• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 359: Ngươi thề, vậy ta cũng thề

Một luồng sức mạnh Ý Cảnh Đặc Biệt từ trên người Lâm Tiêu tuôn ra, bao bọc và nuốt lấy bộ y phục của đệ tử Kiếm Ma tông.

Lâm Tiêu đã tu luyện trên trái đất trăm năm, đốt lên tám ngọn thiên đăng của tháp Thiên Đạo.

Điều này có nghĩa là, với ngộ tính đỉnh cao của hắn, tám loại ý cảnh đã tu luyện tới tầng quy tắc thiên địa rồi.

Duy chỉ có Ý Cảnh Đặc Biệt tuy là tăng lên không ít, nhưng lại cách tầng quy tắc thiên địa còn xa lắm.

Khi sử dụng Ý Cảnh Đặc Biệt ở trái đất, sức mạnh ý cảnh chỉ có tác dụng trong phạm vi trái đất.

Bây giờ trở về Huyền Thiên Giới rồi, về lí mà nói thì hẳn là có thể sử dụng được rồi nhỉ.

Lâm Tiêu nhắm mắt lại, kết nối với Ý Cảnh Đặc Biệt.

Vài giây sau, hắn đột nhiên mở mắt, tay phải đánh một chưởng lên không trung.

Ầm!!

Một cánh cổng truyền tống cao hai mét được mở ra.

“Em gái, đi!”

Lâm Tiêu vẻ mặt không chút biểu cảm, chỉ nói ra ba chữ rồi kéo Can Anh Túc trực tiếp bước vào cổng truyền tống.

Sau khi hai người tiến vào, cổng truyền tống cũng nhanh chóng biến mất.

Những hộ vệ bên cạnh sau khi hoàn toàn không còn cảm nhận được khí tức của hai người nữa mới dám đứng dậy.

“Đây là...không gian truyền tống??? Trời ạ, hai người này rốt cuộc là nhân vật gì vậy?”

“Chắc là không phải người của thiên vực cực Bắc chúng ta đâu.”

“Bọn họ chỉ hỏi những vấn đề liên quan đến Chiến Trường Vạn Tộc, nói không chừng là nhân vật đại lão của thế lực lớn một phương nào đó đấy.”

……

Ở nơi khác.

Trên bầu trời vương triều Đại Ngụy, Đông Vực.

Ầm!!

Một cánh cổng truyền tống chợt xuất hiện giữa không trung.

Có hai bóng người xuất hiện, từ bên trong bước ra.

“Ủa? Đây là vương triều Đại Ngụy? Đại Tiêu Tiêu, bí pháp của huynh quá lợi hại đi!” Can Anh Túc không nhịn được cũng phải khen một câu.

Hoàn cảnh và khí tức của vương triều Đại Ngụy, nàng ta vẫn khá là quen thuộc.

Không ngờ Đại Tiêu Tiêu trong nháy mắt liền có thể đưa hai người trở về đây, dứt khoát tiết kiệm được hai ba tháng.

Lâm Tiêu lúc này lại không có tâm trạng để ý ai hết, hắn sau khi xác định được phương hướng, liền triển khai toàn bộ tốc độ, xông về hướng đó.

Trong mắt Can Anh Túc lộ ra vẻ lo lắng, cũng thi triển tốc độ để đuổi theo.

Với tốc độ hiện tại của hai người, cho dù có dạo quanh vương triều Đại Ngụy một lượt cũng chẳng tốn mấy thời gian.

Sau mười giây.

Can Anh Túc cuối cùng cũng đuổi kịp Lâm Tiêu.

Chỉ thấy Lâm Tiêu dừng lại giữa không trung, nhìn xuống mảnh đất hoang bên dưới mà ngẩn ra, không biết đang nghĩ gì.

Can Anh Túc đang chuẩn bị hỏi, thì đồng tử kịch liệt co lại.

Đợi chút...

Nơi này hình như....không phải là bãi đất hoang mới đúng.

Đây rõ ràng là...vị trí của Kiếm Ma tông mà.

Chẳng lẽ là...

Kiếm Ma tông bị người ta san bằng, hủy diệt toàn bộ rồi sao.

Sắc mặt Can Anh Túc khó coi đến cực điểm.

Sát ý nồng đậm từ trên người nàng ta tỏa ra.

Nhưng điều khiến nàng ta ngạc nhiên là Lâm Tiêu lúc này lại không có bất cứ phản ứng nào.

Ánh mắt hắn bình tĩnh vô cùng, không có chút dao động nào.

“Lâm Tiêu, chúng ta đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì đã nhé.” Can Anh Túc miễn cưỡng thu lại cơn phẫn nộ và sát ý trên người, đi tới bên cạnh Lâm Tiêu nhỏ giọng nói.

Thù, nhất định phải báo.

Nhưng hiện tại phải làm rõ xem đã xảy ra chuyện gì mới được.

Lâm Tiêu không nói chuyện, cũng không đáp lời.

“Tuế Nguyệt Chi Kính!” Hắn vung tay phải lên.

Trước mặt hai người xuất hiện một tấm kính, cảnh tượng bên trong chính là Kiếm Ma tông.

Chỉ là Kiếm Ma tông trong tấm kính kia vẫn còn là nơi phồn hoa náo nhiệt, người tới người lui đông như trảy hội.

So với mảnh đất trống hiện tại, hiển nhiên là khác biệt.

“Đây là cảnh tượng khi nào vậy?” Can Anh Túc thắc mắc.

“Một năm trước.” Lâm Tiêu cuối cùng cũng lên tiếng.

Nhưng giọng của hắn khàn khàn, trầm đục, đầy sự đè nén.

Tiếp đó Lâm Tiêu khẽ vung tay phải lên, cảnh tượng bên trong bắt đầu trôi nhanh hơn.

Can Anh Túc đại khái hiểu được Lâm Tiêu đang làm gì rồi.

Đại Tiêu Tiêu đang lợi dụng sức mạnh thời gian để tìm ra hung thủ hủy diệt Kiếm Ma tông.

Rất nhanh sau đó, khung cảnh trôi tới một thời điểm rồi chợt dừng lại.

Chỉ thấy cảnh tượng bên trong, trên bầu trời Kiếm Ma tông bị mây đen bủa vây.

Kiếm Ma tông cũng lập tức ý thức được tình hình bất ổn.

Mở ra đại trận hộ tông, tông chủ và hai người nữa xông lên trên bầu trời đầu tiên.

Lúc Lâm Tiêu nhìn thấy ba người, thân mình khẽ run lên.

Có thể nói, trong Kiếm Ma tông, người quan tâm và chăm sóc cho hắn nhiều nhất chính là ba người này.

Đặc biệt là Cảnh lão, người thủ tại mộ kiếm, và lão ngoan đồng Mục lão.

Nếu không có sự chăm sóc của ba người bọn họ, chỉ e bản thân cho dù có ngộ tính đỉnh cao cũng không thể trưởng thành nhanh đến thế.

Khung cảnh lóe lên.

Trong đám mây mù trên bầu trời có hai thân ảnh có hơi giống người, trực tiếp xông về phía ba người tông chủ Kiếm Ma tông.

Hai hiệp.

Chỉ với hai hiệp.

Ba người tông chủ Kiếm Ma tông đã thất bại, thân mang trọng thương.

Hai thân ảnh gần giống người kia không hề có ý định tha cho bọn họ.

Cùng lúc đó, một chưởng màu đen lập tức từ trên trời giáng xuống, đánh lên đại trận hộ tông của Kiếm Ma tông.

Đại trận hộ tông vỡ vụn trong nháy mắt.

Các đệ tử và trưởng lão trong Kiếm Ma tông đều kinh hoảng.

Đây chỉ là màn hồi tưởng trước mặt hai người, chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.

Nhưng cho dù vậy, cảm xúc tuyệt vọng kia dường như tràn cả ra ngoài khung ảnh.

Tiếp đó, ba vị tông chủ Kiếm Ma tông dường như là đối đầu một trận với thứ đang ẩn trong đám mây đen.

Cuối cùng, lại là vô số đại chưởng ấn màu đen từ trên trời giáng xuống.

Trong ánh mắt tuyệt vọng của người trong Kiếm Ma tông.

Mọi thứ hóa thành cát bụi.

Rắc....

Cảnh tượng trước mặt hai người tiêu tán.

“Lâm Tiêu, huynh có thể nhìn ra được kẻ tấn công Kiếm Ma tông kia là ai không?” Can Anh Túc giận dữ nói.

“Bất Tử Cốc!” Bất luận là giọng nói hay ánh mắt của Lâm Tiêu, đều càng thêm bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến người ta khiếp sợ.

Nói xong, bàn tay cầm nhẫn trữ vật của hắn khẽ động.

Hai con rối xuất thiện trước mặt.

“Ủa? Cái thứ này, sao mà giống hệt cái thứ tựa tựa con người trong khung cảnh vừa rồi vậy, thì ra là con rối à?” Can Anh Túc kinh ngạc nói.

Lâm Tiêu liếc mắt nhìn hai con rối trước mặt.

Ngay sau đó, trên người hắn bùng phát ra một sức mạnh hỗn hợp cực kỳ khủng bố.

Hỏa Chi Ý Cảnh.

Hoang Chi Ý Cảnh.

Kiếm Chi Ý Cảnh.

Ầm ầm!!

Hai con rối vô cùng cứng cáp đó trong nháy mắt liền bị đánh nát thành từng mảnh.

Sau đó kiếm ý chém nó thành bụi phấn, ngọn lửa kim sắc lại đốt nó thành hư vô.

“Ta Lâm Tiêu xin thề, nhất định sẽ khiến toàn bộ người của Bất Tử Cốc giống như hai con rối này, hóa thành tro bụi, hồn bay phách tán!!”

Lâm Tiêu nói với ngữ khí kiên định, giống như âm thanh từ cửu u sâu thẳm truyền tới.

Hai con rối này không thể sử dụng Ý Cảnh Đặc Biệt, giữ lại cũng vô dụng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ầm! ~~~

Ngay khi lời thề phát ra, một vầng ánh sáng tam sắc xuất hiện trên trán Lâm Tiêu, rồi tiến vào trong.

“Ta Can Anh Túc cũng thề, nhất định sẽ khiến cho toàn bộ người của Bất Tử Cốc chết không có chỗ chôn, mỗi một kẻ trong bọn chúng đều phải hối hận vì đã xuất hiện tại Huyền Thiên Giới.” Giọng nói của Can Anh Túc cũng nối tiếp vang lên.

Lại có một vầng ánh sáng tam sắc xuất hiện.

Chỉ có điều, lần này là tiến vào trong trán của Can Anh Túc.

“Thì ra đây là phản ứng khi thề độc.” Can Anh Túc bất ngờ nói.

Lâm Tiêu cuối cùng cũng thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm mảnh đất hoang kia, quay đầu nhìn Can Anh Túc, lên tiếng: “Cái con bé này, làm cái gì thế hả?”

“Sao nào? Với quan hệ của chúng ta, ta còn không thể đi báo thù cùng huynh sao?” Can Anh Túc nở nụ cười với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, nói ra một câu khiến Can Anh Túc vô cùng kinh ngạc.

“Kiếm Ma tông tuy đã bị hủy, nhưng cũng không phải là không có khả năng khôi phục lại hiện trạng ban đầu, chỉ là không dễ dàng gì thôi.”

Can Anh Túc trợn trừng mắt.

Cái gì?

Ý là vẫn có thể hồi sinh toàn bộ Kiếm Ma tông ấy hả?

Điều này, điều này có thể sao?

Lúc ở trái đất, Lâm Tiêu cũng từng an ủi một thành viên của Lăng Tiêu Các như vậy, lúc đó nàng ta chỉ cho rằng Lâm Tiêu đang lừa gạt bọn họ mà thôi.

“Tiểu cô nương, nàng lại đây.” Lâm Tiêu chợt gọi nàng lại.

Can Anh Túc ngẩn ra, tiến lại gần Lâm Tiêu, trong ánh mắt đầy vẻ thắc mắc.

Đại Tiêu Tiêu muốn làm gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK