• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 126: Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta sẽ kéo tất cả mọi người chôn theo ngươi

Khi bí cảnh chân động đến một mức độ nhất định.

Một cảnh tượng cực kỳ ngoạn mục đã xảy ra.

Đỉnh núi phía sau Lâm Tiêu và Can Anh Túc đột nhiên bị nứt toác ra.

Bùm bùm——

Dung nham vô cùng nóng phun ra từ trên đỉnh, toàn bộ bầu trời lập tức chìm trong biển lửa.

"Chết tiệt!! Đây... đây là núi lửa phun trào sao?!"

"Mau, mau chạy đi!! Những dung nham kia không phải dung nham bình thường, chúng giống như là địa tâm xích viêm, hơn nữa nhiệt độ cực cao!"

"Cái gì?! Địa tâm xích viêm? Đó là nham thạch nóng chảy mà ngay cả những cường giả ở Toàn Đan hậu kỳ cũng không thể chống lại. Nếu bị bao vây trong đó thì chỉ có đường chết."

"Sao có thể như vậy! Tại sao lại xuất hiện loại chuyện như thế này chứ!"

"Thiên địa dị tượng! Thiên địa dị tượng không chỉ khi có cơ duyên mới xuất hiện mà còn xuất hiện trong đại hoạ."

"Chẳng lẽ. . . Thiên địa dị tượng trước đó không phải là Xích Huyết Chân Long Sâm sao? Chẳng lẽ là tai hoạ núi lửa phun trào giáng xuống?"

"Chẳng trách nơi này lại xuất hiện tiên thảo, ta hiểu rồi!"

Các đệ tử tông môn đang quan sát từ xa đột nhiên tái mặt sợ hãi và bỏ chạy tán loạn.

Đối mặt với tai họa trước mặt này, đối với người dưới Hóa Đỉnh Cảnh thì quá nhỏ bé.

Bùm bùm bùm bùm!

Dung nham đỏ rực ở địa tâm xích viêm giống như một trận mưa sao băng, ập xuống tứ phía.

Những cây cối chạm vào, lập tức tan thành tro.

Hầu hết các tảng đá trên núi cũng bị ăn mòn khi gặp phải chúng và bị thủng lỗ chỗ.

"A!! Chân của ta bị dung hoá rồi, đây, lửa độc thiêu đốt này vẫn đang lan tràn trong cơ thể ta, cứu ta với—" Thân dưới của một người bị nham thạch nóng chảy trúng, lập tức bốc hơi.

Hắn ta còn chưa kịp hô hoán, lửa độc đã xâm nhập toàn thân, thiêu chết hắn ta. Sau khi tất cả xương của hắn cháy hết, ngọn lửa mới từ từ biến mất.

Dường như hành chục cảnh tượng khủng khiếp như vậy xuất hiện cùng một lúc.

Những tiếng la hét cứ vang lên xung quanh.

Chạy! !Mau chạy!

Đây là những gì mà lúc này bọn họ nghĩ được.

Bây giờ họ cuối cùng đã hiểu ra lời khuyến cáo của thiếu niên đó dành cho họ.

Thiếu niên đó nói bọn họ hãy rời khỏi nơi này, không phải sợ bọn họ tranh đoạt tiên thảo cơ duyên, mà là bởi vì sẽ xuất hiện cảnh tượng đáng sợ trước mắt sao?

Chẳng lẽ thiếu niên này đã biết trước núi lửa sẽ phun trào? Hơn nữa lại còn là một sự phun trào với uy lực khủng khiếp và đáng sợ như vậy?

Mặc kệ, cứ chạy trước đã rồi tính sau.

Mọi người dùng hết sức lực để chạy ra ngoài với tốc độ rất cao. Cùng lúc đó, họ quay đầu nhìn lại về phía miệng núi lửa.

Thiếu niên và yêu nữ Đại Can còn ở dưới chân núi lửa, cách xa như vậy, mà bọn họ còn cảm thấy tính mạng bị đe doạ, vậy thì ở khoảng cách gần như chẳng lẽ còn có cơ hội sống sót sao?

Mà khi nhìn thấy tình hình phía bên kia, tất cả mọi người đều run lên, trong mắt tràn đầy kinh hãi và sợ sệt

"Gừ!!!! Cuối cùng lão tử cũng ra rồi!!" Một tiếng hét giận dữ vang lên.

Một bóng người màu đỏ thẫm với chiều cao một trăm trượng trèo ra khỏi miệng núi lửa.

Chỉ lộ ra cái đầu thôi trông đã giống người khổng lồ.

Người khổng lồ hình quái vật này bị ngọn lửa bao phủ toàn thân.

Tương tự như con người, nhưng không có khuôn mặt và ngũ quan, chỉ có một đôi mắt màu đen tím.

Lúc này, trong mắt con quái vật này tràn đầy sự thoải mái, cuồng hoan và có chút tức giận.

"Ôi trời ơi!! Đây là thứ gì vậy!"

"Không biết, nhưng dù đó là gì đi nữa, nó cũng nằm ngoài tầm tiếp xúc của chúng ta. Chạy đi, mau chạy đi!"

"Đáng sợ quá. Con quái vật này liếc mắt nhìn ta một cái, ta cảm thấy trong lòng có sự chấn động mạnh mẽ."

"Vượt ngoài tầm với, ta nghĩ cho dù là cường giả Hóa Đỉnh ở trước mặt nó, cũng không có khả năng thắng."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thấy vậy, các đệ tử tông môn cũng không chần chừ nữa, không dám ngoảnh đầu lại, toàn lực liều mạng phi ra ngoài.

Ở một phía khác, khi Can Anh Túc vừa thu Xích Huyết Chân Long Tham thì nhìn thấy thảm họa và con quái vật khổng lồ.

Lần đầu tiên trong đời, nàng ta gặp phải nguy cơ uy hiếp đến tính mạng một cách nghiêm trọng như vậy.

Đột nhiên, hồng quang trong mắt nàng ta lóe lên, sương khí màu máu vô tận hoá thành một bộ giáp hồng tinh như thực chất trên bề mặt cơ thể.

Bất kể như thế nào, nàng ta cũng sẽ không chết, nhất định nàng ta có thể sống sót ra ngoài hơn nữa còn ra ngoài cùng Lâm Tiêu.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta cảm thấy tay mình bị giữ chặt. Ánh sáng đỏ trong mắt nàng ta dần dần bị buộc phải tan đi. Sau đó, cơ thể nàng ta bị dán lên vài lá bùa màu xanh lam.

Đây là... thần hành phù? !

" Lâm Tiêu, ngươi muốn làm gì!" Can Anh Túc nhìn hắn chằm chằm, chất vấn hỏi.

“Ta đã nói, đây là cơ duyên của ta, bây giờ ngươi có thể rời đi rồi, sau khi xử lý xong cơ duyên của ta, ta sẽ đi tìm ngươi.” Sau khi Lâm Tiêu liếc nàng ta một cái liền nhìn chăm chú vào con quái thú hình người phía ngọn lửa kia.

"Cơ duyên của ngươi? Ngươi đang muốn nói đến quái thú hỏa diễm kia sao? Ngươi đang đùa ta à!" Can Anh Túc không tin nói.

"Mau lên, nếu không ngươi ở đây sẽ ảnh hưởng đến ta." Lâm Tiêu nghiêm túc nói.

Bùm bùm! !

Đúng lúc này, một quả cầu lửa cỡ hai mét lao thẳng vào vị trí của hai người.

Thân hình Lâm Tiêu di chuyển, hắn đã chặn nó lại.

Nhưng hắn không thi chuyển bất kỳ phương pháp phòng ngự nào, thậm chí ngay cả linh lực cũng không sử dụng, chỉ là duỗi tay phải ra, chặn quả cầu lửa lại.

Quả cầu lửa của địa tâm xích viêm không thể tiến xa hơn về phía trước.

Ngọn lửa nóng cực kỳ thiêu đốt đốt quần áo trên người hắn thành tro, nhưng không gây ra bất kỳ vết bỏng nào cho cơ thể hắn.

Những tia lửa quấn quanh cơ thể Lâm Tiêu, như thể, như thể... đang gần gũi với hắn.

Can Anh Túc nhìn chằm chằm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Đây, đây là chuyện gì vậy?

Đây là ngọn lửa đỏ địa tâm xích viêm, ngay cả cường giả Toàn Đan cảnh hậu kỳ cũng không thể chống lại? !

Ngay cả nàng ta cũng không dám chạm vào ngọn lửa mà không sử dụng áo giáp năng lượng sát sinh.

Nhưng, tại sao Lâm Tiêu lại không hề sợ những ngọn lửa này một chút nào?

"Bây giờ ngươi đã tin chưa!" Lâm Tiêu quay sang Can Anh Túc và nói.

"Ừm! Tin rồi!" Can Anh Túc gật đầu đáp lại, nàng ta cũng không hỏi bất kỳ câu hỏi nào khác.

Biết Lâm Tiêu không sao, biết đây thật sự là cơ duyên của hắn vậy là đủ rồi.

"Rời khỏi nơi này, xong việc ta sẽ tìm ngươi." Lâm Tiêu lại nói.

"Được, vậy thì ngươi cẩn thận một chút, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến hoàng thất Đại Can và Kiếm Ma tông đi cùng ngươi ~~~" Can Anh Túc cười nói.

Lâm Tiêu trừng mắt và buột miệng nói: "Ngươi bị điên à!!!"

"Vậy ngươi có thuốc giải sao?"

Sau khi Can Anh Túc cười khúc khích, sau đó không ở lại nữa.

"Ta nói lời thì sẽ giữ lời đó! ~~"

Sau khi nàng ta nói câu này, thân hình vừa động rồi dùng toàn lực vận chuyển thân pháp, sau đó kích hoạt bùa thần hành toàn thân, hóa thành một luồng ánh sáng, dùng tốc độ cực cao bay ra ngoài.

"Thật, thật là một nữ nhân điên rồ!" Lâm Tiêu bất lực nói.

Những người khác nói những lời có thể chỉ là nói đùa. Nhưng khi nữ nhân này nói như vậy, hắn cảm thấy rằng bên kia thực sự sẽ làm điều đó.

"Gừ!!...ha ha, đúng con người, chạy cái gì mà chạy, ở lại cho ta!!"

Quái vật hoả diễm gầm lên giận dữ và phun ra một ngọn lửa dung nham về phía Can Anh Túc.

Trong lãnh địa của nó, không ai có thể rời đi.

Nhưng ngọn lửa dung nham chỉ mới được thổi ra một nửa thì đã bị một bóng người chặn lại.

"Là cơ duyên, nhất định phải có dáng vẻ của cơ duyên!" Thiếu niên lãnh đạm nói.
Chương 127: Quái vật lửa trông thấy đã khiếp sợ lại là...

"Hả!? Còn có thể dựa vào cơ thể chống lại một đạo công kích của ta. Xem ra không phải một con người bình thường!"

Quái vật lửa không đuổi theo Can Anh Túc nữa, nhưng ánh mắt lại hướng về phía thiếu niên cách đó không xa.

Lâm Tiêu không trả lời câu nói của đối phương.

Trong mắt hắn phóng ra một tia hắc quang nhấp nháy kỳ lạ và bắn về phía đối phương.

Đó là ... công kích linh hồn! !

Kể từ khi hấp thụ chiếc nhẫn Minh lão và học được chiêu này thì mọi chuyện đều thuận lợi và liên tục lập được kỳ công.

Giết Ngụy Vương, giết Hàn Thiên Ngạo đều chỉ bằng một đòn.

Lâm Tiêu muốn xem xem liệu nó có sinh ra hiệu kỳ diệu khi đối phó với con quái vật lửa này không.

Đáp án là--

Không hiệu quả!

"Công kích linh hồn? Một con người biết sử dụng công kích linh hồn, ha ha, thật thú vị!! Vào cho ta!" Quái vật lửa cười ha ha, duỗi ra bàn tay khổng lồ ra và phủ qua.

Lật tay là ngọn lửa, úp tay là dung nham.

Bàn tay lửa khổng lồ ngay lập tức khoá chặt tất cả các đường lui của Lâm Tiêu.

Giống như bầu trời sắp sụp đổ, bùm bùm bùm liên tiếp giáng xuống

"Trảm!"

Lâm Tiêu không có dấu hiệu rút lui, hắn vung linh kiếm lên, dùng toàn lực chém ra.

Một luồng kiếm quang khổng lồ với kiếm ý mạnh mẽ lao về phía bàn tay lửa khổng lồ. Nhưng khi kiếm quang chém vào bàn tay lửa khổng lồ, một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Kiếm quang mạnh mẽ đó dường như cắt xuyên qua không khí, không gây ra bất kỳ trở ngại nào cho bàn tay lửa khổng lồ. Cứ như vậy, cứ như vậy mà xuyên qua.

“Hả!?” Lâm Tiêu cũng kinh ngạc.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.

Không có thực thể? Không phải con quái vật lửa này là một thực thể sao?

Hay là kiếm khí và kiếm ý không có tác dụng với nó?

Vào khoảnh khắc bừng tỉnh này, bàn tay rực lửa khổng lồ nhanh hơn hắn một chút nhanh chóng tóm lấy hắn.

“Hừ hừ!!” Lâm Tiêu hừ một tiếng.

Răng rắc răng rắc!

Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng khổng lồ từ mọi hướng truyền đến, tất cả xương cốt trong cơ thể hắn đều bị chèn ép và phát ra tiếng kêu răng rắc.

Là thực thể nhưng trảm kích và kiếm ý không thể làm hại nó.

Vậy nếu sử dụng bản mệnh đạo khí thì sao?

Lâm Tiêu tin rằng ngay cả khi trảm kích và kiếm ý thông thường không thể làm tổn thương nó thì chắc chắn thanh kiếm nhỏ màu đen có thể.

"Ha ha ha, con người thú vị."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Con quái vật lửa tóm lấy Lâm Tiêu và lùi lại vào trong núi lửa.

Nó dự định nghiên cứu con người này một chút, trước khi bị phong ấn nó chưa từng gặp một con người thú vị như vậy.

Hơn nữa, cũng không biết tại sao, nó có cảm giác rằng việc bản thân giải phong âns và thức tỉnh có liên quan đến con người này.

Một người và một quái vật đã biến mất.

"Lâm Tiêu! ! !" Một tiếng hét vang lên từ phía xa.

Đó là Can Anh Túc.

Nàng ta bất lực đứng nhìn Lâm Tiêu bị con quái vật lửa bắt vào trong lửa.

Nàng ta cảm giác như tim mình lỡ một nhịp rồi đột nhiên ngừng đập.

"A!!!" Sương khí màu máu vô tận bùng phát.

Sau lưng nàng ta dần ngưng tụ một pháp tương hư không nhưng lúc đôi mắt của Can Anh Túc không có màu đỏ mà trong veo như pha lê, cực kỳ bình tĩnh.

" Lâm Tiêu! Đợi sau khi ta luyện hóa xong Xích Huyết Chân Long Sâm, nếu như ngươi vẫn chưa đi ra, ta sẽ giúp ngươi giết chết con quái vật kia và người trong bí cảnh bằng mọi giá!"

Sau khi nhẹ nhàng nói xong những lời này, Can Anh Túc hoàn toàn biến mất.

Nhiều người bỏ chạy khác không ít người đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Mọi người đều kinh ngạc không thôi.

"Kẻ cướp cơ duyên bị quái vật lửa bắt và đưa vào núi lửa."

"Chậc chậc, hỏng rồi rồi, lần này hắn nhất định không sống nổi rồi."

"Đáng tiếc cho một thiên kiêu lợi hại như vậy, nếu không người này nhất định sẽ là một trong những hắc mã một của bảng Chân Long năm nay."

"Nếu như để tiểu tử này thật sự trưởng thành, nói không chừng có thể gánh vác đại kỳ Đông Vực."

"Hừ! Đây gọi là quả báo. Ai bảo hắn tham lam như vậy, hắn chết cũng đáng đời."

"Đúng vậy, cơ duyên của tông môn ta đều ở trên người hắn."

Nhìn thấy cảnh tượng này, mỗi người đều có một cảm xúc khác nhau.

Một số cảm thấy tiếc cho Lâm Tiêu, một số lại cảm thấy hả hê.

Tuy nhiên, tất cả họ đều phát hiện ra.

Sau khi kẻ cướp cơ duyên bị quái vật lửa bắt vào trong núi lửa, sự phun trào của núi lửa dần nhỏ lại.

Mặc kệ đi.

Bây giờ làm sao có tâm trọng quan tâm đến người khác chứ.

Chạy!

Nhân lúc này mau chạy đi. Nếu không, sau khi con quái vật lửa giải quyết xong tên cướp cơ duyên đó thì sẽ đến lượt họ.

Lập tức, tất cả mọi người đều sợ hãi, bỏ chạy tán loạn.

Ở phía khác, Lâm Tiêu bị quái vật lửa kéo vào núi lửa lại không quá hoảng sợ.

Đối với những người khác mà nói, thứ nguy hiểm nhất ở đây là lửa và dung nham nhưng những thứ này lại không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn

Hôm nay hắn mới phát hiện ra, bản thân thực sự có một cảm giác gần gũi không thể giải thích được với ngọn lửa.

Tình huống này chắc chắn không phải bẩm sinh.

Đó là một loại năng lực do cơ thể mơ hồ kích hoạt sau khi hăn luyện hóa Giao Long Huyết Trì. Cái này tuyệt đối không phải do Giao Long Huyết Trì ban tặng.

Hiệu quả của việc luyện hoá Giao Long Huyết Trì là… khiến Hoang Chi Ý Cảnh của hắn tăng lên một bậc, đạt đến bậc 7.

Cửu U Trấn Ma Ấn đã chính thức bước vào tầng thứ tám, màu vàng kim. Cảnh giới tu vi cũng đã được thăng lên đến Toàn Đan cảnh tầng thứ 2. Lực lượng thể chất đã tăng lên vài lần một cách khó hiểu.

Vì vậy, hắn mới có thể một quyền đánh bay Triệu Kiếm Hải và phá vỡ trận kiếm của Huyền Kiếm Môn chỉ bằng một quyền.

Nếu đổi lại là trước đây, khi đối phó với cường giả như Triệu Kiếm Hải hắn sẽ cần phải rút kiếm.

"Con người, hãy nói cho ta biết tại sao ngươi miễn dịch với ngọn lửa của ta? Nếu ngươi nói cho ta biết từ đầu đến cuối, ta có thể khiến ngươi chết một cách nhẹ nhàng hơn."

Con quái vật lửa giữ Lâm Tiêu trước mặt hắn và dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Cong người này quá kỳ lạ.

Bất luận là ngọn lửa cực hạn trên người hắn, hay là núi lửa trong địa tâm viêm xích, cũng không thể gây ra bất kỳ thương tổn nào đối với con người này.

Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy tình huống này trên cơ thể con người.

"Muốn giết ta, ngươi còn thiếu mấy trăm năm nữa! !" Lâm Tiêu cười lạnh nói.

Cửu U Trấn Ma Ấn vận chuyển! Toàn lực triển khai Hoang Chi Ý Cảnh, một luồng quang vận màu vàng bao trùm toàn bộ cơ thể.

Đây là lần đầu tiên sau khi luyện hóa Giao Long Huyết Trì, hắn thi triển toàn bộ lực lượng của mình.

Hắn thậm chí còn có ảo giác rằng mình có thể đánh thủng bầu trời.

Tất nhiên, đó chỉ là ảo giác.

Bầu trời của thế giới huyền huyễn này cao đến mức không ai biết nó ở đâu. Càng lên cao, áp lực phải chịu càng lớn.

Ngay cả những cường giả Toàn Đan cảnh hay Hoá Đỉnh cảnh cũng không thể cứ bay lên phía trên mãi. Do đó, chuyện phá vỡ bầu trời thực sự là một ảo giác.

Nhưng để thoát khỏi con quái vật lửa trước mặt hắn thì dễ như trở bàn tay.

Bùm! !

Lâm Tiêu vừa dùng sức liền nắm lấy tay nó, bẻ gãy hai ngón tay của quái vật lửa.

Muốn mạng của ta, vậy thì ta sẽ vặn đầu của ngươi xuống.

Nhưng ngay khi Lâm Tiêu chuẩn bị hành động.

Đột nhiên, hắn cảm thấy toàn thân quái vật lửa đều rung lên, rung càng lúc càng mạnh.

Hả! ? Đây là tình huống gì vậy?

Muốn phóng đại chiêu gì sao?

Lâm Tiêu nâng cao tinh thần lên mức 200% và đứng sẵn sàng đón địch.

Mà ngay sau đó.

"Hu hu hu! Tôn thượng chủ nhân, cuối cùng ta cũng đợi được ngài rồi... hu hu hu, cuối cùng thì ngài cũng đã đến đón ta rồi."

Quái vật lửa phát ra một tiếng gào khóc cực kỳ khó nghe, những hạt lửa lớn rơi xuống từ trong đôi mắt màu tím đen.
Chương 128: Ta, nhất định sẽ giúp tôn thượng hoàn thành đại nghiệp

Lâm Tiêu đang định gọi đạo khí bản mệnh ra, thi triển đòn mạnh nhất với quái vật lửa này. Nhưng phản ứng của đối phương khiến hắn sững người.

Tôn thượng?

Sao lại có liên quan tới tôn thượng nữa rồi?

Là do quả trứng kia kéo tới phản ứng dây chuyền sao?

“Ngươi nhận ra bản tôn sao??” Lâm Tiêu thuận theo lời đối phương, củng cố lại cái thân phận này. Nếu có thể tiết kiệm sức lực thì hắn cũng không muốn lao lực làm gì.

Hơn nữa, thực lực thật sự của con quái vật lửa trước mắt này còn chưa rõ. Ngộ nhỡ bản thân hắn đánh không lại, thế thì khó xử rồi.

Còn về việc liệu có bị lật tẩy hay không, thì đợi chuyện này qua đi rồi tính.

Nghe Lâm Tiêu nói vậy, quái vật lửa khóc càng thảm hơn. Dung nham xung quanh cũng bắt đầu sôi sục không ngừng.

“Tôn thượng chủ nhân, bất luận ngài dùng hình dáng gì trước mặt ta, ta cũng đều nhớ rõ khí tức của ngài. Tộc nguyên tố lửa vĩnh viễn là nô bộc trung thành nhất của ngài!”

Quái vật lửa bụp một cái, quỳ xuống trước mặt Lâm Tiêu, cúi đầu, trong mắt tràn đầy kính ngưỡng.

Tộc nguyên tố lửa?

Trong lòng Lâm Tiêu kinh ngạc.

Đây chính là một sự tồn tại vô cùng thần bí. Nó không phải yêu thú, cũng không phải hung thú, mà là một loại nguyên tố giữa đất trời, sau khi bất ngờ sinh ra linh trí, thì đã trở thành một vật thể có sự sống.

Trưởng thành cực kỳ chậm, nhưng gần như là thứ bất tử, bất diệt.

Cái...cái tôn thượng này rốt cuộc là thứ gì vậy chứ?

Ngay cả nguyên tố lửa mạnh như này mà cũng đều muốn nhận nó làm chủ.

Hắn đúng là đã ăn một thứ ghê gớm rồi.

Lâm Tiêu biết, nếu không phải thể chất hắn đặc biệt, hoặc là ngộ tính đỉnh cấp, hay là nhờ đạo khí bản mệnh. Thì cho dù hắn có ăn quả trứng kia, nói không chừng, linh hồn đã bị tôn thượng kia đoạt xá rồi.

“Chủ nhân, ta thật sự không ngờ ngài sẽ lấy hình dạng con người để xuất hiện đấy.”

“Chủ nhân, ta không biết đã bị nhốt mấy ngàn năm rồi, cầu xin chủ nhân hãy đưa ta ra khỏi đây đi.”

“Chủ nhân, chắc ngài mới tỉnh lại không bao lâu phải không, xin hãy cho phép ta từ giờ trở đi được bảo vệ bên người chủ nhân.”

“Chủ nhân.....”

Nguyên tố lửa này không biết đã bao lâu không được nói chuyện rồi, sau khi nhận ra tôn thượng, miệng cứ bi ba bi bô không ngừng.

Lâm Tiêu cau mày.

Cái tên này, còn là kẻ lắm lời nữa. Tuy cái tên này trông thì rất mạnh. Nhưng mang theo một kẻ như vậy ở bên người thì phiền muốn chết. Càng chưa nhắc tới đối phương có thân hình cao gần trăm trượng.

“Câm miệng.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

“Umm~~” Nguyên tố lửa này lập tức dùng ngọn lửa che miệng mình.

“Bản tôn quả thực mới tỉnh lại không bao lâu, hơn nữa hiện giờ tồn tại dưới thân phận con người. Cho nên, bản tôn không tiện mang ngươi rời đi.” Lâm Tiêu rất quả quyết nói.

“Huhu!!!”

Nguyên tố lửa này nghe thấy vậy, một đốm lửa lớn từ trong mắt chảy tong tong ra.

“Chủ nhân, huhu, cầu xin ngài hãy mang ta rời khỏi đây. Bằng cách nào cũng được, chỉ cần có thể mãi ở bên cạnh chủ nhân, ta thực sự, thực sự không muốn tiếp tục ở trong này nữa....huhu....

Nguyên tố lửa càng khóc càng thảm.

Lâm Tiêu cũng đến là bó tay.

Có một trợ thủ mạnh, hắn đương nhiên là muốn rồi. Nhưng mà hắn thực sự không tiện mang theo cái thứ này bên người, chờ chút.....

“Ngươi thực sự muốn rời khỏi đây cùng bản tôn?” Lâm Tiêu nói ý sâu xa.

“Thật đó, thật đó chủ nhân, cầu xin chủ nhân cho phép.....” nguyên tố lửa bi ai cầu xin.

“Rời khỏi đây cùng bản tôn cũng được, nhưng ngươi không thể dùng hình dạng này để xuất hiện. Mà bình thường bản tôn không cho phép ngươi nói chuyện, thì ngươi không được lên tiếng.” Lâm Tiêu đưa ra đề nghị của mình.

“Tuân lệnh chủ nhân!!” nguyên tố lửa vui mừng hô lớn.

“Hiện tại chủ nhân dùng kiếm sao?” nguyên tố lửa đột nhiên đưa ra một câu hỏi. Vừa rồi, lúc giao thủ, nó cảm nhận được trên người chủ nhân có một luồng ý cảnh kiếm ý rất mạnh mẽ.

“Đúng vậy!” Lâm Tiêu đáp một câu, không hơn. Trước mặt con quái vật này càng nói nhiều càng dễ lộ.

“Vậy thì xin chủ nhân hãy đứng vững, ta bắt đầu đây.” Trong ánh mắt của nguyên tố lửa lóe lên niềm vui sướng và kích động, nói.

“Ừm!” Lâm Tiêu tỏ vẻ chấn định, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.

Bắt đầu cái gì?

Nguyên tố lửa này muốn làm gì?

Thấy Lâm Tiêu đồng ý, nguyên tố lửa bắt đầu đứng dậy.

Trong đôi mắt màu đen tím, lóe lên sự kiên định và kính ngưỡng cực độ.

Vì tôn thượng, từ bỏ thân thể này thì đã sao. Hơn nữa, tôn thượng chủ nhân vừa mới thức tỉnh, nó cũng vừa khéo có thể cho chủ nhân mượn lực.

“Hú!!!!!!” nguyên tố lửa ngẩng đầu lên trời, hú một tiếng, sau đó ngọn lửa đỏ rực trên toàn thân bắt đầu không ngừng thu nhỏ, ngưng kết. Ngọn lửa đỏ rực dần dần chuyển thành dung nham màu đỏ tím.

Tiếp đó, dưới sự khống chế của nó, dung nham đỏ tím vây quanh cơ thể Lâm Tiêu, bao lại thành một quả cầu.

Từng sợi năng lượng chân nguyên của cơ thể nguyên tố, không ngừng dung hòa vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu lúc này chỉ cảm thấy giống như là đưa một thế giới hỏa diệm vào trong cơ thể, không hề có cảm giác nóng rát nào, mà ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, giống như đưa một dòng suối ấm áp vào vậy.

Dần dần hắn tiến vào một trạng thái kì lạ, tốc độ hấp thụ năng lượng hỏa diễm chân nguyên bắt đầu tăng vọt.

Điều này khiến đôi mắt của nguyên tố lửa kia sáng rỡ, càng thêm vui mừng.

Không hổ là tôn thượng chủ nhân. Cho dù tu vi thấp bé, nhưng vẫn có thể đạt tới trình độ này.

Tiếp đó, đôi mắt nó đặt lên thanh linh kiếm trên tay chủ nhân.

“Thật kỳ lạ, rõ ràng chủ nhân có ý cảnh kiếm ý không hề yếu, tại sao vẫn cứ sử dụng thanh kiếm rác rưởi này vậy.”

Nguyên tố lửa kia khó hiểu, lẩm bẩm một câu.

Sau đó, cỗ năng lượng toàn thân nó đồng loạt chuyển tới bên người tôn thượng chủ nhân, mà bản thể của nó chỉ còn lại là một viên pha lê trong suốt màu tím, to bằng nắm tay.

Ngay lập tức, pha lê màu tím kia va vào thanh trường kiếm trên tay Lâm Tiêu, không có âm thanh vang lên, mà lại dung hòa vào trong.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sau đó, thanh trường kiếm này sản sinh ra một lực hút mạnh mẽ vô cùng.

Vô số xích viêm từ lòng đất xung quanh bị hút vào trong, lại thêm dung nham dưới lòng đất nóng rực bị hút vào, ngay cả những mỏ đá quý hiếm dưới lòng núi lửa cũng bị rút ra những vật chất tinh túy mà hút vào trong....

Một thanh linh kiếm không phẩm cấp, màu đỏ tía hút mắt đang được luyện thành. Càng kỳ lạ hơn là, thanh kiếm này cực kỳ có linh tính, linh tính tràn đầy cả ra.

Khi một người một kiếm đang luyện hóa, núi lửa phun trào cũng dừng lại. Cả ngọn núi lửa đều khôi phục lại dáng vẻ như ban đầu.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Dung nham của ngọn núi lửa gần đó đã sớm đông cứng lại, rừng và những ngọn núi đá gần đó chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.

Những kẻ đứng vây xem trước đó đã sớm chạy mất hút con mẹ hàng lươn rồi.

Thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, bọn họ nào dám ở lại nữa.

Nhưng mà, lòng tò mò của những kẻ thích mạo hiểm thì vĩnh viễn không thiếu.

Ở một nơi nào đó gần núi lửa, một đoàn người đang lén lén lút lút tiến lại gần.

“Lão đại, ở đó thật sự vẫn còn cơ duyên sao? Con quái thú kia liệu có xuất hiện lần nữa không!” Trong đó có một đệ tử nhỏ hoang mang hỏi.

“Đã qua mấy ngày rồi, con quái thú kia nhất định là đã đi rồi, hoặc là tiếp tục ngủ say rồi. Nếu không núi lửa tuyệt đối sẽ không dừng lại nhanh như vậy.”

“Hơn nữa, bụi tiên thảo trước đó rất có thể là mọc lên vì con quái thú kia, nói không chừng, bên trong còn có bảo vật khác!!”

Nói tới đây, đôi mắt người thủ lĩnh toàn là vẻ tham lam.

Nếu có thể tìm được một bụi tiên thảo, không, cho dù là thiên tài địa bảo cực phẩm, cũng phải trả giá bằng máu.

Hắn không tin, nơi có thể sinh ra tiên thảo, lại không có đồ tốt nào khác.

“Ủa? Lão đại, bên kia hình như cũng có một đội ngũ.” Một tên tiểu đệ dường như phát giác được điều gì đó.

“Rất bình thường thôi mà, ta có thể nghĩ tới chuyện này, thì những kẻ khác nhất định cũng có thể nghĩ tới. Bây giờ phải xem kẻ nào dám đi thăm dò đầu tiên thôi!” Tên thủ lĩnh tỏ vẻ hiển nhiên.

Hắn đã sớm phát hiện không chỉ có một đội ngũ, đây chỉ là ngoài sáng thôi, ở trong bóng tối chưa biết chừng còn có nhiều kẻ đang ẩn nấp ở đây ấy chứ.

Dù gì cũng là bảo vật cấp bậc tiên phẩm mà. Đối với kẻ nào cũng có sức hút chí mạng.

Ngay khi đám người này đang chờ đợi thời cơ, ngấp nghé bảo vật.

Có một bóng dáng màu đỏ, dùng tốc độ cực nhanh, từ xa bay tới phía trên ngọn núi lửa.
Chương 129: Bí cảnh, bị cưỡng chế kết thúc sớm?

“Lão đại, có người vừa bay qua, là một nữ nhân Toàn Đan tầng 4, chúng ta có cần phải hành động không!”

Một tên tiểu đệ tử nói nhỏ với người trong đoàn.

“Haha, không lo, chỉ là một Toàn Đan tầng 4, nàng ta làm gì được chúng ta, để nàng ta đi trước coi như do thám đường cho chúng ta.”

“Kể cả nàng ta có lấy được bảo vật cũng không thể đem đi được.”

Tên cầm đầu có vẻ rất tự tin, người yếu nhất ở trong đoàn tu vi cũng là Toàn Đan cảnh tầng 5, cho nên sau khi thấy nữ nhân mặc hồng y kia bọn họ cũng không có gì hoảng loạn cả.

Tiểu đội này nghĩ như vậy nên các tiểu đội khác cũng có suy nghĩ y hệt. Bởi vì lúc tranh giành tiên thảo, mấy người này không có mặt để chứng kiến mọi chuyện. Cho nên bây giờ bọn họ mới cho rằng nữ nhân hồng y này không hề có chút nguy hiểm.

Chỉ có mấy tu sĩ Toàn Đan cảnh hậu kỳ đứng ở xa xa khi nhìn thấy nữ nhân hồng y này mới vội vã quay đầu bỏ chạy. Không có chút do dự, chạy vội tới mức không dám quay đầu lại để nhìn.

Vậy mà nữ yêu đầu này vẫn chưa chết! trước một kiếp nạn kia vậy mà nàng ta vẫn sống được? Nàng ta chưa chết vậy kẻ cướp cơ duyên kia thì sao? Còn sống hay không?

Mà thôi quan tâm làm gì, có nữ nhân này ở đây thì cái cơ duyên hiếm có kia cũng sẽ chả có phần của bọn họ, bọn họ thậm chí còn cảm nhận được chỉ cần ở lại thêm hai phút thì đến mạng cũng không còn.

Những người khác không biết thì còn đang đắm chìm vào mộng đẹp.

Phía bên ngoài bí cảnh, trên linh tuyền bây giờ mới lại một lần nữa hiện lên hình ảnh.

“Lão Từ, ngươi già rồi à, sửa mỗi cái linh tuyền mà nhiều ngày như vậy.” Một trong số mấy cường giả Hoá Đỉnh cảnh nói.

“Ta đã bảo rồi, chắc chắn trong bí cảnh có chuyện nên mới như thế này.” Cường giả Hoá Đỉnh cảnh của Thái Tuế thiên địa nói.

Đáng nhẽ bọn họ chỉ cần một ngày là có thể khởi động lại linh tuyền. Nhưng không biết vì sao, bên trong bí cảnh hình như xảy ra chuyện gì đó, làm cho một số quy tắc gần như bị nhiều loạn.

“Hả? Lão Từ, hình như không đúng. Tại sao Quy Nguyên Tông bọn ta lại chỉ còn có 5 người?Hình ảnh của những người khác đâu rồi?”

“Hình như bọn ta cũng vậy, thiếu mất một nửa rồi.”

“Mẹ kiếp!! Huyền Kiếm Môn của ta sao chỉ còn có 7 người?”

Những cường giả này thi nhau kêu ca, bọn họ khẳng định linh tuyền này có vấn đề. Bí cảnh Tử Vân này bọn họ đã đi không biết bao nhiêu lần, nguy hiểm ở trong này gần như không thể gây thương tích nặng đến tử vong được.

Cho nên có thể nói là vấn đề thuộc về chỗ lão Từ.

“Không, không đúng, ta khẳng định linh tuyền không có vấn đề gì cả!” mặt cường giả của Thái Tuế thánh địa bắt đầu khó coi.

“Cái gì? Ngươi là muốn nói, đệ tử của ta đều chết hết rồi hả?” Một người khác trợn mắt hỏi lại.

“Đúng là vậy!” Lão Từ trầm giọng.

Đừng nói là người của tông môn khác, đến người của Thái Tuế thánh địa cũng thiếu mất 5 người.

Bọn họ đều trầm mặc, lúc này họ mới hiểu lão Từ lúc trước không có nói đùa. Tất cả đều quay đầu nhìn Linh Tuyền. Bọn họ hình như cùng phát hiện ra một chuyện, cái kẻ chuyên đi cướp cơ duyên, thiên hạ vô địch, sức mạnh nghịch thiên kia hình như cũng không thấy đâu rồi.

Chả nhẽ hắn cũng……

Vậy rốt cuộc trong bí cảnh Tử Vân đã xảy ra chuyện gì?

Rất nhanh những người này lại nhìn thấy một nữ nhân mặc hồng y. Thân ảnh này ngày càng to ra, chiếm mất một nửa cái linh tuyền.

Phía bên trong bí cảnh, lúc nữ nhân mặc hồng y bay tới Hoả Sơn. Các đội nhóm khác cũng từ từ xuất hiện theo. Nếu nữ nhân này đi vào trong Hảo Sơn mà không gặp chuyện gì, vậy thì bọn họ sẽ là người đi vào đầu tiên, tranh thủ đoạt lấy cơ duyên.

Nhưng vào lúc này một giọng nói lạnh lùng đầy sát khi truyền ra ngoài.

“Sau ba giây, đừng để ta nhìn thấy bất kỳ kẻ nào.”

Tất cả mọi người đều cứng đờ, giọng nói này cũng quá mức lạnh lùng rồi. Là của nữ nhân kia, nàng ta đang cảnh cáo mọi người sao?

Não nàng ta có vấn đề à?

1 giây trôi qua.

2 giây trôi qua.

Vẫn chả có người nào rời đi, không có ai quan tâm tới lời uy hiếp này. Cơ duyên đang ở ngay trước mắt, bọn họ phải lấy được cơ duyên thì mới đi được.

3 giây trôi qua.

Xoẹt!

Thân ảnh của nữ nhân hồng y biến mất ở đỉnh Hoả Sơn.

“A!!!” một tiếng kêu thảm vang lên.

A! A!.......

Tiếp theo là tiếng hét thứ 2, thứ 3, thứ 4…….

Ở núi Hỏa Sơn trong phạm vi 200m đều bị một màn sương đỏ máu bao quanh. Những tiếng hét cứ thi nhau vang lên rồi đột ngột dừng lại.

Giống như bọn họ đang hét dở thì bị người ta bóp nát yết hầu vậy.

“Hả? sao vậy? này, sự sống của cả một đoàn người biến mất”

“Chuyện gì vậy?”

“Ta, ta nhìn thấy rồi, thật đáng sợ. Nữ nhân kia giết tất, từng người một bị xé xác.”

“Không hay rồi, nàng ta, nàng ta đang lao tới chỗ chúng ta. A!......”

Lần này cả một ngọn núi Hoả Sơn kêu gào thảm thiết, màn sương máu càng dày hơn. Sau vài tiếng kêu thảm, thì có vẻ lần này khác lần trước, tiếng kêu ngắn hơn, thời gian tiếng kêu phát ra cũng được rút ngắn lại.

Chỉ trong chốc lát những tiểu đội xung quanh đó bắt đầu hoảng loạn. Bọn họ bây giờ mới nhận thức được rằng lời cảnh cáo của nữ nhân này là thật.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nàng ta có sức mạnh tới vậy, những đội ngũ bị nàng ta giết lúc nãy, có người cũng thuộc Toàn Đan cảnh hậu kỳ.

Mà người dẫn đầu đoàn có là Toàn Đan cảnh viên mãn sợ rằng cũng không phải đối thủ của nàng ta. Nữ nhân này, rốt cuộc là ai?

Thực lực thật sự của nàng ta rốt cuộc có thể mạnh tới đâu?

Chạy! chỗ này không thể ở được lâu!

Cho nên các tiểu đội nhỏ bây giờ đã không còn muốn tiếp tục ở đây đoạt bảo vật nữa. Bảo vật quan trọng nhưng mạng còn quan trọng hơn.

Bọn họ muốn chạy nhưng người khác có để họ chạy hay không. Nữ nhân hồng y tăng tốc hộ, tiếng thét lại vang vọng không ngớt.

“Chúng ta, chúng ta bỏ cuộc, tại sao ngươi không bỏ…..A!!”

“Con yêu nữ chết tiệt này, ta liều ……A!”

Mười mấy giây trôi qua, không cần biết là người muốn chạy hay người muốn đánh lại, tất cả đều phải nằm lại. Không có một ai là đối thủ của nữ nhân hồng y này.

Thậm chí bọn họ còn chưa nhìn rõ dung mạo của nàng ta đã phải nộp mạng rồi. Lúc này xung quanh núi yên tĩnh tới lạ kỳ. Thân ảnh màu đỏ lại lần nữa đứng trên Hỏa Sơn.

“Lâm Tiêu, ta cảm nhận được rồi, ngươi ở dưới đó, ngươi chưa chết, tại sao không đi lên? Bị trói buộc à?”

Nàng đứng trong chốc lát rồi lao xuống. Những nàng còn chưa xuống được bao xa thì bị một dòng dung nham nóng rực chặn lại.

Kể cả màn sương máu cũng không thể che chắn hoàn toàn cho nàng, chỉ có thể cố gắng giúp nàng không bị bỏng. Bước chân của nàng ta có chút khó khăn, trong mắt Can Anh Túc đã hiện lên vài phần vội vã.

Có thể nguyên nhân liên quan tới ý cảnh Sát Sinh cho nên lúc hai người ở gần nhau, có thể cảm nhận được vị trí và cả tình trạng của Lâm Tiêu. Vì vậy khi tới Hoả Sơn nàng ta cũng có chút yên tâm hơn.

Lâm Tiêu chưa chết.

Đối với nàng ta như vậy đã là cực kỳ tốt rồi. Bây giờ chỉ muốn tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu, không cần biết là khó khăn tới nhường nào.

Vào lúc trong cơ thể Can Anh Túc vang lên một tiếng long ngâm, dị tượng đột nhiên phát sinh. Nàng ta cảm thấy cơ thể như bị xé toạc ra, sau đó một luồng sáng lóe lên. Thân hình của Can Anh Túc biến mất trong dòng dung nham cuồn cuộn.

Đồng thời dị tượng này cũng phát sinh trên người của những người còn sống sót trong bí cảnh Tử Vân. Tất cả bọn họ đều bị trục xuất ra ngoài.

Mới có hơn hai mươi ngày, có thể nói phải tới mười ngày nữa bí cảnh Tử Vân mới đóng. Tại sao lại kết thúc trước thời hạn, đây là ý gì? Đã xảy ra chuyện gì?
Chương 130: Thì sao chứ, ta giết người còn cần có lý do sao?

Bên ngoài bí cảnh, khi mọi người nhìn bóng người áo đỏ giết người điên cuồng, lấy mạng người ta.

Sau khi thấy ngay cả cường giả Toàn Đan cảnh viên mãn cũng bị móng vuốt xé nát, sắc mặt của họ đều thay đổi.

Đây, thực lực của yêu nữ này quá mạnh. Đây mới tu luyện đến Toàn Đan cảnh bậc thứ tư sao? !

Thực sự bất khả chiến bại ở cùng cấp độ?

Nếu nhìn nó như vậy… Chẳng lẽ là…

Các đại lão của các đại thế lực nhìn nhau, trong lòng dần dần xuất hiện một phỏng đoán.

Có phải các thiên tài thiên kiêu đã biến mất của các thế lực bọn họ trong mười mấy ngày qua cũng là bị yêu nữ ngày giết không?!

Phải biết rằng trong Tử Vân bí cảnh này, không có nhiều sự tồn tại có thể gây ra sự uy hiếp cho những thiên tài địa bảo đó. Yêu nữa này là một trong số đó.

Bùm bùm bùm!

Không đợi bọn họ tiếp tục suy nghĩ.

Lối vào Tử Vân Bí Cảnh bắt đầu chấn động, thiên linh thuỷ màn lại vỡ ra và tiêu tan.

Lão Từ của Thái Tuế thánh địa: "..."

Có độc.

Đã nứt vài lần rồi.

Ngay sau đó, lối vào bí cảnh lóe sáng, một bóng người màu đỏ xuất hiện.

"Hả? Có người đi ra rồi??"

"Làm sao có thể? Ít nhất còn có mười ngày nữa."

"Chẳng lẽ người này đụng phải cơ quan nào đó rồi bị truyền tống ra ngoài?"

"Đợi đã, đây là... yêu nữ Đại Can đó!"

"Tại sao lại là cô ta!!!"

"Lùi lại, tránh xa cô ta ra, đây chính là sát tinh thực sự!"

Sau khi nhìn rõ bóng người đi ra, đệ tử các tông môn đều sợ hãi lùi lại.

Ám ảnh tâm lý mà nữ sát tinh này mang đến cho họ quá lớn.

Đệ tử bình thường lùi lại, nhưng có bốn bóng người bao vây thân ảnh màu đỏ vừa đi ra, bịt kín mọi lối thoát của nàng ta.

"Công chúa Đại Can, đã lâu không gặp."

"Không ngờ một bí cảnh nhỏ bé của chúng ta lại có thể thu hút một yêu…thiên yêu như ngươi."

"Khách sáo gì chứ! Yêu nữ, nói cho ta biết, những người của Huyền Kiếm Môn chúng ta là do ngươi giết sao? !"

"Còn có Quy Nguyên tông chúng ta nữa, chẳng lẽ cũng chết ở trong tay ngươi?"

Bốn bóng người này đương nhiên là cường giả Hóa Đỉnh của bốn đại môn phái.

Lần khám phá bí cảnh này dẫn đến tổn thất nhiều đệ tử thiên kiêu như vậy, bọn họ đều có lỗi.

Nhưng nếu như người là do yêu nữ này giết thì nhất định phải bắt thủ phạm này đem về chờ quân vương Đại Can đến chuộc người.

Về phần giết người, bọn họ thật sự không dám.

Chọc giận một quân vương đứng đầu một đại vương triều chính là một thảm họa.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khi Can Anh Túc nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, đôi lông mày mỏng của nàng ta cau lại thật sâu.

Ra ngoài rồi?

Làm thế nào mà nàng ta có thể đi ra vậy?

Mà chỉ có một mình nàng ta ư? Còn Lâm Tiêu thì sao? !

Tại sao Lâm Tiêu vẫn chưa ra?

"Yêu nữ, đừng giả ngu nữa, nói cho ta biết, người của tông phái chúng ta có phải do ngươi giết không? !" Một cường giả Hoá Đỉnh hỏi.

Can Anh Túc liếc qua và lạnh lùng nói: "Đúng thì sao, ta giết người còn có cần lý do ư?!"

Nghe được lời thú nhận của Can Anh Túc, vị cường giả Hoá Đỉnh cảnh này nở nụ cười giận dữ, đôi mắt ông ta tràn đầy căm hận.

Giết nhiều đệ tử thiên kiêu của tông môn bọn họ như vậy mà thái độ vẫn rất ngang ngược. Thật sự cho rằng ngươi là công chúa Đại Can mà bọn họ không dám động thủ sao? !

"Giết người đền mạng, hôm nay ta sẽ hạ gục ngươi, xem ngươi còn kiêu ngạo đến lúc nào! !"

Cường giả Hoá Đỉnh di chuyển, ông ta lắc tay một cái, một ngọn trường thương màu xanh lam đâm ra, tấn công vào một chỗ hiểm trên cơ thể của Can Anh Túc.

Ngọn thương này có thương ý đáng sợ, như thể nó muốn xuyên qua không gian và cắt đứt mọi thứ.

"Dựa vào ngươi ư??" Đôi mắt của Can Anh Túc đỏ lên.

Sương khí màu máu lập tức phân tán xung quanh cơ thể, biến thành một cái roi dài phóng qua đó.

Ánh thương và bóng roi va chạm, ánh sáng lập tức phân tán ra bốn phía.

Hư không bị bóp méo, sau đó bị xé toạc thành những lỗ nhỏ.

"Lão Mạnh bị tổn thất rồi."

"Đúng vậy, không ngờ yêu nữ này còn đáng sợ hơn so với khi nhìn thấy bên trong thiên linh màn thuỷ!"

"Nếu Lão Mạnh không thể hiện ra chút bản lĩnh thực sự, e rằng sẽ không dễ đối phó với yêu nữ này." Ba cường giả Hoá Đỉnh đang xem trận chiến mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù họ đã đánh giá rất cao thực lực của yêu nữ này nhưng sau khi họ thực sự nhìn thấy nàng ta ra tay, họ vẫn rất ngạc nhiên.

Sao thanh niên bây giờ lại mạnh mẽ đến như vậy? !

Đầu tiên là thiếu niên bí ẩn đó và bây giờ là yêu nữ Đại Can này.

Trong trận chiến, đúng như dự đoán của ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn lại,

Khi thương và roi va vào nhau, bóng roi màu máu quấn lên trên, trói chặt cây trường thương màu xanh lam trong tay cường giả Hoá Đỉnh cảnh.

Tất cả các lực đạo trên đó đã lần lượt bị hoá giải.

Tâm niệm Can Anh Túc vừa động, cái roi dài màu máu bị kéo quay lại, suýt chút nữa trường thương màu xanh lam tuột ra khỏi tay.

Cường giả Hoá Đỉnh được gọi là Lão Mạnh đó đã dùng hết sức để nắm lấy linh khí trong tay.

Ông ta nhìn đối phương một cách kiêng dè, giận dữ hét: "Ngươi muốn chết!"

Rào rào rào.

Vô số lôi quang phát ra từ trường thương màu xanh lam đó, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của bóng roi.

Can Anh Túc vươn tay lên khoảng không, vài bóng roi lại cuộn tròn rồi phóng qua đó với tốc độ cực nhanh.

Mục tiêu lần này không phải là trường thương mà là cơ thể Lão Mạnh.

Lão Mạnh không ngờ đối phương lại làm như vậy nên vội vàng đánh ra một chưởng, đẩy lùi bóng roi màu máu kia.

Bản thân ông ta nắm chặt trường thương đã được tự do và lùi lại phía sau vài bước, khuôn mặt già nua của ông ta đỏ bừng lên.

Sau khi đấu một hiệp, ông ta thực sự bị áp đảo.

Ngay cả khi đối phương dùng sự mềm mại để khắc chế ông ta.

Nhưng khoảng cách giữa hai người là một đại cảnh giới.

Điều này làm ông ta từ xấu hổ biến thành bực mình.

"Tiếp tục đi!!"

"Cô Phong Đoạt Nguyệt!"

Cây trường thương màu xanh lam hàm chứa một luồng thương ý không thể phá nổi đã đâm ra.

Lúc này, đôi mắt của Can Anh Túc còn đỏ hơn, nàng ta không hề sợ hãi.

Sương khí màu máu hóa giáp, bóng người như quỷ mị xông lên nghênh đón.

Cả hai chiến đấu với nhau, trong một khoảng thời gian bất phân thắng bại.

Ba cường giả Hoá Đỉnh cảnh đứng xem đều sững sờ.

Các đệ tử khác cũng sững sờ và chết lặng.

Điên, điên rồi sao!

Một tu sĩ Toàn Đan cảnh tầng thứ tư lại có thể đánh nhau bất phân thắng bại với cường giả Hoá Đỉnh?

Đây không phải là đang nằm mơ chứ?

Đừng nói là Toàn Đan cảnh, giữa bán bộ Hóa Đỉnh và Hóa Đỉnh đã là một sự chênh lệch rất lớn.

Cả hai hoàn toàn không thể đánh đồng, cũng không có khả năng chiến thắng nào cả.

Vậy tại sao chuyện này ... chuyện này ...

Lúc này.

Ầm ầm...

Ánh sáng ở lối vào của bí cảnh lại loé lên.

Mọi người liên tục bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.

Ánh mắt của Can Anh Túc sáng lên, nàng ta lập tức nhìn sang đó.

Hóa ra không phải một mình nàng ta bị truyền tống ra, nàng ta chỉ là người đầu tiên mà thôi.

Vậy thì tốt rồi.

Dựa vào thực lực và khí vận của Lâm Tiêu, hắn chắc chắn sẽ được truyền tống ra ngoài một cách an toàn.

Nàng ta hoàn toàn tin tưởng vào Lâm Tiêu.

Sau khi trút bỏ được chút lo lắng trong lòng, Can Anh Túc lại quay đầu lại, nghiêm túc nhìn về phía Lão Mạnh- cường giả Hóa Đỉnh.

"Không muốn chết thì cút cho ta!"

Gầm--'

Một luồng sát khí cực mạnh và khí tức nguy hiểm trào ra khỏi cơ thể Can Anh Túc.

Mọi người dường như nghe thấy tiếng rồng gầm trong sâu thẳm linh hồn.

Ngay lập tức, những người xung quanh rơi vào trạng thái hốt hoảng, bao gồm cả ba cường giả Hóa Đỉnh cũng nhất thời sửng sốt.

Chưa kể Lão Mạnh là người đứng gần Can Anh Túc nhất.

Khoảnh khắc ông ta đang bàng hoàng, huyết sương hoá thủ của nàng ta đã túm chặt lấy ông ta.

Uỳnh! ! !

Lão Mạnh bị Can Anh Túc đập xuống đất bằng một lực kỳ lạc cực mạnh.

Cả người ông ta lại một lần nữa như chết lặng.

Uỳnh uỳnh uỳnh

Rồi hai lần, ba lần.

Đánh bên trái xong thì đánh bên phải.

Lão Mạnh đã hoàn toàn chết lặng rồi, ông ta phát hiện mình bị một lực lượng khủng khiếp giam cầm lại, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra được.

"Cứu, cứu ta với! Ba người các ngươi phải... nhìn ta chết mới vừa lòng sao!!!" Lão Mạnh hét lên.

Ba cường giả Hóa Đỉnh còn laị nhìn nhau.

Tất cả bọn họ gật đầu.

Cứu!

Nhất định phải cứu!

Nếu không, truyền ra ngoài sẽ không chỉ Lão Mạnh là người xấu hổ, ngay cả ba người họ cũng sẽ trở thành trò cười muôn đời.

"Lên!!" Ba người họ hét lên một câu, cùng nhau lao tới, sẵn sàng đánh lui Can Anh Túc.

Ù! ! !

Nhưng ngay sau đó, một bức tường lửa đỏ rực cao hàng chục trượng tỏa ra nhiệt độ cực cao, ngăn cản bước tiến của ba người họ.

Là ai! ?

Trong lòng ba cường giả Hoá Đỉnh kinh ngạc.

Bức tường lửa này cho dù là họ cũng không thể trực tiếp xuyên qua. Chẳng lẽ là... người hộ đạo Hoá Đỉnh của yêu nữ Đại Can này? !

Đúng, nhất định là như vậy.

Nhưng khi cả ba cùng quay đầu lại nhìn về một hướng, ba cặp mắt già đầy kinh ngạc, đồng tử như sắp rơi ra ngoài.

Đó hoàn toàn không phải là người hộ đạo Hoá Đỉnh gì cả, mà là... mà là một thiêu niên trong đang cầm một thanh kiếm đỏ rực.

"Chính là hắn!!!"

"Không thể nào!!"

"Hắn, hắn làm sao có thể, không, không phải!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK