• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 141: Tiểu nha đầu, ngươi tin ta không

Lâm Tiêu nhìn thấy Lôi Long trong kiếp vân đang lao tới phía mình, Lôi Long gầm lên một tiếng trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, giống như đang châm biếm một con kiến hôi nhỏ bé.

Sau khi nó vung cơ thể to lớn của mình lên, móng vuốt sắc bén của nó cũng xé mây lao về phía Lâm Tiêu. Sức mạnh khủng khiếp của sấm chớp chút xuống cùng móng vuốt làm cho mọi người sợ hãi.

Một chiêu này của Lôi Long mang theo uy lực khủng kiếp, đại bộ phận những người có mặt ở đây đều không thể ngăn được uy lực này. Nhưng mặt của Lâm Tiêu lại chả có chút nào biến sắc.

Hắn rất muốn hét lên một câu là, mệnh của ta tự ta quyết. Nhưng mà hình như thoại này không phải của hắn.

“Muốn diệt ta, vậy cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không chứ!!”

“Trảm!”

Hắn hét một tiếng, toàn bộ kiếm ý đều truyền vào trong linh kiếm. Mặc dù lời thoại không giống nhau nhưng ý nghĩa cũng gần tương đương.

Xoẹt!

Hơn trăm đạo kiếm quang được chém ra cùng nhau lao về phía móng vuốt. Khi hai thứ gặp nhau chỉ thấy một luồng lôi quang bắn ra tứ phía, bầu trời rung chuyển dữ dội.

“Bạo!”

Lúc này nguyên tố Hỏa trong linh kiếm chỉ khẽ niệm một câu.

Đoàng!

Một dòng sức mạnh huỷ diệt đáng sợ bùng ra tứ phía, chỉ thấy móng vuốt sắc bén của con rồng vỡ tung. Kiếm quang của Lâm Tiêu cũng nhân cơ hội chém tới chém đứt chân của con rồng.

Sau đó Lâm Tiêu liên tục chém ra vô số đạo kiếm quang về phía Lôi Long.

Gầm!! Lôi Long gầm lên một tiếng.

Khi kiếm quang chuẩn bị chém vào người nó thì một cái móng khác không biết từ đâu vươn ra, xé nát kiếm quang thành từng mảnh vụn. Tốc độ nhanh đến kinh người.

“Grào!” Lôi Long phẫn nộ gầm lên.

Lôi kiếp cuồn cuộn trên trời, cảm tưởng như lôi kiếp bây giờ đã lớn hơn lúc nãy rất nhiều. Mặt người nào người nấy đều sợ hãi.

Hiệp này coi như ngươi thiếu niên đã thắng được một nửa, nhưng hắn đã kích động Lôi Long tới cực điểm, sợ rằng khó sẽ càng thêm khó. Mọi người đều nghĩ như vậy.

Lôi Long màu tím nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, sau một tiếng hét lớn nó lại đạp mây lao về phía Lâm Tiêu. Thân hình to lớn làm cho uy áp của nó càng thêm đáng sợ, làm cho mọi người không ngừng lùi lại phía sau.

“Thiên Lý Đằng Quang!”

Lâm Tiêu không chút do dự lập tức thi triển thân pháp, thân ảnh của hắn thoắt cái đã ở nơi khác. Sau đó hắn đạp không hướng tới chỗ nữ nhân hồng y nào đó.

“Hả?”

“Hắn làm gì vậy?”

“Tại sao ta thấy hắn cứ như đang dẫn thứ phiền toái đó tới đây!”

“Lúc độ kiếp, chả phải nói là không thể lôi kéo người khác sao? Làm vậy sẽ thay đổi lôi kiếp?”

“Với uy lực của Lôi Long này, sợ là cường giả Hoá Đỉnh cảnh cũng khó mà đỡ được.”

Khi đám đông còn đang nghi ngờ thì Lâm Tiêu đã lao tới trước mặt nữ nhân hồng y kia, Lôi Long vẫn đuổi theo đằng sau.

“Anh Túc, tin ta không?” Lâm Tiêu mau chóng hét lên.

Hiếm lắm mới thấy hắn gọi tên đối phương.

“Tin, nói đi, ta phải làm gì!” Nữ nhân hồng y không chút do dự đáp lại, còn nở nụ cười với Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu mau chóng chớp mắt một cái, hắn còn chưa chuẩn bị xong thoại mà, đối phương đáp nhanh quá.

“Tí nữa không cần biết phát sinh chuyện gì chỉ cần không hoảng loạn, ta bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó. Hoặc là nói chuyện này có lợi với ngươi lắm.” Lâm Tiêu tiếp tục nói.

“Được!” Can Anh Túc mau chóng đáp.

Được tin tưởng thế này làm cho Lâm Tiêu cảm thấy vô cùng thoải mái. Trong lòng hắn tự nhiên cảm thấy khó tả, không tự chủ nhìn đối phương thêm vài cái nữa.

Lúc này Lôi Long đã gần đuổi kịp, ánh mắt của nó phẫn nộ vô cùng.

Grào! Nó gầm to một tiếng rồi há cái mồm to ra, những tia chớp màu tím chỉ trực chờ lao ra ngoài, giống như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Ánh mắt Lâm Tiêu loé lên sau đó lập tức nói.

“Đi!”

Hắn nắm lấy tay Can Anh Túc thi triển cảnh ý Hoang Chi, sau đó lại dùng cả Thiên Lý Đằng Quang cấp cao nhất. Hai người cứ vậy lao đi như một tia chớp, vèo cái đã vọt vào trong mồm Lôi Long.

Khi thân hình hai người biến mất.

Thánh chủ Thái Tuế: “???”

Cường giả Hoá Đỉnh cảnh: “???”

Mấy vị đại trưởng lão: “???”

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chả nhẽ tên này tự đi tìm đường chết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đối phó với yêu thú sức mạnh thế này thì nghe nói có thể tiêu diệt từ bên trong, hiệu quả vô cùng tốt. Nhưng thứ trước mắt là Lôi Long, bên trong nó thì toàn lôi kiếp chứ có tác dụng gì đâu.

Xuyên qua người Lôi Long chính là tự tìm đường chết.

“Thánh chủ, Lâm Tiêu đây là……” Hội trưởng Mặc vội vã nói.

Thái Tuế thánh chủ chỉ bất lực lắc đầu: “Đừng có hỏi ta, ta cũng không biết. Nhưng tên Lâm Tiêu này là thiên tài chắc không làm chuyện ngu ngốc đâu.”

Hội trưởng Mặc cũng chỉ có thể giống như người khác nhìn chằm chằm Lôi Long.

Chuyện này, chả nhẽ cứ vậy mà kết thúc?

Đợt lôi kiếp thứ 9 là đợt mạnh nhất, hai người này không biết như thế nào.

Ở một bên khác.

Trong cơ thể chứa vô số lôi điện của Lôi Long, sau khi hai người Lâm Tiêu tiến vào thì bị lôi điện bao quanh.

Hắn mau chóng dùng Ấn Ký kim sắc ngăn lại, đây là Cửu U Trấn Ma Ấn tầng 9. Khi đạt được cấp 9 kim sắc thì có thể chặn mọi thứ nhưng thời gian không được lâu.

Còn Can Anh Túc bị lôi vào theo mới đầu thấy kinh ngạc, sau khi cảm nhận được hơi ấm truyền từ tay đến thì mọi lo lắng trong mắt nàng ta đều tan biến.

“Đại Tiêu Tiêu, bây giờ cần ta làm gì!” Can Anh Túc hỏi.

Hắn dẫn nàng vào đây, khẳng định là cần dùng gì tới nàng.

Lâm Tiêu cũng ngạc nhiên không kém, nữ nhân này đúng là khác người bình thường. Nếu đây đổi lại là người khác chắc đã sợ không nói được câu gì rồi.

“Mở nhẫn trữ vật của ngươi ra, ta sẽ sắp xếp lại năng lượng sát ý của ngươi theo quy luật, sau đó ngươi chỉ cần hấp thụ toàn bộ lôi kiếp là được!” Lâm Tiêu rất nghiêm túc giải thích.

Mắt Can Anh Túc trợn tròn, mặt có chút ngạc nhiên. Những lời này nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.

Mở nhẫn trữ vật thì nàng ta làm được, nhưng bảo hấp thụ toàn bộ lôi điện, thứ này mà cũng hấp thụ được sao??

“Ta biết rồi, Đại Tiêu Tiêu ta làm đây.” Can Anh Túc do dự một lát liền đáp ứng, sau đó nàng nhắm mắt lại.

Đối với những việc kích thích thế này nàng ta đương nhiên vừa tò mò vừa thích thú. Nếu lần này mà có sai sót gì sợ là chả còn có lần sau để là lại.

“Được, thả lỏng, ta sẽ làm chậm.”

“Được!!”

Một lúc sau Lâm Tiêu đã lấy được năng lượng sát ý của nàng ta ra, động tác nhuần nhuyễn như đã quen thuộc từ lâu.

Dù gì hắn cũng có ý cảnh Sát Sinh của nha đầu này, chỉ cần hai người ở gần nhau thì ý cảnh Sát Sinh sẽ tự động liên kết với nhau. Mà ý cảnh Sát Sinh của hắn đã đạt đến bậc 5, còn của nha đầu này là……bậc 9!

Đây có phải cấp độ muốn giết người của nàng ta không vậy?

Hơn nữa Lâm Tiêu còn cảm thấy nha đầu này lên cấp 9 từ lâu lắm rồi. Nếu đúng là vậy thì lôi điện này dễ giải quyết thôi.

“Ta sắp……bắt đầu rồi!” Lâm Tiêu thấp giọng.
Chương 142: Sát Sinh Ý Cảnh không hoàn chỉnh, phục tu

"Tiểu Hỏa, hi vọng phán đoán của ngươi chính xác, nếu không, đợi sau khi ta gii con lôi long này, việc đầu tiên ta làm, chính là cấm ngôn ngươi trăm năm!"

Lâm Tiêu phàn nàn trong lòng.

Xích Viêm Linh Kiếm trong tay hắn đã được thu vào trong chiếc nhẫn trữ vật.

Sở dĩ cô gái này được đưa vào cơ thể của lôi long, theo những gì nguyên tố lửa nói là bởi vì cô gái này vẫn còn trong trạng thái chưa thức tỉnh.

Dù sao Sát Sinh Ý Cảnh trên cơ thể của Can Anh Túc cũng chưa hoàn thiện.

Mà bây giờ lôi long chi lực trên cơ thể lôi long chỉ có thể đánh thức một phần năng lực trong cơ thể của cô gái này. Nhưng làm thế nào để kích hoạt, có thể được kích hoạt hay không, nguyên tố lửa nói rằng không biết.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Lâm Tiêu đã nghĩ ra một giải pháp như vậy.

Còn việc có thành công hay không, đó là do số phận.

Bùm bùm bùm.

Con dấu vàng đang sắp sụp đổ dưới lôi kiếp điên cuồng.

Lâm Tiêu không còn do dự nữa.

Tâm niệm vừa động, hắn điều khiển Sát Sinh Ý Cảnh của chính mình, điều khiển năng lượng sát sinh lớn hơn trong cơ thể Can Anh Túc để tạo ra một hình dạng tổ hợp kỳ lạ.

Nàng ta có thể cảm nhận được sự thay đổi của năng lượng sát sinh trong cơ thể mình, điều này càng khiến nàng ta càng thấy khó hiểu hơn.

Tại sao năng lượng sát sinh lại công động thành từng vòng, từng hàng, từng cụm.

Lâm Tiêu đang làm gì vậy?

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Thấy rằng con dấu vàng sắp bị lôi kiếp chi lực tấn công dữ dội phá vỡ, cuối cùng Lâm Tiêu cũng lên tiếng.

"Được rồi, ta muốn đưa một đạo lôi kiếp vào trong, tiểu ni tử, ngươi hãy tiếp lấy!" Lâm Tiêu nhắc nhở.

"Ừm, đến đi." Can Anh Túc cũng háo hức muốn thử.

Ý niệm vừa động, Lâm Tiêu mở ra một cái lỗ nhỏ trong con dấu vàng.

Bùm bùm! ! !

Ba đạo lôi kiếp chi lực trong nháy mắt ập tới, Can Anh Túc không chút do dự thúc động một tia sương khí màu máu hút ba đạo lôi kiếp chi lực vào trong cơ thể.

Vốn dĩ nghĩ rằng tiếp theo sẽ là một nỗi đau không thể chịu đựng được, dù có thế nào cũng sẽ phải chịu một chút đau đớn về da thịt và nội tạng.

Nhưng điều mà Can Anh Túc không ngờ chính là ...

Khi ba đạo lôi kiếp chi lực vào cơ thể và xuyên qua năng lượng sát sinh kỳ lạ do Lâm Tiêu sắp xếp, uy năng mạnh mẽ của lôi kiếp chi lực đột nhiên yếu đi, nhưng năng lượng cũng không hề giảm.

Giống như, giống như từ tuyệt thế mãnh thú biến thành một con cừu hiền lành.

Chuyện gì... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Can Anh Túc vô cùng kinh ngạc, nếu không phải chính mình trải qua loại chuyện này thì nàng ta thật sự không thể tin được.

"Đại Tiêu Tiêu, tại sao lại trở thành như thế này!!" Can Anh Túc không khỏi tò mò hỏi.

"Chuyện này. . . Nói ngươi cũng không hiểu." Trên mặt Lâm Tiêu lộ ra vẻ vui mừng.

Thành công rồi.

Quả nhiên kiếp trước không lừa ta

"Cứ nói đi, ta rất thông minh! ~~" Can Anh Túc lườm hắn và nói.

Nếu học được thứ này, sau này độ kiếp chẳng phải là... hehehe!

"Mỗi một đạo lôi kiếp chi lực tương đương với một loại điện áp xoay chiều. Nếu năng lượng sát khí đảo ngược và sắp xếp theo một vòng cung nhất định để tạo thành các cuộn dây bằng nhau, lúc này lôi kiếp chi lực sẽ thông qua sẽ sinh ra một từ trường xoay chiều. Các loại lôi kiếp chi lực hàng loạt khác hoạt động như một cấu trúc điện trở. Cùng một lượng điện trở và cuộn dây xoay chiều có thể tạo thành một cuộn dây... Khi lôi kiếp chi lực đi qua điểm nối tiếp sẽ tạo thành một điện thế cảm ứng… Sau khi cường độ từ thông không thay đổi… "

Lâm Tiêu đã gửi một bài phát biểu dài ngoằng thông qua việc truyền âm linh thức.

Can Anh Túc chớp nhanh đôi mắt xinh đẹp của mình, sự khó hiểu trong mắt nàng ta trở nên nghiêm trọng hơn.

Tên này đang nói tiếng người sao? !

Tại sao khi chia nhỏ từng từ ra thì nàng ta hiểu, nhưng khi đặt ở cạnh nhau, nàng ta lại chết lặng.

Lâm Tiêu liếc nhìn nữ nhân này, cảm thấy buồn cười.

Nguyên lý hoạt động của máy biến áp xoay chiều, hiểu được mới là lạ đó.

Nói thế nào thì kiếp trước hắn cũng là sinh viên khoa học xuất sắc.

"Được rồi, nếu như ngươi muốn học, sau này ta dạy ngươi, bây giờ không được phân tâm, ta sẽ cởi bỏ vỏ bọc bảo vệ." Lâm Tiêu nhắc nhở.

“Hừm!” Can Anh Túc cũng biết nặng biết nhẹ.

Nàng ta không nghĩ nhiều nữa, toàn lực tập trung tất cả sự chú ý của mình lại.

Lâm Tiêu gật đầu và vung một tay lên.

Con dấu vàng đã được gỡ bỏ.

Ngay lập tức, lôi kiếp chi lực che trời rợp đất nhấn chìm hai người họ.

Nhưng rất nhanh, dưới sự điều khiển của Can Anh Túc, tất cả lôi kiếp chi lực ùn ùn dồn vào cơ thể nàng ta.

Điều kỳ diệu là sau khi được truyền lực lượng to lớn và khủng khiếp của lôi kiếp chi lực này.

Thay vì thể hiện một chút biểu cảm đau đớn thì, Can Anh Túc ngược lại, có vẻ như đang hưởng thụ.

Lúc này, Sát Sinh Ý Cảnh của hai người họ bắt đầu lột xác.

...Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thái Tuế thánh địa.

Sau khi lôi long nuốt chửng Lâm Tiêu và Can Anh Túc, đã qua thời gian một nén hương.

Nhưng trên bầu trời, kiếp vân hông có dấu hiệu rút đi.

Chỉ có một khả năng, đó là lôi kiếp vẫn chưa kết thúc.

Người độ kiếp vẫn còn sống.

Điều này khiến cho những người đang lo lắng cho Lâm Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi nói xem, tiểu tử kia sao có thể độ qua đan kiếp này?"

"Quá khó nói, sự khủng khiếp của lôi long, cho dù là cường giả Hóa Đỉnh thì cũng sẽ chết."

"Không sai, đạo lôi kiếp thứ tám và lôi kiếp thứ chín hoàn toàn không giống nhau."

"Hả!? Các nhìn kìa, hình như lôi long kia có vấn đề gì đó."

"Ha ha, hình như là thật rồi, hình như đã nhỏ lại một chút, còn đang giãy giụa điên lượn."

"Đây. . . Đây không phải là do tiểu tử kia làm chứ."

Lúc này, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện, lôi long uy thế chấn thiên đáng sợ kia đang thu nhỏ lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Sự vùng vẫy của nó ngày càng yếu đi.

Tiếng rống dần biến thành tiếng than khóc, âm thanh không cam tâm.

Cuối cùng… bùm một tiếng.

Lôi long nổ tung, hoàn toàn hóa thành vô số vòng cung màu tím.

Hai bóng người dần dần từ trong đó hiện ra.

"Là, là hai người đó."

"Trời ơi! Họ thực sự còn sống."

"Chuyện này, chuyện này quá khó tin!"

"Có thể sống sót từ trong bụng của lôi long mà vẫn bình an vô sự, thật sự rất vô lý!"

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người.

Nhưng họ không đợi họ tiếp tục thảo luận, một điều kỳ lạ khác đã xảy ra.

Tất cả những người có thiên phú về luyện đan ở luyện đan phong đều nghe thấy một giọng nói thần bí bên tai.

Đột nhiên, những nghi ngờ về luyện đan đã tích tụ trong lòng họ trong một thời gian dài đã ngay lập tức thấu hiểu.

Điều họ không biết là không chỉ có Thái Tuế thánh địa, mà còn có vương triều Đại Hạ, vương triều Đại Ngụy và vương triều Đại Can.

Cuối cùng, dị tượng này thậm chí còn lan rộng ra toàn bộ Đông Vực.

Tất cả những người có tài năng luyện đan ở Đông Vực đều nghe thấy giọng nói bí ẩn này.

"Mặc hội trưởng, các ngươi làm sao vậy...?" Thái Tuế thánh chủ chưa từng gặp tình huống như vậy, kinh ngạc hỏi.

"Thánh chủ, chờ một chút, ta dường như... sắp đột phá đến luyện đan sư cửu phẩm rồi." Sau khi hội trưởng Mặc nói xong, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, ngồi xuống tại chỗ không nói thêm lời nào.

Cơ hội hôm nay chỉ có một lần trong đời.

Lực độ của ngộ đạo Huyền m lần này thậm chí còn kém hơn so với của Lâm Tiêu tiền bối dẫn ra lần trước, một thiên một địa.

Mặc dù ông ta tò mò về cảnh giới mà bây giờ Lâm Tiêu tiền bối đã đạt đến nhưng điều quan trọng là trước tiên phải đột phá luyện đan sư cửu phẩm.

Có rất nhiều người đã đột phá như hội trưởng Mặc.

Trong nháy mắt, những kẻ không có thiên phú luyện đan đều thèm muốn đến phát khóc.

Giữa không trung, Can Anh Túc đã mở mắt ra.

Nhưng nàng ta không xuống, thay vào đó, nàng ta ở bên cạnh Lâm Tiêu vẫn đang nhắm mắt, một bước không rời.
Chương 143: Một môn ý cảnh vô cùng viên mãn, sinh ra lĩnh vực

Luyện đan phong của Thái Tuế thánh địa.

Thánh chủ Thái Tuế đã nhìn thấy rất nhiều người đột phá và đốn ngộ.

Khi toàn bộ ngọn núi ngay lập tức bị phong tỏa, không ai được phép vào hay quấy rầy.

Đây là lực lượng nòng cốt tương lai của thánh địa bọn họ.

Về luyện đan, đây là điểm mạnh của thánh địa bọn họ.

Nếu không, sẽ không thể đào tạo ra một luyện đan sư bát phẩm như hội phó Mã.

Sau lần tăng cường tổng thể này, cấp độ tổng thể của Thái Tuế thánh địa nhất định sẽ có một sự tăng trưởng nhảy vọt, hơn nữa đó sẽ là lợi ích lâu dài.

Tất cả điều này là nhờ thiếu niên đó.

Bây giờ ông ta không thể nhìn ta những thành tựu trong tương lai của thiếu niên này nhưng chắc chắn sẽ phải vượt quá sức tưởng tượng của ông ta.

"Lâm Tiêu à! Yêu nghiệt trong yêu nghiệt, ân tình lớn như vậy, làm sao Thái Tuế thánh địa có thể báo đáp." Thánh chủ Thái Tuế khổ não nói.

Cách Kiếm Ma tông, Đan Thánh Phong vạn dặm, lúc này cũng có một sự náo động.

Chỉ cần là đệ tử có thiên phú luyện đan, bên tai sẽ vang lên huyền âm ngộ đạo khác nhau.

Cạch! !

Một bóng người xinh đẹp trực tiếp đẩy cửa vào phòng luyện đan trong phong thượng chủ lâu.

"Sư tôn, sư tôn, thầy có nghe thấy không? Hình như bên tai đệ tử có một giọng nói đang giảng giải. Đệ tử có cảm giác mình sắp đột phá đến luyện đan sư lục phẩm rồi." Lục Minh Nguyệt kích động nhảy múa.

"Yên tâm đi, luyện đan chính là luyện tâm, ổn định bình tĩnh mới là quan trọng nhất." Kiều trưởng lão nhẹ giọng khiển trách.

"Rõ, đệ tử hiểu rồi, sư tôn, vậy âm thanh thần bí bên tai đó là cái gì vậy? !"

"Hả?... sư tôn, tại sao lò luyện đan của thầy tỏa khói khét lẹt, tay và mặt của thầy hình như phủ đầy tro đen."

Lục Minh Nguyệt đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, kỳ lạ hỏi.

"Khụ khụ, chẳng qua chỉ là luyện đan thất bại mà thôi, âm thanh bên tai ngươi chính là cơ duyên, ngươi mau trở về cảm ngộ đi, vi sư cũng phải bế quan đột phá rồi." Kiều trưởng lão vội vàng thây đổi sự chú ý.

Ông ta sẽ không thừa nhận rằng vừa rồi mình quá kinh ngạc nên mới dẫn đến luyện đan thất bại.

"Đột phá? Sư tôn, thầy, thầy sắp đột phá đến luyện đan sư bát phẩm rồi sao?" Lục Minh Nguyệt kinh ngạc nói.

“Ha ha, chuyện này tạm thời đừng truyền ra ngoài.” Kiều trưởng lão giả vờ bình tĩnh.

"Rõ, đệ tử hiểu." Lục Minh Nguyệt vui mừng khôn xiết.

Toàn bộ Đông Vực chỉ có hai luyện đan sư bát phẩm.

Nếu sư tôn thực sự có thể đột phá, có thể coi là đại hỷ rồi.

Chỉ là âm thanh bí ẩn này đến từ đâu?

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của đệ tử, làm sao Kiều trưởng lão lại không biết nàng ta đang suy nghĩ cái gì.

"Nếu như sư tôn ta đoán không sai, có lẽ là trong Đông Vực có một vị luyện đan sư phá vỡ nút thắt mấu chốt của đan đạo nên mới phát sinh hiện tượng này."

"Những điều này này không liên quan đến sư đồ chúng ta, chúng ta chỉ cần nắm bắt cơ duyên này thôi!"

Lục Minh Nguyệt gật đầu và lui xuống.

Thế nhưng, không biết vì sao, lúc này trong đầu nàng ta đột nhiên hiện lên bóng dáng một thiếu niên.

Lâm Tiêu là người có tài năng luyện đan mạnh nhất mà nàng ta từng thấy, liệu dị tượng này có liên quan gì đến tên đó không?

Cũng không biết bây giờ hắn ở đâu.

Mặc kệ, trước hết cứ đột phá đến luyện kim sư lục phẩm đã.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cảnh tượng như vậy xảy ra ở khắp các môn phái, mọi ngóc ngách của Đông Vực.

Khi tất cả các luyện đan sư đều cảm ngộ đan đạo và cải thiện thành tích luyện đan của họ thì hững sợi năng lượng trong suốt và vô hình từ từ thoát ra khỏi người họ và bay về cùng một hướng.

Tại Thái Tuế thánh địa, không biết đã bao lâu trôi qua rồi.

Ngộ đạo Huyền m đã kết thúc.

Từng đệ tử của luyện đan phong từ trong cảm ngộ và đốn ngộ thức tỉnh.

Khuôn mặt ai cũng đầy vui mừng và thích thú. Cuối cùng họ cũng cảm nhận được cái gọi là thăng tiến vượt bậc.

Đối với việc thu hoạch luyện đan của ngày hôm nay, đổi lại thì bình thường một năm cũng sẽ không thể đạt được.

Đặc biệt là đối với những luyện đan sư cấp cao mà nói, một nghi hoặc có thể bị mắc kẹt trong vài năm, mười mấy năm. Vì vậy, sự đốn ngộ ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn đối với họ.

Hơn nửa giờ trôi qua, hội phó Mã cũng tỉnh lại. Đôi mắt ông ta tràn đầy niềm vui, bản thân chỉ còn cách luyện đan sư cửu phẩm một bước nữa, có lẽ năm sau, có lẽ năm sau nữa, ông ta có thể bước vào cảnh giới không thể chạm tới kia.

Phải biết rằng, trước ngày hôm nay, ông ta chỉ dám nghĩ đến điều đó trong giấc mơ mà thôi.

Ông ta quá rõ về sự tàn khốc của con đường luyện đan.

Cho đến bây giờ, chỉ có hội trưởng Mặc và Lâm Tiêu vẫn chưa tỉnh.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai người họ. Chỉ có điều, khi bọn họ nhìn Lâm Tiêu, trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy cảm kích và kính phục.

Mọi thứ của ngày hôm nay đều do thiếu niên này ban cho.

Sau nửa giờ, hội trưởng Mặc tỉnh dậy, trong mắt ông ta hiện lên một tia sáng, khí tức trên người càng thêm êm dịu, trong đó tỏa ra một tia đan đạo nhấp nháy.

Cửu phẩm! Cuối cùng cũng đạt đến cửu phẩm rồi.

Hội trưởng Mặc cảm thấy muốn khóc nhưng rất nhanh chóng thu hồi cảm xúc này, sau đó cung kính bay tới bên cạnh Lâm Tiêu.

"Đừng bước nữa, nếu không ta sẽ không kính già yêu trẻ đâu! ~~" Một bóng người màu đỏ đứng chặn ở trước mặt bọn họ, giọng điệu không hề thiện cảm.

"Các hạ lo lắng quá rồi, vậy, ta ở đây chờ Lâm Tiêu tiền bối tỉnh lại." Hội trưởng Mặc cười nói.

Ông ta không hề tức giận, đứng sang một bên và kiên nhẫn chờ đợi.

Những người khác tại hiện trường cũng không có ý định rời đi.

Cứ như vậy, nửa giờ nữa trôi qua, cuối cùng Lâm Tiêu cũng từ từ tỉnh dậy.

Một luồng ánh sáng trắng chói lóa phát ra từ đôi mắt của hắn, khiến mọi người khó có thể mở mắt.

Sau khi luồng ánh sáng trắng đó qua đi, dường như hắn đã trở lại trạng thái bình thường.

Chỉ là khí tức trên người hắn mơ hồ, thần bí hơn so với trước kia một chút.

"Xin chào tiền bối Lâm Tiêu!" Hội trưởng Mặc cúi đầu xuống và cung kín nói.

"Xin chào tiền bối Lâm Tiêu." Hội phó Mã cũng cúi đầu với thái độ chân thành.

"Xin chào tiền bối!"

"Đa tạ ơn điểm hoá của tiền bối!"

"Ơn của tiền bối, ta vĩnh viễn sẽ không quên."

"Đa tạ tiền bối chỉ điểm!"

Tất cả đệ tử luyện đan tại luyện đan phong đều cúi đầu trước Lâm Tiêu, không hề giả vở.

Đối với một lễ này, vị tiền bối trẻ tuổi này xứng đáng được họ lạy một lạy.

Họ rất vui lòng.

Tuy nhiên, thánh chủ Thái Tuế có chút bối rối.

Ông ta thực sự rất cảm kích Lâm Tiêu, nhưng ông ta thực sự cảm thấy mất mặt nếu bản thân cúi đầu và gọi hắn một tiếng tiền bối như vậy.

Dù gì ông ta cũng là thánh chủ của thánh địa.

Sau khi do dự vài giây, thánh chủ Thái Tuế vẫn hành lễ với Lâm Tiêu nói: "Đại ân của tiểu hữu Lâm Tiêu, thánh chủ Thái Tuế ta vĩnh viễn không quên!"

Lâm Tiêu xua tay với mọi người, hắn không ngờ người ở thánh địa lại khách khí như vậy.

"Đứng lên cả đi, kỳ thực ta cũng không làm gì cả, các ngươi có thể cảm ngộ cũng chính là cơ duyên của các ngươi." Lâm Tiêu cười nói.

Sau khi nói hai câu khách khí với những người này, đôi mắt hội trưởng Mặc lấp lánh nói: "Lâm Tiêu tiền bối, Đan Chi Ý Cảnh của ngươi có phải đã . . ."

Ông ta đang nói đến giữa chừng thì ngập ngừng, không biết có nên hỏi vấn đề này hay không.

Lâm Tiêu cũng không nghĩ quá nhiều, thẳng thắn nói: "Giống như ngươi nghĩ, Đan Chi Ý cảnh bậc 10, ý cảnh viên mãn rồi!"

Nghe những gì Lâm Tiêu nói, mọi người có mặt ở đó đều chết lặng.

Ý cảnh bậc 10, viên mãn !

Điều này ... điều này là quá khoa trương rồi.

Khi ý cảnh là bậc 8, tu luyện đạt đến một trình độ nhất định, có thể Toàn Đan Hoá Đỉnh.

Nói cách khác, cường giả Hóa Đỉnh Cảnh nhất định phải lĩnh ngộ được ý cảnh bậc 8.

Tuy nhiên, có rất ít người có thể tiếp tục lĩnh hội ý cảnh đến viên mãn, ít trong rất ít và họ thuộc về sự tồn tại hiếm có.

Tất cả là vì, khi ý cảnh viên mãn, có thể sinh ra một lực lượng đặc thù và mạnh mẽ hơn. Nó được gọi là lĩnh vực.

Lĩnh vực chi lực của mỗi người là khác nhau và năng lực của họ cũng khác nhau.

Về phần những người có lĩnh vực, nếu họ muốn đánh bại những người không có lĩnh vực cùng cấp, chỉ có thể nói là quá dễ dàng.
Chương 144: Năng lực lãnh vực không giống nhau, năng lực của ta là…

Bản thân Lâm Tiêu cũng không ngờ rằng đây là lần đầu cảnh giới đan dược đạt tới cấp 10 viên mãn.

Trước mắt hắn lĩnh ngộ được 6 loại cảnh giới, đó là……

Cảnh giới trọng lực, bậc 1!

Cảnh giới kiếm, bậc 9!

Cảnh giới Hoang Chi, cấp 8!

Cảnh giới Hoả, cấp 9!

Cảnh giới Sát Sinh, cấp 6!

Không đây không nên gọi là cảnh giới Sát Sinh, sau khi trải qua quá trình thức tỉnh ở trong người Lôi Long, Can Anh Túc đã có được trọn vẹn năng lực Sát Sinh, đồng thời hắn cũng có một đặc tính mới của cảnh giới Sát Sinh.

Đó là một loại đặc tính huỷ diệt tất cả, phá nát tất cả.

Lâm Tiêu cô đọng lại đó là đặc tính huỷ diệt, loại đặc tính này mặc dù tỷ lệ biến hoá rất thấp nhưng tuyệt đối lợi hại hơn Sát Sinh cảnh ý.

Phương pháp tu luyện trước mắt chính là mượn lôi điện, ngoài ra Lâm Tiêu cũng chả nghĩ được cách nào khác. Hơn nữa đặc tính huỷ diệt này còn có tính đối kháng với lôi điện của Đan Kiếp.

Nói như vậy kể cả Đan Kiếp có tới lần nữa cũng khó có thể làm biến đổi đặc tính huỷ diệt này.

Vậy phải cần bao nhiêu lôi điện mới có thể chuyển hóa Sát Sinh ý cảnh thành đặc tính huỷ diệt? Có lẽ tới lúc này thì không nên gọi là đặc tính huỷ diệt nữa, mà nên nói là huỷ diệt ý cảnh.

Lâm Tiêu đối với chuyện này thì vô cùng mãn nguyện, dù gì cái đặc tính huỷ diệt này trong 6 loại ý cảnh hắn lĩnh ngộ được, nó cũng là ý cảnh cao cấp.

Vậy Sát Sinh ý cảnh chuyển hoá, thế những ý cảnh khác thì sao?

Ví dụ huỷ diệt ý cảnh hoàn toàn chuyển hóa, lại thêm tu luyện tới kỳ viên mãn, vậy sẽ có chuyện gì xảy ra?

Đợi chút, hình như Lâm Tiêu cảm thấy hắn càng tu luyện lại càng cảm thấy thế giới này thần bí và kỳ diệu. Cứ tưởng chỉ cần một bước là lên trời, kết quả là nhảy hết từ phát hiện này tới phát hiện khác, hoá ra lên trời không dễ tới thế.

Hội trưởng Mặc sau vài giây ngơ ngác cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Mặc dù ông ta đã chuẩn bị tốt tâm ý, vậy mà sau khi đi xác nhận tâm tình vẫn kích động không giấu được.

Thảo nào Đan Kiếp lần này mạnh hơn lần trước rất nhiều, cấp 10!

Tiền bối Lâm Tiêu đúng là thiên tài luyện đan từ cổ tới kim.

“Tiền bối Lâm Tiêu, đan dược cấp 10, người tốt nhất lên nhân cơ hội này bế quan tăng tu vi xem có cảm ngộ thêm năng lực lãnh vực không.” Hội trưởng Mặc vội vã nói.

“Năng lực lãnh địa?” Lâm Tiêu lẩm bẩm.

“Ta nghĩ, chắc là lúc nãy mới nghe huyền âm đã nắm được năng lực lãnh vực rồi.” Lâm Tiêu nói một câu.

“Cái gì?”

“Không thể nào!”

“Sao có thể!”

“Tiền bối, người đừng nói đùa.”

Hội trưởng Mặc, thánh chủ và của mấy cường giả Hoá Đỉnh cảnh cùng thốt lên, bọn họ không dám tin. Thậm chí có một số đệ tử cũng cảm thấy ngỡ ngàng, cái vấn đề này hình như đã vượt quá phạm vi bọn họ có thể hiểu rồi.

Có giải thích thì bọn họ cũng không hiểu được, chỉ có mấy cường giả Hoá Đỉnh cảnh trở lên mới hiểu được năng lực lãnh vực là cái gì.

Lúc này Lâm Tiêu vừa động trong lòng một cái, một cái lò luyện kim bán trong suốt cỡ lòng bàn tay hiện lên trong tay hắn.

“Đây là đan ý lãnh vực của ta.” Lâm Tiêu nhìn cái lò luyện bé xíu trong tay.

“Hả?” Mọi người lại càng ngơ ngác.

Lâm Tiêu cười nhạt một cái nhưng không nói gì, mọi người lại càng tò mò.

Sau khi được nhìn màn lôi kiếp lúc nãy, hắn vẫn chưa lĩnh ngộ được cái gì là năng lực lãnh địa. Nhưng trong Huyền m lúc nãy, sau khi được vô số luồng sáng chui vào người. Hình như phần thiếu hụt về năng lực lãnh vực đã từ từ được bù đắp.

Sau khi huyền âm kết thúc, hắn cũng lĩnh ngộ được năng lực lãnh địa.

“Ta cảm thấy chuyện này có khả năng!!” lúc này hội trưởng Mặc khẽ gật đầu sau đó nói tiếp.

“Mười mấy năm trước, lúc ta được tham gia huyền âm ở Đông Vực, có một vị đại năng luyện đan đã thi triển năng lực lãnh vực của bản thân, đó là một chiếc lò luyện cao tới 100 thước, tác dụng là khi luyện đan trong lãnh vực thì cấp bậc của đan dược có thể tăng lên 1 bậc.”

“Nói cách khác là một viên đan bình thường nhưng được luyện ở trong lãnh vực thì sẽ tăng lên một bậc. Nếu viên đan đã là Khí Vụ bậc 1 thì sẽ tăng lên bậc 2.”

Mọi người nghe xong lời này thì vội vã nuốt nước bọt, ánh mắt kinh ngạc không thôi.

Có thể cưỡng chế tăng phẩm chất đan ở trong lĩnh vực, điều này đúng là khó mà tin được, thật sự thần kỳ.

Phải biết rằng đan đã cao cấp lại còn được thăng lên cấp nữa, vậy thì giá bán đúng là một trời một vực.

Lãnh vực!!! xem ra cái lò bán trong suốt trong tay tiền bối Lâm Tiêu chính là lãnh vực.

Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh. Còn chưa tới được Hoá Đỉnh cảnh vậy mà đã có lĩnh vực rồi.

Mặc dù lĩnh vực vẫn còn nhỏ nhưng đúng là đã có được ý cảnh lĩnh vực rồi. Cơ duyên của tiền bối Lâm Tiêu đúng là hiếm có.

“Tiền bối Lâm Tiêu, năng lực lĩnh vực này của ngài……” Hội phó Mã rất tò mò, nhịn không được nói ra.

“Lão Mã!” Hội trưởng Mặc vội ngắt lời.

“Haha, tiền bối Lâm Tiêu ta không có ý này……này……kia, ngài cứ xem như ta chứ nói gì hết.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Lão Mã bây giờ mới nhận ra mình lỡ mồm, mặt ông ta có chút tái nhợt, do thám tu vi của người khác hay hỏi năng lực của người khác là một điều cấm kỵ. Ông ta đã quá kích động nên quên mất.

“Không sao, nói cho mọi người cũng được. Ý cảnh lĩnh vực luyện đan của ta chắc là tốc độ luyện đan.” Lâm Tiêu nói.

Chỉ là một loại năng lực trợ giúp, người khác có biết cũng chả sao.

“Tốc độ luyện đan?” Mắt mọi người đều trợn tròn, ánh mắt có chút thất vọng và đáng tiếc.

Bọn họ hình như đều cảm thấy cái lĩnh vực luyện đan tốc độ này với cái thăng cấp đan dược, khác xa nhau quá nhiều.

Lâm Tiêu cười cười, sau đó hắn lấy nhẫn trữ vật ra rồi lại lấy nguyên liệu ra. Hắn cũng đang rất tò mò về cái lĩnh vực này, vậy thì thử xem thế nào.

Mọi người nhìn thấy hành động của hắn thì lại càng thêm kích động. Tiền bối Lâm Tiêu muốn thi triển lĩnh vực ở đây, vậy thì quá tốt rồi. Đúng là phúc phần của bọn họ.

“Nhìn mớ nguyên liệu này, chắc là đan dược cấp 7, Huyền Minh phá cảnh đan.”

“Đúng vậy, đan này không dễ luyện đúng không.”

“Không biết, tiền bối Lâm Tiêu mới có lĩnh vực chưa được bao lâu.”

Mọi người nhìn mớ nguyên liệu liền đoán được hắn định luyện đan gì. Chỉ thấy tay Lâm Tiêu vung lên, mớ nguyên liệu bay hết vào trong chiếc lò bé tí xíu trên tay hắn.

Đây là……

Mọi người trợn mắt, đống nguyên liệu này cũng phải hơn trăm thứ, cái lò bé tí như vậy có luyện nổi không.

Một lúc sau chiếc lò bán trong suốt trên tay hắn bắt đầu đỏ dực lên.

“Khụ khụ……hình như luyện xong rồi.” Lâm Tiêu do dự vài giây rồi nói.

Hai hội trưởng: “????”

Trưởng lão Hoá Đỉnh đan cảnh: “????”

Các đệ tử của Luyện Đan Phong: “????”
Chương 145: Xuất phát, nơi bảng Chân Long bắt đầu

Luyện xong rồi? ?

Luyện xong gì rồi?

Đó chính là Huyền Minh Phá Cảnh Đan!

Đan phương thất phẩm là một trong những loại đan dược khó luyện nhất.

Cho dù là luyện đan sư thất phẩm chuyên tâm luyện chế, cũng phải mất một ngày một đêm mới có thể ra lò.

Đối với luyện đan sư bát phẩm mà nói, thời gian có thể rút ngắn nhiều nhất là đến nửa ngày.

Hơn nữa, tỷ lệ thành công của đan dược này là cực kỳ thấp.

Lĩnh vực của Lâm Tiêu tiền bối ... còn có thể một giây thành đan sao?!

Mặc kệ là thật hay giả, cho dù là thật sự thành đan rồi, phẩm chất có thể đạt đến trình độ nào chứ?

Trong đám đông đang chấn động chỉ có hội trưởng Mặc và hội phó Mã là mí mắt nhếch lên.

Huyền Minh Phá Cảnh Đan? !

Nếu tiền bối Lâm Tiêu luyện chế ra loại đan dược khác, hai người họ có thể vẫn còn có điểm nghi ngờ nhưng nếu là Huyền Minh Phá Cảnh Đan thì lại khác.

Huyền Minh Phá Cảnh Đan của tiền bối Lâm Tiêu là nhất tuyệt!

Lúc này, Lâm Tiêu cũng hơi nghiêng lò luyện đan nhỏ trong suốt trước mặt mọi người.

Mười viên đan dược trong suốt tỏa ra mùi tiên hương nồng đậm lăn vào tay hắn.

"Trời ơi!! Mười viên thành đan ? Tỷ lệ thành 100% ư??"

"Huyền Minh Phá Cảnh Đan có thể đạt tới loại hiệu quả này, không thể không khiến người ta kinh ngạc."

"Các ngươi đều mù sao? Vốn dĩ tỷ lệ thành đan không phải trọng điểm?" Nghe vậy, những đệ tử luyện đan phong khác đều nhìn qua đó.

Thấy một trên mỗi viên đan dược còn được kèm theo đan sương màu trắng nhạt.

"Chết tiệt!! Huyền Minh Phá Cảnh Đan cấp độ nhất khí hoá sương mà còn là mười viên!"

"Ta ngơ ra rồi, đây là đại lão luyện đan sư sao? !"

"Xin lỗi, vừa rồi ta còn nghi ngờ lĩnh vực chi lực của Lâm Tiêu tiền bối , bây giờ xem ra, lĩnh vực chi lực thăng cấp phẩm chất đó làm sao có thể so với Lâm Tiêu tiền bối."

Những lời tâng bốc và khen ngợi không ngừng vang lên.

Mọi người nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt kinh ngạc và chấn động.

Chỉ có bản thân Lâm Tiêu nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một chút sự chán ghét.

Có vẻ như lĩnh vực chi lực này vẫn còn quá yếu.

Hay chính là bản thân vẫn chưa hoàn toàn khống chế.

Tuy rằng đã đạt tới tốc độ nhất kiện thành đan nhưng phẩm chất của đan dược luyện chế ra cũng chỉ ở cấp độ nhất khí hoá sương mà thôi.

Đây cũng là bởi vì hắn đã quen thuộc với độ cao của Huyền Minh Phá Cảnh Đan nhất.

Nếu thay thế bằng một công thức luyện đan khác cấp, một kiện có thể thành nhất khí hóa sương hay không thì vẫn rất khó nói.

Có gì nói đó.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nếu để cho Lâm Tiêu tự mình luyện chế, trong tình huống không tính đến tỷ lệ luyện đan thành công, hắn cũng tự tin có thể luyện hóa Huyền Minh Phá Cảnh Đan lục khí hóa sương.

Cho nên, so sánh như vậy để thấy lực lượng lĩnh vực này vẫn của bản thân vẫn cần phải phát triển.

Trước mắt, có vẻ như nó chỉ có thể được sử dụng trong một số trường hợp cụ thể, hoặc giả vờ để lừa người.

Lâm Tiêu thở dài, bỏ đan dược vào trong bình ngọc rồi đặt vào trong nhẫn trữ vật.

Lực lượng lĩnh vực của đan ý như vậy, hy vọng lực lượng của lĩnh vực của ý cảnh khác có thể cạnh tranh! !

Vẻ mặt chán ghét này lại một lần nữa khiến mọi người trợn tròn mắt.

"Đại Tiêu Tiêu, hay là ngươi dạy ta luyện đan đi?" Can Anh Túc đi tới, mắt nàng ta lấp lánh.

Lâm Tiêu không lập tức từ chối, mà hỏi: "Vừa rồi ngươi có nghe được huyền âm ngộ đạo truyền đến bên tai không? !"

Tiểu ni tử chớp mắt, bĩu môi và nói: "Lẽ nào không nghe thấy thì không thể học luyện đan sao?"

"Đúng vậy, điều đó chứng minh ngươi không có chút thiên phú luyện đan nào, chuyên tâm tu luyện cho tốt đi."Lâm Tiêu lạnh lùng nói.

Tiểu ni tử có chút không phục, trong lòng nghĩ rằng nhất định phải tìm cơ hội để thử luyện đan, nói không chừng nàng ta sẽ là thiên tài luyện đan sư tiếp theo.

Ở phía khác.

Hội trưởng Mặc và hội phó Mã dường như đã thương thượng điều gì đó và đã thương lượng ra kết quả rồi.

Hai người đi tới trước mặt Lâm Tiêu.

"Lâm Tiêu tiền bối, tại hạ có một cái đề nghị, có thể cùng tiền bối thảo luận một chút?" Hội trưởng Mặc do dự nói.

Lâm Tiêu liếc ông ta một cái, nói: "Chỉ cần không phải đảm nhận hội trưởng luyện đan sư gì đó là được."

Hội trưởng Mặc và hội phó Mã sững người khi nghe câu này.

Tại, tại sao Lâm Tiêu tiền bối lại biết những gì họ thương lượng thông qua truyền âm?

Đúng vậy, hai người bọn họ muốn giao lại vị trí hội trưởng công hội luyện đan của Đông Vực cho tiền bối Lâm Tiêu.

Họ cảm thấy rằng chỉ có một luyện đan sư đại năng như tiền bối Lâm Tiêu mới có thể đảm nhận vị trí hội trưởng.

Nhìn thấy hai người bọn họ chết lặng, Lâm Tiêu biết mình đã đoán đúng rồi.

"Hiện tại ngươi cũng là luyện đan sư cửu phẩm rồi, chức vụ hội trưởng rất xứng đáng. Về phần ta, luyện đan chẳng qua là sở thích cá nhân mà thôi, mục tiêu cuối cùng của ta vẫn là võ đạo." Lâm Tiêu từ chối thẳng thừng.

Hội trưởng công hội luyện đan, đó là loại thiêu thân gì vậy.

Ngày nào cũng phải thảo luận về đan đạo học thuật với một nhóm người già sao?

Quên đi, tha cho ta đi.

Mọi người đều sững sờ khi nghe những lời này của Lâm Tiêu.

Họ đã nhìn thấy những người điên, nhưng họ chưa bao giờ thấy ai điên như tiền bối Lâm Tiêu.

Luyện đan chỉ là một sở thích? ?

Hay lắm, một sở thích tuỳ tiện có thể được trau dồi thành đan đạo đỉnh phong không? Ý cảnh viên mãn? Lĩnh vực chi lực? Trên cả luyện đan sư cửu phẩm? ?

Bọn họ đã khắc khổ nghiên cứu nhiều năm như vậy, nếm mật nằm gai đều không là gì sao? !

Bao gồm cả hai vị hội trưởng hội phó, toàn bộ luyện đan sư ở luyện đan phong mặt đều tối sầm lại.

Họ muốn mở miệng chửi rủa vài câu, nhưng phát hiện ra những gì ngươi ta nói đều là sự thật.

Lâm Tiêu tiền bối này không chỉ có thiên phú luyện đan kinh người, mà võ đao cũng bất phàm.

Người đầu tiên trong danh sách dự tuyển của bảng Chân Long. Chiến tích là khi có tu vi Toàn Đan Cảnh đã chém chết một cường giả Hóa Đỉnh.

Thành tích này không thấp hơn bao nhiêu so với trình độ luyện đan.

Trong một khoảng thời gian.

Luyện đan phong tràn ngập một loại cảm xúc tiêu cực, người này thật sự không muốn để người ta sống nữa mà.

"E hèm... Lâm Tiêu tiểu hữu, chỉ còn hai ngày nữa là bắt đầu bảng Chân Long rồi, tại sao chúng ta không bắt đầu xuất phát ngay bây giờ!?" Thánh chủ Thái Tuế đứng dậy và nói với Lâm Tiêu.

Vị đại lão này vẫn là nên mau chóng đuổi đi. Nếu ở lại lâu hơn, nếu nói điều gì đó khoa trương hơn, các luyện đan sư của luyện đan phong nhà mình sẽ bị công kích đến mức nản chí.

Nếu là người thích bới lông tìm vết thì lại càng dễ sinh ra tâm ma. Điều này không có lợi cho việc tu hành đan đạo sau này.

Hơn nữa, trong lòng thánh chủ Thái Tuế cảm thấy có chút may mắn, may mà ông ta không biết luyện đan, nếu không nhất định cũng sẽ là một trong người bị đả kích.

"Được, ta cũng định như vậy." Lâm Tiêu trả lời.

"Mà lại, Lâm Tiêu tiểu hữu, trước kia nghe Lão Từ nói tiểu hữu có hứng thú phi thuyền, vậy—— "

Thánh chủ Thái Tuế vẫy tay một cái, một chiếc phi thuyền nhỏ mà tinh xảo xuất hiện trước mặt ông ta.

"Vậy chiếc phi thuyền nhỏ này sẽ tặng cho tiểu hữu Lâm Tiêu. Phi thuyền này mặc dù chỉ có thể chở một trăm người, nhưng tốc độ của nó cũng không chậm hơn so với chiếc thuyền lớn khi ngươi tới đây, vì vậy mong ngươi không chê. " Thánh chủ Thái Tuế vô cùng khách khí nói.

Thấy vậy, ánh mắt Lâm Tiêu có chút sáng lên. Đây là một thứ đồ tốt.

Hắn suy nghĩ một chút, lấy ra một cái bình ngọc, búng tay qua đó.

Thánh chủ Thái Tuế theo bản năng bắt lấy bình ngọc, cau mày nói: "Lâm Tiêu tiểu hữu, ý ngươi là. . ."

“Ta không có thói quen lấy đồ không của người khác.”Lâm Tiêu cười nhạt.

Thánh chủ Thái Tuế nghe vậy cũng cười khổ, trong lòng càng thêm bội phục Lâm Tiêu.

Điều này khiến ông ta không thể từ chối, nếu từ chối, chẳng phải không coi tiểu hữu Lâm Tiêu là người mình sao? !

Chậc chậc, đây thật sự là lần đầu tiên gặp một thiếu niên như vậy.

Khi ông ta nhận lấy chiếc bình ngọc, ông ta dùng linh thức liếc nó một cái.

Bên trong là mười viên Huyền Minh Phá Canh Đan nhất khí hoá sương vừa mới luyện chế ra.

Chỉ riêng giá trị của lọ đan dược này đã đáng giá cả phi thuyền nhỏ kia rồi.

"Lâm Tiêu tiểu hữu, đây... chuyện đó... Chỉ cần sau này có khó khăn gì, bất cứ lúc nào tiểu hữu cũng có thể đến Thái Tuế thánh địa tìm ta, bất luận là chuyện gì, ta tuyệt đối sẽ không chần chừ !" Thái Tuế thánh chủ đảm bảo nói.

"Ừm, được!" Lâm Tiêu trả lời.

“Tiểu hữu, vậy lần này ta sẽ đích thân lái thuyền đưa ngươi qua đó, nhân tiện nói cho ngươi biết một số điểm cần chú ý khi lái thuyền.” Thánh chủ Thái Tuế nói.

“Vậy làm phiền thánh chủ rồi.” Lâm Tiêu không từ chối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK