ngộ sâu sắc, linh lực, kinh nghiệm, v.v., tất cả đều đến từ những người bị giam cầm trong tháp Chân Long. Đó là chưa nói hấp thụ những thứ này của cơ thể họ.

Mà khi những người này tu hành, những cảm ngộ, linh lực và các loại kinh nghiệm mà sinh ra sẽ bị chia cho tháp Chân Long một nửa, sau đó truyền lại cho hắn.

Nói thẳng ra, Lâm Tiêu đã trực tiếp cướp đi một nửa thành tích của tu luyện một ngày của tất cả mọi người trong tháp Chân Long.

Hơn nữa, bất luận là tu luyện linh lực, hay là cảm ngộ hay là các loại kinh nghiệm, cũng sẽ không bỏ qua

Xì xì--

Hay lắm!

Đôi mắt của Lâm Tiêu sáng lên, vui mừng khôn xiết.

Đây không phải là mở một chiếc máy gian lận cấp số nhân vô hạn sao?

Chỉ cần hắn giam giữ càng nhiều người trong tháp Chân Long, những người bị giam giữ có thực lực càng mạnh. Sau đó, mỗi phút mỗi giây hắn đều có thể nhận được lợi ích vô tận.

Đối với sự trưởng trưởng và thăng cấp của bản thân, cho dù mỗi ngày đều ngủ, hắn cũng sẽ không ngừng tăng vọt.

Mạnh!

Quá mạnh rồi.

Đây là... công năng mới của tháp Chân Long sau khi hợp nhất với tháp màu đen sao?! ?

Lâm Tiêu vừa hiểu được công năng bất thường này, ngay lập tức hối hận.

Sớm biết như vậy đã không giết những thiên kiêu và những cường giả tinh anh kia rồi. Nếu như giữ trong tháp Chân Long, trong một này chắc chắn sẽ tạo ra rất nhiều thứ tốt cho hắn.

Lâm Tiêu thở dài nhưng vào lúc này, hắn lại đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó.

Hắn lật bàn tay phải lên, một cuộn tranh màu vàng được lấy từ chiếc nhẫn trữ vật ra đặt lên tay hắn.

"Tiểu Tháp, Tiểu Hỏa, Tiểu Kiếm, Tiểu Ấn, Tiểu Thương, các ngươi có nhiệm vụ rồi." Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói.
Chương 280: Tháp Chân Long, ngươi thật là kiêu ngạo

Cuộn tranh màu vàng này chính là chân linh đạo khí đã phong ấn thần tộc Dao Trì.

Trước đây, Lâm Tiêu đã thử nhiều lần rồi nhưng không thể mở nó ra.

Nhưng hiện tại hắn đã nặn thành nguyên thần rồi. Sau khi tháp Chân Long hợp nhất, nó đã được nâng lên một tầm cao không thể diễn tả được.

Đồng thời, trong trận chiến lần này, hắn cũng thu hoạch được hai đạo khí, Cái Thiên Ấn và Thánh Mâu Cực Bá công thêm Tiểu Hoả và Tiểu Kiếm thì đã có năm đạo khí rồi.

Có nhiều sức mạnh hợp lại như vậy, hắn chỉ muốn thử một lần nữa để mở cuộn tranh màu vàng này ra.

Nếu như thành công, như vậy với chức năng mới của tháp Chân Long, đối với sự tăng trưởng hắn mà nói sẽ là một lực đẩy không nhỏ. Đây là toàn bộ thần tộc Dao Trì mà!

"Chủ nhân, ngài không được thiên vị, sao tháp Chân Long lại may mắn như vậy? Đã đạt tới đạo khí chí đỉnh rồi, chỉ còn cách tiên khí một bước nữa thôi, ta cũng muốn, Ta cũng muốn... Chủ nhân, khi nào thì ngài đi tìm Hỗn Độn Chi Hỏa, hoặc là Hỏa Đế thượng cổ truyền thừa, hoặc là một di chỉ Hoả Thần gì đó, ta cảm thấy đến những nơi đó một chuyến nhất định sẽ cho ta, ồ không , sẽ nâng cao thực lực của chủ nhân lên một bước."

Khi Lâm Tiêu giao tiếp với năm đạo khí, một giọng nói đầy ghen tị và đố kỵ vang lên. Đó không phải là yếu tố lửa Tiểu Hoả thì còn là ai được nữa?

"Đây là duyên phận, ta cũng muốn tìm Hỗn Độn Chi Hỏa, di chỉ Hỏa Thần, Hỏa Đế truyền thừa, ngươi nói cho ta biết ta tìm ở đâu đi?!" Lâm Tiêu bất lực truyền âm nói.

"Hu hu hu… ghen tỵ đến mức khóc rồi, ta còn tưởng rằng mình có được vị trí lão đại, kết quả, kết quả lại bị tháp Chân Long đó vượt qua, mà còn vượt qua nhiều như vậy" Tiểu Hoả đã khóc, thật sự đã khóc rồi.

Lâm Tiêu nhất thời không nói nên lời.

Có đến nỗi phải vậy không?

Chẳng phải lão đạo chỉ là một cách gọi sao, dù sao cũng đều là đạo khí của hắn mà.

Có gì đáng tranh giành chứ

"Không phải ngươi rất giỏi ăn nói sao? Vậy ngươi lừa Tiểu Tháp đi, để cho nó đừng tranh với ngươi nữa, vậy chẳng phải là xong rồi sao." Lâm Tiêu nói.

"Ta rất muốn, nhưng tính khí của cái tháp này, ôi..." Tiểu Hoả lẩm bẩm.

"Được rồi, chúng ta bắt tay vào việc chính. Nếu hôm nay ngươi có thể mở ra cuộn tranh màu vàng này ra, ta sẽ cân nhắc, tìm Hỗn Độn Chi Hỏa, di chỉ Hỏa Thần, Hỏa Đế truyền thừa gì đó cho ngươi." Lâm Tiêu đưa ra một lời hứa.

"Thật sao!! Chủ nhân, ngài sẽ không lừa ta chứ!?" Tiểu Hoả kinh ngạc nói.

"Tại sao ta phải lừa ngươi chứ?" Lâm Tiêu trừng mắt.

Lòng nghi ngờ của Tiểu Hoả này khá lớn, suýt chút nữa là bị nó đoán được rồi. Nhưng hắn thật sự đang cân nhắc, có đi hay không lại là chuyện khác.

"Được rồi!! Làm việc, làm việc thôi!! Không phải chỉ là một cuộn tranh bị hỏng sao! Tiểu Tháp, trước tiên ngươi trấn áp cuộn tranh này trong tháp, như vậy mới có thể trấn áp đến mức tối đa." Toàn thân Tiểu Hoả lắc lắc, chuẩn bị tinh thần

"Hừ! ~~" Nhưng tháp Chân Long khẽ động, khẽ hừ một tiếng, không hề ra tay.

Điều này Lâm Tiêu không thể không nhìn tháp Chân Long.

Ô này! Ngươi có thể mở miệng nói chuyện không?

Đây không biết đã đạt đến mức độ nào rồi. Hơn nữa, vì sao tiếng hừ này lại có chút nữ tính hoá, giống như mềm mại và yêu kiều.

Mặc kệ, ưu tiên hàng đầu bây giờ là tìm cách mở cuộn tranh này ra.

"Tiểu Tháp, đi hỗ trợ Tiểu Hoả hành động." Lâm Tiêu ra lệnh.

"Ngươi có nghe thấy không?! Chủ nhân đã nói rồi, nếu như ngươi không phối hợp, chủ nhân sẽ đem ngươi vào lãnh cung!" Tiểu Hỏa dùng giọng điệu đắc ý khiêu khích nói.

“Hừ, hừ!!” Tháp Chân Long lại hừ hai tiếng, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lâm Tiêu: "..."

Tính khí này! Còn ai vào đây nữa!

Tháp Chân Long này đã nổi loạn và phóng túng kể từ ngày nó bắt đầu nhận chủ.

Hừ hừ hừ!

Đợi lần sau có cơ hội nhất định phải trị nó hẳn hoi.

"Ta không nói giỡn với các ngươi đâu, ai không phối hợp, đừng trách ta không khách khí." Lâm Tiêu nói rồi, ý cảnh chi lực đặc biệt dần tăng lên.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cảm nhận được ý cảnh chi lực đặc biệt này, cả Cái Thiên Ấn và Thánh Mâu Cực Bá đều run rẩy.

Cứ như thể đã gặp phải thiên địch vậy.

Ngay cả Tiểu Kiếm cũng rung lên hai lần. Nó đã tận mắt nhìn thấy cảnh hiến tế kinh hoàng, khủng khiếp, quá khủng khiếp! !

"Ngươi có thấy không, có thấy không, chủ nhân sắp tức giận rồi, Tiểu Tháp, nếu như ngươi không nghe lời nữa..." Tiểu Hoả còn muốn đắc ý nói thêm vài lời, nhưng đã bị Lâm Tiêu mắng.

"Tiểu Hỏa, nếu ngươi còn nói nhiều nữa, ta sẽ xử lý ngươi đầu tiên!!!" Lâm Tiêu tức giận nói.

Tiểu Hỏa lập tức ngậm miệng lại, không dám nói lời nào nữa.

Ngay sau đó, một tia sáng giam cầm từ trong tháp Chân Long bắn ra, tốc độ vô cùng nhanh.

Cuộn tranh màu vàng đã ngay lập tức bị nó lấy đi và bị áp chế dưới chân tháp.

"Bắt đầu đi!" Lâm Tiêu nói.

"Được, chủ nhân. Tiếp theo, chủ nhân, ngài triển khai nguyên thần chi lực, bọc cuộn tranh màu vàng lại, Tiểu m, Tiểu Mâu ta sẽ chỉ dẫn đường cho các ngươi, đến lúc đó, các ngươi nhân cơ hội trấn áp cuộn tranh màu vàng, trợ giúp chúng ta." . Tiểu Kiếm, ngươi và ta là đòn tấn công chính, Tiểu Tháp toàn lực để trấn áp sự đấu tranh của nó ..."

Tiểu Hoả không hổ là người đã sống lâu năm. Tất cả các loại kinh nghiệm và chiến thuật đều rất rõ ràng.

Nói một cách ngắn gọn, các phương án đã được quy định hoàn thành. Không nói nhiều nữa, bắt đầu hành động.

Sau một giờ đồng hồ, cuộn tranh màu vàng không có phản ứng.

Lâm Tiêu thêm lửa Hoàng Hồng Dương, hai tiếng sau, cuộn tranh màu vàng cuối cùng cũng bắt đầu rung lên, phát ra từng đợt thần uy. Chỉ là dưới sự trấn áp và tấn công của Lâm Tiêu và các đạo khí, sự giãy giụa này là phí công vô ích.

Ba tiếng sau đó, Lâm Tiêu lần lượt phát ra chín ý cảnh chi lực.

Dưới tháp Chân Long đang diễn ra một trận chiến khốc liệt không 'khói thuốc súng'.

Răng rắc! Cạch cạch!Răng rắc !

Bùm!

Sau bốn tiếng cố gắng không ngừng.

Cùng với một âm thanh êm tai vang lên, thần lực cầm cố trên cuộn tranh màu vàng cuối cùng đã bị phá vỡ thành một lỗ.

Nguyên thần Lâm Tiêu cùng với Tiểu Hoả bọn họ công kích xông vào với tốc độ cực nhanh. Sau đó triển khai một cuộc tấn công mạnh mẽ hơn.

Tiếng đồng hồ thứ năm.

"Thành rồi!!!" Lâm Tiêu hét lớn.

Cuộn tranh màu vàng cuối cùng đã được hắn luyện hoá sơ bộ.

Đạo khí +1.

Cuộn tranh màu vàng này được gọi là bản đồ xã tắc đại giới, chuyên dùng để giam cầm, là đạo khí cấp thượng phẩm.

Mạnh hơn một chút so với Tiểu Hoả, nhưng thấp hơn tháp Chân Long hai cấp. Coi như đây là một báu vật quý hiếm.

Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, cầm lấy bản đồ xã tắc đại giới này và đến tầng thứ bảy của tháp Chân Long, đây cũng là tầng có không gian lớn nhất trong tháp.

Sau khi tháp Chân Long dung hợp và thăng cấp thành công, không gian tầng bảy cũng được mở rộng hơn nữa, nó đã đạt đến quy mô của một vương triều.

Tiếp theo, thả thánh địa Dao Trì ra thì vẫn có chỗ dư.

Sự khôi hài và mong chờ hiện lên trong mắt Lâm Tiêu, sau đó hắn ném bản đồ xã tắc đại giới trong tay lên không trung.

"Ra đây đi! Thánh địa Dao Trì!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK