• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221: Chính nghĩa ca trấn quỷ, kinh thiên động địa

Văn khí? Còn tới bốn món văn khí?

Ngoài lão Đằng thì các Nho gia khác, kể cả mấy bậc đại năng Nho đạo, sau khi nhìn thấy Lâm Tiêu gọi một lúc bốn món văn khí ra đều há hốc trợn cả mắt.

Không phải mọi người thường nói chỉ có những bậc Nho gia đạt tới cấp đại năng mới hội tụ được hai món văn khí sao?

Mặc dù mọi người đã biết người thiếu niên trước mặt này bất phàm, nhưng không ai có thể tưởng tượng được trình độ Nho đạo của hắn lại đạt được tới mức này. Mọi người chỉ nghĩ hắn đạt được cấp Đại Nho hoặc Nho gia đại năng là cùng.

Vậy tại sao hắn lại hội tụ được đến bốn món chí bảo văn khí của Nho đạo thế này?

Tất cả Nho gia có mặt tại đó gần như ngơ ngác hết một lượt, đến cả người của Phật môn cũng phải sửng sốt. Bốn món văn khí, lại thêm khí tức Nho đạo nồng đậm quanh thân, người như thế này sao có thể là kẻ địch được?

Phật môn đại địch? Đây chả nhẽ là……Phật môn đại địch sao?

Ở một bên khác sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy đoàn quân tà ma nhiều vô số kể thì sắc mặt hắn vẫn rất bình thản.

Có thể hắn cũng được tính là một trong số những nguyên nhân tạo ra khung cảnh này. Chỉ thấy Lâm Tiêu phất nhẹ cây bút tím trong tay.

Ầm!

Ngay lập tức chính khí mang theo hào quang bùng lên từ trong người hắn lao thẳng lên trời. Chính khí tụ lại thành một đám mây trên trời phát ra những tia hào quang chói mắt.

Cây bút trong tay Lâm Tiêu hạ xuống tờ giấy, từng con chữ từ trong giấy cứ lần lượt lao lên trời. Toàn bộ chính khí trong cơ thể hắn dồn hết lại viết thành một câu.

“Thiên địa hựu chính khí, tạp nhiên phú lưu hình!”

(*trong trời đất có một loại chính khí, dựa vào loại chính khí này vạn vật sinh sôi không ngừng!”

“Hạ tắc vi hà nhạc, thượng tác vi nhật tinh!”

(*Trên mặt đất sinh ra sông suối núi non, trên bầu trời tụ hợp thành nhật nguyệt!)

Ầm ầm ầm!!

Tiếng sấm sét bắt đầu vang lên, từng đám mây trên trời cũng bắt đầu tụ lại. Lôi quang bắt đầu đánh vào đám tà ma, những con tà ma trúng lôi quang đều chết không kịp chớp mắt. Chỉ có những cực kỳ lợi hại mới không bị ảnh hưởng.

Tuy nhiên sau khi Lâm Tiêu tiếp tục viết thì dị tượng thiên địa cũng đã phản ứng lại.

“Ư nhân viết hạo nhiên, bái hồ tắc sương minh. Hoàng lộ đương thanh di, hàm hoà thổ minh đình.”

(* Người chính là hạo khí, tràn ngập cả đất trời. Đất nước đang buổi thanh bình, tràn ngập hoà bình và hạnh phúc.)

“Thời cùng tiết nãi hiện, nhất nhất thuỳ đan thanh. Tại tề thái sử giản,……..”

(*Gặp khi cùng cực biểu lộ khí tiết, ở đâu cũng để lại những cái đẹp. Ở Tề là giản thư của Thái sứ…..)

Tất cả Nho gia đứng xung quanh bắt đầu phát run. Chuyện này là thế nào? Tại sao một thiếu niên lại có thể viết ra những thứ này?

Luồng chính khí tinh khiết không ngừng cuồn cuộn dâng lên, làm cho người ta cảm thấy tới cả linh hồn cũng được gột rửa.

Ầm!

Ngay lúc này khi tức Nho đạo mạnh mẽ vẫn không ngừng tuôn ra từ hắn rồi lại lao thẳng lên trời.

Một đám, hai đám, ba đám, bốn đám……. Từng đám mây tím bồng bềnh vẫn không ngừng tụ lại. Chính khí thuần khiết nhất từ trong người những Nho gia có mặt ở đó bắt đầu tràn ra, kể cả chính khí trong vòng vạn dặm xung quanh cũng bắt đầu ào ào kéo về. Đây chính là sự đồng lòng trong Nho đạo.

Tới cả những vương triều gần đó cũng bị ảnh hưởng, bọn họ không biết đang có việc gì, chỉ cảm thấy chính khí trong cơ thể tự nhiên cuồn cuộn đổ ra ngoài.

Sau khoảng hai thơi thở, trên bầu trời của chiến trường ngoại ma đã bị những đám mây tím che phủ hoàn toàn. Những tia sáng này khi chiếu vào đám tà ma chỉ thấy chúng hét thảm một tiếng rồi biến mất.

Những con cấp thấp ngay lập tức tan biến, những con mạnh hơn một chút thì có thể chịu được khoảng hai giây.

“Đây là thứ quái gì?”

“Tại sao Nho đạo của nhân loại lại có thể mạnh tới vậy, đây là bán thánh Nho đạo?”

“Bán thánh Nho đạo cũng có uy lực tới vậy sao?”

“Thật đáng ghét, tại sao bọn chúng lại có thể mời được một đại năng thế này. Chả nhẽ chúng đã sớm có chuẩn bị rồi.”

Đội quân tà ma bị đẩy lùi, ma quỷ thường không sợ chết nhưng với đối thủ mạnh hơn chúng vẫn có phần sợ hãi và chần chờ.

Trong mắt Lâm Tiêu không có tí cảm xúc gì, đạo lý mạnh ăn yếu ở mỗi thế giới đều đúng. Đúng và sai chỉ là những phán đoán của từng góc nhìn khác nhau. Nho đạo và tà ma, không thể cũng tồn tại được.

Theo như cách nhìn của nhất tộc tà ma, đây là vì sinh tồn, vì sự phát triển của tộc, vì sự trả thù. Nhưng theo cách nhìn của Lâm Tiêu, bọn tà ma chỉ làm việc ác, giết chóc vô tội vạ.

“Xem ra bài ‘chính khí ca’ này hiệu quả hơn ta nghĩ!” Lâm Tiêu lẩm bẩm một câu rồi lại phất cây bút tím lên.

Từng dòng chữ lần lượt hiện ra, dị tượng thiên địa thậm chí còn ngày càng rõ ràng hơn.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

‘Chính khí ca’ là một tác phẩm của thế hệ anh hùng để lại ở thế giới trước của Lâm Tiêu. Ngoài việc thể hiện lý tưởng của bản thân, thì bài ca này còn giải thích thế nào là chính nghĩa và chính khí mà một người quân tử nên có.

Chính khí thuần khiết chính là thứ tạo nên vạn vật trong đất trời. Chính khí cũng có thể trừ tà diệt quỷ, xua đuổi tà ma. Từng câu từng từ giống một bài thơ, đưa lên chính là mặt trăng mặt trời và các vì sao, hạ xuống chính là núi non sông suối, nếu đặt vào chính giữa đó chính là chính nghĩa!.

Cho nên khoảnh khắc hắn viết ‘Chính khí ca’, chính khí từ vạn dặm non sông mới cuồn cuộn đổ về như vậy. Cùng nhau diệt quỷ.

Bút trong tay hắn viết xuống dòng chữ cuối cùng, quanh thân hắn được ba món văn khí xoay quanh không ngừng làm tăng thêm sự huy hoàng. Trong khung cảnh ánh sáng tím vàng đan xen, ánh sáng từ người hắn phát ra tựa như một chiếc áo choàng chảy dài từ vai xuống đất. làm hắn như một vị thần.

Các Nho gia dùng ánh mắt tôn kính nhìn Lâm Tiêu, trên mặt đều lộ ra vẻ thành kính và kính phục.

Ngươi như vậy mà các ngươi dám nói với ta hắn là tà ma sao.

Nhìn mà xem! Thời khắc này Lâm Tiêu chính là thần trong lòng bọn họ.

Sau khi viết ‘Chính khí ca’ xong, tay Lâm Tiêu phất lên một cái. Bốn món văn khí lập tức biến mất, nhưng Lâm Tiêu vẫn không ngừng tay, ánh sáng trong mắt hắn loé lên.

Giữa không trung những đám mây đã tụ lại tạo thành một thanh trường kiếm tím ngắt. Đây là…….thanh kiếm chính khí của quân tử được hình thành từ chính khí thuần khiết.

Lâm Tiêu chỉ kiếm vào đội quân tà ma nhẹ giọng nói.

“Tà ma, các ngươi có điều gì muốn nói?”

Đám tà ma đã sợ run cả người, trong đó có con tà ma lão Tứ, toàn thân hắn cũng đã bắt đầu run rẩy tới mất kiểm soát. Hắn không dám động đậy, khi đối mặt với mũi kiếm của tên thiếu niên nhân loài này, hắn cảm tưởng chỉ cần hắn động đậy mũi kiếm này sẽ đâm cho hắn hồn bay phách tán.

Dù đứng bên cạnh hắn là một đội quân tà ma hùng mạnh, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy vô cùng đơn độc.

“Các ngươi không nói gì, vậy ta coi như các ngươi biết sai nhưng không muốn sửa.” Lâm Tiêu nói nhanh vô cùng.

Nói xong thì Lâm Tiêu vung thanh kiếm chính khí lên.

Ầm ầm ầm.

Những đám mây trên trời ào ào trút xuống giống như trời sập.

Lão Tứ tà ma: “…….”

Đại quân tà ma: “……”

Cái gì? Không, không phải! Cái tên này sao nói nhanh vậy, bọn chúng còn chưa kịp xác định xem chuyện gì xảy ra, chúng còn đang nghĩ xem trả lời thế nào.

“Thánh nhân tha mạng, tha mạng. Chúng ta sai rồi, sai rồi!!”

“Đúng đúng đúng, bọn ta nguyện ý quay về vùng đất phong ấn, mãi mãi không xuất hiện nữa, xin thánh nhân tha mạng!”

“Loài người thật đáng ghét, kẻ nào lập ra vùng đất phong ấn này, sau đó lại nhốt chúng ta vào đó?”

“Xin thánh nhân tha cho chúng ta, chúng ta không dám nữa.”

“A!! thật đáng ghét! Ta không muốn chết, ta không can tâm!!”

“Chúng ta phục rồi!”

Đại quân tà ma bắt đầu nhao nhao lên. Có kẻ phục có kẻ không phục, có kẻ xin tha cũng có kẻ oán trách.

Lâm Tiêu thấy thế trong mắt lóe lên một cái, lạnh nhạt nói. “Hối hận? muộn mất rồi.”

“Các ngươi có thể đi gặp lão đại rồi đó.”
Chương 222: Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục

Lâm Tiêu nói xong câu này cũng không định cho đám tà ma này bất kỳ cơ hội nào nữa. Chính khí thuần khiết ầm ầm đổ xuống.

Đại quân tà ma như bị nhốt trong một chiếc lồng chính khí, vô số tiếng thét thảm thiết bắt đầu vang lên, đây chính là mồ chôn chung của đám tà ma này. Những con yếu thì lập tức hồn bay phách tán.

Lão Tứ tà ma nhìn thấy cảnh này thì thực sự hoảng loạn, nó muốn chạy nhưng căn bản không thể chạy ra khỏi chiếc lồng chính khí này được. Chính khí nồng đậm không ngừng đốt cháy ma khí quanh thân nó phát ra tiếng xèo xèo.

“Không được, ta không thể chết ở đây được!”

Nó rít lên một tiếng ép toàn bộ ma khí trong cơ thể bạo phát. Nó muốn dùng ma khí xua tan chính khí trước mặt để chạy khỏi đây. Nó muốn chạy thoát khỏi nơi này nhưng có vẻ chả còn cơ hội nữa.

Nho đạo của nhân loại so với lời đồn còn đáng sợ hơn nhiều. Lúc này bên tai nó chỉ còn tiếc hét thảm thiết của đồng loại.

“Đáng tiếc thật, định đưa ngươi và lão Nhị đi gặp lão đại.”

Lão Tứ tà ma giật mình một cái……giọng nói này, chính là của bán thánh trẻ tuổi kia.

Xèo xèo!

Thanh kiếm chính khí quân tử xuyên qua tầng tầng lớp lớp tà ma đâm về phía nó. Nó cảm nhận được sức lực và cả sinh mạnh trong cơ thể đang điên cuồng biến mất.

Lão Tứ tà ma không còn vùng vẫy nữa, đối mặt với một bán thánh đáng sợ như vậy, cơ hội sống sót của nó gần như không còn. Kể cả có chạy cũng chạy không thoát.

Xoẹt!

Một luồng sức mạnh khổng lồ từ trong người đối phương truyền tới, lão Tứ tà ma không còn chút phản kháng nào, bị Lâm Tiêu hấp thụ vào trong cơ thể biến mất hoàn toàn.

Sau khi Lâm Tiêu hấp thụ xong lão Tứ tà ma cũng chưa định dừng lại. Hắn đưa linh thức quét toàn bộ chiến trường quan sát chính khí đang bao lấy đại quân tà ma.

Một giây, hai giây……..

Mỗi một giây trôi qua lại có tới trăm ngàn con tà ma bị tiêu diệt. Không một con tà ma nào có thể chạy thoát khỏi vòng vây của chính khí.

Ngay lúc này hai mắt Lâm Tiêu loé lên, linh hải trong cơ thể hắn như bị khuấy động. Tòa tháp 9 tầng toả ánh sáng rực rỡ, mọi ngóc ngách trong linh hải đều được thắp sáng. Bây giờ trong cơ thể Lâm Tiêu lung linh huyền ảo, ở bên ngoài cũng lộng lẫy không kém.

Hàng vạn tia sáng thoát ra từ trong cơ thể hắn bắn về phía đại quân tà ma. Sau đó vô số tà ma lại bị hấp thụ vào trong người Lâm Tiêu.

“Đây là loại thần thông gì vậy? Nho đạo của chúng ta còn có loại thần thông này sao?”

“Lần đầu tiên ta nhìn thấy!”

“Này, tiểu hữu này đang làm gì vậy?”

“Tiểu hữu này…….sao lại hấp thụ tà ma vào trong cơ thể?”

“Hình như ta hiểu rồi, lúc Nho đạo chúng ta diệt quỷ, kể cả có diệt sạch đến đâu cũng sẽ lưu lại tàn khí của lũ tà ma. Đây lại còn là một đại quân tà ma, tàn khí lưu lại chắc chắn sẽ làm tổn thương tới sinh linh xung quanh.”

“Ngươi, ngươi ý nói là bán thánh Nho đạo làm thế này, là để bảo vệ sinh linh sao?”

“Nếu không thì sao, sao lại hấp thụ tà ma vào trong cơ thể chứ, ngươi không biết làm như vậy đối với Nho đạo chúng ta sẽ phải chịu tổn thương sao?”

Các Nho gia khi nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ hình như đã hiểu tại sao bán thánh lại làm như vậy rồi. Bởi vì ngoài cách lý giải đó ra thì chả còn cách lý giải nào khác.

Lão Đằng đứng phắt dậy, sắc mặt vô cùng vội vã hét lớn: “Lâm Tiêu tiểu hữu, mau dừng lại. Làm vậy sẽ đại thương nguyên khí trong cơ thể.”

Tổn thương nguyên khí còn là nhẹ, nếu hấp thụ cả một đại quân tà ma như vậy. Tất cả đều hấp thụ vào trong cơ thể, sau này không biết sẽ chịu tổn thương nghiêm trọng tới thế nào.

Lâm Tiêu đang hấp thụ đến là vui vẻ tự nhiên nghe tiếng Đằng lão khuôn mặt nhăn nhó lạ thường.

Dừng lại? Dừng là dừng thế nào?

Đây là nơi chứa nhiều điểm kinh nghiệm tà ma nhất hắn từng gặp, bỏ lỡ ở đây đến bao giờ mới có được cơ hội này. Những con tà ma cấp thấp đã bị hắn dùng chính khí diệt sạch. Còn lại đều là những con chất lượng cao.

Dừng lại đồng nghĩa mất cơ hội.

Lâm Tiêu nhìn Đằng lão và những Nho gia khác, lòng cũng hiểu bọn họ đang nghĩ gì.

“Đằng lão, chuyện này cần có người đứng ra thu dọn tàn cục, vậy…..ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”

Lâm Tiêu vừa nói xong câu này, Đằng lão và các Nho gia khác đều kinh hãi.

“Hay cho câu ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Tiểu hữu Lâm Tiêu này…..”

“Bán thánh Nho đạo……”

“Thảo nào có thể thu hút nhiều chính khí thiên địa tụ hội tới vậy.”

Loại suy nghĩ này bọn họ có bao giờ nghĩ được, các Nho gia cảm động từ tận linh hồn. Tuy nhiên bọn họ vẫn chưa phải người sốc nhất, người sốc nhất lúc này chính là các đệ tử Phật môn.

Sau khi Lâm Tiêu nói xong câu này, tám vị hoà thượng Phật đạo hoàn toàn trấn kinh. Đến cả chiếc chuông trấn hồn đang nằm trên đất cũng phải rung lên, ma khí trên chuông đã tiêu tan vài phần.

Tám vị Phật môn này đưa mắt nhìn nhau, mặt ai cũng lộ ra sự kinh hoàng.

“Sư huynh, hắn vừa nãy…..hình như, hình như thu hút được Phật đạo.”

“Hắn, hắn là bán thánh Nho đạo mà? Vậy làm sao có thể thu hút được Phật đạo?”

“Sư huynh, chuông trấn hồn đã bị ma khí ăn mòn cũng có phản ứng, ngươi nói xem, lời tiểu tử này vừa nói có thật không? Hắn thật sự hồi phục lại được uy lực của chuông trấn hồn?”

“Phật đạo đại địch? Kẻ như thế này mà là Phật đạo đại địch!”

Các đệ tử Phật môn bắt đầy nghị luận, ngay cả những đệ tử có niềm tin vững chắc ở sư huynh hòa thượng cũng đã bắt đầu nghi hoặc. Bọn họ đưa mắt chăm chú nhìn vào thiếu niên kia.

Người này, rốt cuộc là ai?

Cả một đại quân tà ma số lượng lớn như vậy bắt đầu giảm dần. Ánh mắt các Nho gia nhìn Lâm Tiêu càng lúc càng đầy sự thành kính.

Một lúc sau Lâm Tiêu đã hấp thụ con tà ma cuối cùng vào trong cơ thể, đại bộ phận luồng chính khí thuần khiết của đất trời chảy vào trong cơ thể hắn, một phần còn lại thì chảy vào trong người những Nho gia khác.

Đại quân tà ma nguy hiểm như vậy cứ thế bị tiêu diệt hoàn toàn.

Đằng lão đi nhanh tới chỗ Lâm Tiêu lo lắng nói: “Lâm Tiêu tiểu hữu, ngươi sao phải làm khổ bản thân như vậy?”

Lâm Tiêu mất tự nhiên trả lời: “Năng lực càng cao, trách nhiệm càng lớn. Đây là việc ta nên làm.”

“Được, được được.” lão Đằng thở dài một cái nói.

“Bán thánh độ lượng, Bạch mỗ bái phục.”

“Khu Đông Vực có một đại tài thế này, là đại phúc của Nho đạo ta.”

“Tiểu hữu nếu không bận gì, xin hãy đến Văn Cung của vãn bối.”

Các Nho gia đi đến chỗ Lâm Tiêu, mỗi người một câu hỏi han.

Lúc này tám vị hoà thượng cũng từ từ đi qua, là người của Phật môn.

Hả? người của Phật môn lại muốn làm cái gì đây? Sắc mặt mấy Nho gia bắt đầu khó chịu, muốn tiến lên trước để nói gì đó.

Còn chưa đợi họ nói gì đã thấy một cảnh làm tất cả phải kinh ngạc tới há hốc mồm. Chỉ nhìn thấy tám nhà sư cúi đầu trước Lâm Tiêu.

“Thí chủ, vừa nãy bần tăng đắc tội với ngài, xin thí chủ đừng trách tội.” Sư huynh hoà thượng cung kính nói.

Các Nho gia cũng phải sững sờ, đám Phật môn này làm gì đây? Thái độ sao thay đổi nhanh vậy.

Mặt Lâm Tiêu không có chút biểu cảm gì, đối phương tự nhiên thay đổi thái độ như vậy. Đương nhiên đây chính là thứ hắn muốn rồi.

Nhìn thấy mặt Lâm Tiêu như vậy, sư huynh hòa thượng cũng biết chuyện lúc nãy đã xúc phạm tới đối phương quá nhiều. Khi sư huynh hòa thượng định lên tiếng.

Lâm Tiêu bất đắc dĩ thở dài nói: “Thôi bỏ đi, đều là trảm yêu trừ ma, không trách các ngươi được.”

Sư huynh hoà thượng nghe thấy thế cũng thở phào một cái. Người trước mặt đúng là bán thánh của Nho đạo, chắc chắn tương lai sẽ rộng mở.

Trong thời đại này nếu kịp có một người có thể chứng thánh, vậy chắc chắn là người trước mặt này. Người như vậy họ không nên đắc tội.

“Đúng rồi, các ngươi đưa chuông trấn ma đến cho ta xem.” Lâm Tiêu nói vào chuyện chính.
Chương 223: Đốn ngộ? ! Đây là...ý cảnh cuối cùng

Mọi người ở hiện trường đều có chút sững sờ khi nghe thấy câu chuyển hướng này của Lâm Tiêu.

Tại sao chiếc chuông chí bảo của Phật môn bỗng nhiên vang lên! ? Bọn họ còn nhớ rằng hình như chiếc chuông đã bị nhiễm ma khí và không thể sử dụng được nữa.

Khi nghe Lâm Tiêu nói những lời này, mắt tám người của Phật môn sáng lên.

Chẳng lẽ... vị thánh tài Nho đạo này muốn...

"Thí chủ, ngươi muốn. . . . . " Hòa thượng sư huynh mong chờ hỏi.

"Trước đó ta đã nói rồi, có một cách khôi phục lại hình dáng ban đầu của chuông, ngươi để ta thử xem, nhỡ đâu có tác dụng." Lâm Tiêu thản nhiên nói.

Khi tám người Phật môn nghe vậy, họ đều rất kính trọng đối với Lâm Tiêu.

Thiếu niên Nho đạo này, không những không trách cứ về sự vô lễ trước đó của họ mà ngược lại còn lấy đức báo đáp oán và muốn giúp họ hồi phục chí bảo.

Xấu hổ và áy náy khiến tám hòa thượng không thể không cúi đầu. Với sự bao dung như vậy, họ tâm phục khẩu phục.

Hòa thượng sư huynh lại hành lệ và đưa chuông cầu hồn bằng cả hai tay.

"Tấm lòng thí chủ như sơn hà, đám bần tăng vô cùng áy náy, bất luận có thể khôi phục chuông trấn hồn hay không, Phật môn nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của thí chủ." Hòa thượng sư huynh nói một cách trân trọng.

“Không có gì!” Lâm Tiêu nói, vội vàng phất tay ra hiệu bọn họ đứng dậy.

Xin đừng khách khí như vậy. Hắn e rằng chút nữa các người sẽ không cần khách khí nữa.

Đám người Nho đạo cũng hiểu ra. Hóa ra tiểu hữu Lâm Tiêu muốn giúp người của Phật môn khôi phục chí bảo.

Xì--

Đây là loại phẩm chất thần tiên Nho đạo gì! Đây là thánh tài Nho đạo sao?

Chỉ có Đằng lão - người biết chút ít về Lâm Tiêu, trong mắt lộ ra chút nghi hoặc.

Tại sao tính khí của tiểu hữu Lâm Tiêu đột nhiên thay đổi nhiều như vậy? Cứ cảm thấy có gì đó sai sai!

Giữa các loại ánh mắt, Lâm Tiêu bình tĩnh cầm lấy chiếc chuông trấn hồn bị nhiễm ma khí và bắt đầu kiểm tra nó nhiều lần. Nó thực sự đã bị một loại tà ma thần thông phong ấn hoàn toàn.

Đổi lại là người khác rất khó giải quyết, cho dù là người của Phật môn mang về xử lý, chắc chắn cũng vô cùng phiền phức.

Đối với hắn, có thể mất vài giây mới có thể xử lý.

Đúng vậy.

Chỉ mất vài giây để Lâm Tiêu xử lý trạng thái ma phong của chuông trấn hồn này. Nhưng hắn không có ý định giải quyết nó một cách dứt khoát và nhanh chóng.

Tám người của Phật môn đều rất mong chờ, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu và chuông trấn hồn.

Đó là một trong những chí bảo đỉnh cấp của Phật môn, trong toàn bộ Phật môn chỉ có năm kiện được lưu truyền từ đời này sang đời khác. Một sai lầm nhỏ sẽ tạo ra một mất mát lớn.

Nếu không phải Lâm Tiêu có khả năng khuấy động Phật đạo, họ tuyệt đối sẽ không bao giờ trao chí bảo quý giá như vậy vào tay người khác.

Còn có một lý do khác là...

Phật môn bọ họ muốn khôi phục chuông trấn hồn bị nhiễm ma khí về hình dáng ban đầu.

Điều đó đòi hỏi một sự tiêu hao công đức chi lực lớn mà các vị cao tăng đắc đạo khổ tâm tích lũy. Cái giá phải trả không hề nhỏ.

Nếu như trước mắt vị thánh tài Nho đạo có thể phục hồi chuông trấn hồn, đó chính là một cảnh tượng không thể hoàn mỹ hơn.

Coi như họ nợ thiếu niên này một ân tình.

Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Lâm Tiêu rút Xích Viêm Trường Kiếm ra. Khua tay một cái, ngọn lửa khiến người ta cảm thấy rùng rợn trước đó lại xuất hiện.

Lần này ngọn lửa nhanh nhẹn hơn và giống như một sinh mạng.

"Tiểu hữu này có rất nhiều át chủ bài, lại còn là một kiện chân linh đạo khí!"

"Văn võ song tu? ! Thiếu niên này là văn võ song tu sao?"

"Văn võ đều lợi hại như vậy, nếu như chuyên tu Nho Đạo, chẳng phải đã là Bán Thánh rồi sao? !"

"Những người có tư chất thiên tài như vậy, thực sự đáng ghen tị!"

Giữa lúc mọi người đang thảo luận, Lâm Tiêu điều khiển ngọn lửa và trực tiếp bao bọc chuông trấn hồn vào trong đó. Tiếng rẹt rẹt không ngừng vang lên.

Ánh mắt hòa thượng sư huynh đầy ngạc nhiên.

"Sư huynh, như thế nào rồi? Chuông trấn hồn có phản ứng rồi sao?" Hòa thượng bên cạnh truyền âm hỏi.

"Đúng đúng đúng, chuông trấn hồn cuối cùng cũng có chút phản ứng rồi." Cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng hòa thượng sư huynh đã được đặt xuống.

Sư phụ đưa chuông trấn hồn cho hắn mang ra ngoài, nếu hắn cầm lấy cchuông trấn hồn đã nhiễm ma khí quay trở lại cho dù không bị trừng phạt nghiêm khắc, cũng khó tránh khỏi úp mặt vào tường suy nghĩ vài tháng.

Vì vậy, sau khi cảm nhận được phản ứng của chuông trấn hồn, sự nghi ngờ cuối cùng của hắn đối với Lâm Tiêu tiêu tan.

Là hắn đã trách nhầm đối phương rồi. Bản thân quá lỗ mãng rồi.

Ở phía khác, khoảnh khắc Lâm Tiếu lấy được chuông trấn hồn, ngộ tính mãn cấp bắt đầu có hiệu lực.

Lĩnh ngộ một vài của đạo khởi nguyên của Phật môn.

Lĩnh ngộ một vài đạo pháp của Phật môn.

Lĩnh ngộ một vài cổ kinh của Phật môn.

Lĩnh ngộ Phật Đạo Ý Cảnh bậc 1.

Lĩnh ngộ Phật Đạo Ý Cảnh bậc 2.

Lĩnh ngộ Phật Đạo Ý Cảnh bậc 3.

Lâm Tiêu nhắm mắt lại và cảm ngộ, nhưng phật quang trên cơ thể hắn bắt đầu tỏa ra và một luồng khí tức hiền từ tuôn ra từ cơ thể hắn, tràn ngập hiện trường.

Mọi người của Nho Đạo: "?????"

Chuyện gì vậy?

Tiểu hữu, đây, đây là đốn ngộ sao?

Làm thế nào mà tiểu hữu có thể bước vào trạng thái đốn ngộ được? Điều quan trọng nhất là, tiểu hữu đốn ngộ không phải là Nho đạo mà là Phật đạo! ?

Đây là…………! ! Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Người của Nho Đạo giáo không hiểu, vì vậy họ chỉ có thể nhìn những người của Phật môn với ánh mắt nghi ngờ, hy vọng họ có thể giải thích chuyện gì đã xảy ra trên người tiểu hữu.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng lúc này làm sao tám người của Phật môn có thể trả lời người khác chứ.

Bản thân họ cũng hoàn toàn chết lặng.

Đốn ngộ rồi!

Vị thí chủ Lâm Tiêu này đã đốn ngộ khi chạm vào chuông trấn hồn sao? !

Xét từ ba vầng sáng phật vận dần dần hiện lên sau lưng đối phương, đây là... Phật Đạo Ý Cảnh bậc 3.

Trời ơi! !

Hắn không phải là thánh tài Nho đạo sao? Tại sao có thể đốn ngộ Phật pháp?

Một khi đốn ngộ, từ không đến Phật pháp bậc 3 sao? !Đây là loại tốc độ kinh người gì vậy!

Từ xưa đến nay, trừ phi là tự phế Nho đạo mới có thể chuyên tu Phật pháp chứ chưa bao giờ nghe nói về một người có thể đồng thời đốn ngộ Nho đạo mà lại tu Phật pháp.

Chuyện này... chuyện này... chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ và không nói nên lời. Tuy nhiên, lúc này Lâm Tiêu không biết những người này sẽ có phản ứng gì, bởi vì hiện tại hắn đang sầu não.

Loại thứ chín! !

Chết tiệt!

Loại thứ chín rồi! Thực sự không để người ta hóa đỉnh sao?

Đã đủ chưa vậy? Đủ rồi chứ!

Dường như đã cảm nhận được lời phàn nàn của Lâm Tiêu. Ngay sau đó, chín loại ý cảnh trong cơ thể hắn lần lượt rung lên. Tất cả ý cảnh chi lực bao quanh trung tâm ý thức, tạo thành một hình vẽ kỳ lạ.

Sau đó, ý cảnh chi lực bắt đầu tương hỗ liên quan với nhau.

Một liên hai, hai liên ba, ba liên bốn.

Chín loại ý cảnh tạo ra một phản ứng kỳ lạ.

Lâm Tiêu khẽ nhíu mày, hắn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng một số khái niệm mơ hồ xuất hiện trong đầu hắn.

Chín là con số cuối cùng. Sau khi ý cảnh đạt đến chín, đó là giới hạn. Và khi tất cả các 'chín' đều viên mãn thì sẽ xuất hiện một sự thay đổi lớn.

Rốt cuộc nó là gì. Lâm Tiêu vẫn chưa cảm nhận được. Là Cửu Đại Viên Mãn sao? !

Trước mắt đạt đến ý cảnh viên mãn, chỉ có Trọng Lực Ý Cảnh, Đan Chi Ý Cảnh, Hỏa Chi Ý Cảnh, Nho Đạo Ý Cảnh, Sát Sinh Ý Cảnh.

Còn những thứ khác, Kiếm Chi Ý Cảnh bậc 9, Hoang Chi Ý Cảnh bậc 8, ý cảnh đặc biệt bậc 3.5, Phật Chi Ý Cảnh bậc 3.

Lâm Tiêu bĩu môi, bản thân vẫn còn cách Cửu Đại Viên Mãn một bước lớn. Nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.

Không nghĩ nhiều nữa.

Bây giờ, trước tiên, hãy nâng cao Phật Đạo Ý Cảnh và ý cảnh đặc biệt yếu nhất trước rồi hãy tính. Về phần nó có thể thăng cấp bao nhiêu thì phải phụ thuộc vào chuông trấn hồn này.

" Tiểu hỏa!" Lâm Tiêu hét vào Xích Diễm Trường Kiếm thông qua truyền âm.
Chương 224: Hiến tế! Chuông trấn hồn chí bảo Phật môn

"Chủ nhân! Cuối cùng ngài cũng gọi ta rồi!"

Lần này có phải ta rất ngoan không, chủ nhân! Bị đưa ra ngoài cho đến bây giờ đã bảy tám nhịp thở rồi, vẫn luôn không mở miệng nói chuyện, chỉ chờ chủ nhân mở lời!"

"Chủ nhân, lần này có nhiệm vụ gì lớn sao ~ Ta mong chờ rất lâu rồi, chủ nhân mau nói đi, ta sẽ thi triển thân thủ......"

Sau khi Lâm Tiêu gọi nguyên tố lửa ra ngoài tiếng bíp bíp bíp bíp vang lên không ngừng.

Lần này, Lâm Tiêu không vội, sau khi đợi nó nói một lúc lâu mới ngắt lời đối phương. Lâm Tiêu đi thẳng vào vấn đề, không nói bất cứ điều gì vô nghĩa.

"Tiểu Hỏa, đi làm cho chiếc chuông đạo khí trước mặt chủ động nhận ta làm chủ nhân. Đi ngay, càng sớm càng tốt." Lâm Tiêu phân phó.

"Chỉ là chuyện nhỏ này thôi sao? Lại là một khí linh linh trí sơ khai. Lần sau chủ nhân có thể tìm nhiệm vụ nào khó khăn hơn không? Ta cảm thấy mình sẽ trở nên ngu ngốc khi cứ tiếp tục giải quyết những việc đơn giản như vậy. Có điều ta muốn tìm một nhiệm vụ khiến ta cảm thấy khó khăn ở thế giới này, e rằng nó không tồn tại, ai bảo ta là —— "Nguyên tố lửa bắt đầu nói nhiều hơn.

“Câm miệng, đi đi!” Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng.

"A! Rõ!" Nguyên tố lửa cảm nhận được cảm xúc của Lâm Tiêu, không dám nhiều lời nữa.

Nó ngay lập tức sử dụng phương thức liên lạc giữa các linh khí với chuông trấn hồn, thậm chí chưa tới một phút.

"Được rồi chủ nhân, nó sẽ lập tức tới nhận chủ thôi. Đúng rồi, chủ nhân, vậy cự hóa lần trước đâu? Tại sao không thấy nó? Ta còn muốn thu nhận một tiểu đệ..." Nguyên tố lửa nhảm hỏi.

"Ngươi vào trong đi!!"

Tay phải của Lâm Tiêu vung lên, Xích Diễm Trường Kiếm được đưa vào trong nhẫn trữ vật.

Sau đó, chuông trấn hồn đã tiêu tán rất nhiều ma khí này lại chủ động bay lên, không ngừng quay xung quanh Lâm Tiêu. Tiếng chuông ngân mang một loại ý cực kỳ nịnh nọt.

Cũng không biết Tiểu Hỏa đã nói gì với chuông trấn hồn nhưng phản ứng rất thẳng thắn khiến Lâm Tiêu ngạc nhiên.

Không thể không phục Tiểu Hỏa, mặc dù nó nói rất nhiều nhưng thực sự có năng lực làm việc.

Cảm nhận được ý niệm khẩn trương nhận mình là chủ nhân của chuông trấn hồn, Lâm Tiêu đồng ý ngay lập tức.

Ngay sau đó, chuông trấn hồn rung chuyển dữ dội nhiều lần. Một tia quang mang mạnh mẽ bùng phát, dường như đã giải tán rất nhiều ma khí.

Hòa thượng sư huynh cách đó không xa hộc một tiếng, khí huyết trong cơ thể điên cuồng dâng trào, một ngụm máu tươi cùng với yết hầu sắp phun ra ngoài nhưng đã bị hắn vận công ép xuống.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Bảy sư đệ xung quanh vẻ mặt khó hiểu nhìn sư huynh và chiếc chuông trấn hồn đang rung chuyển không ngừng trên người Lâm Tiêu.

"Sư huynh, sao khí tức của huynh lại không ổn định như vậy?"

"Sư huynh, hình như huynh bị nội thương rồi, chuyện này là sao vậy?"

"Sư huynh, chuông trấn hồn của chúng ta là bị sao vậy? Tại sao lại giống như..." Bảy sư đệ cảm nhận được sự khác thường của sư huynh, vội vàng hỏi.

Hòa thượng sư huynh hít sâu mấy lần mới ổn định được khí huyết đang hỗn loạn trong cơ thể. Hắn nhìn chí bảo của Phật môn đang bao quanh thiếu niên kia.

Trong mắt hắn có cả sự phẫn uất và thư thái, vô cùng phức tạp.

“Lâm Tiêu thí chủ rất có duyên với Phật môn ta, chuông trấn hồn cưỡng ép ta cắt đứt liên lạc, bắt phải nhận hắn làm chủ nhân.” Hòa thượng sư huynh chậm rãi nói.

"Cái gì!?"

"Chuông trấn hồn muốn nhận hắn làm chủ nhân?"

"Làm sao có thể? Chuông trấn hồn là chí bảo của Phật môn ta, sao có thể. . . .."

"Đúng vậy, sư huynh, chúng ta đi ngăn cản hắn đi, nếu như sư phụ biết chuyện này, e rằng sẽ không tha cho chúng ta đâu." Bảy sư đệ cố gắng thuyết phục họ nhưng hòa thượng sư huynh khẽ lắc đầu.

"Đã muộn rồi, chí bảo nhận chủ, làm sao có thể ngăn cản được, cưỡng ép ngăn cản sẽ chỉ làm tổn thương linh khí, đến lúc đó chí bảo cũng không còn có uy năng như trước." Hòa thượng sư huynh bất lực nói.

"Vậy thì chúng ta nên làm gì?" Bảy sư đệ nhìn nhau, sắc mặt trở nên khó coi.

Không ai nghĩ rằng, khó khăn lắm mới xuất thế một lần mà lại tổn thất một chí bảo của Phật môn.

" Lâm Tiêu thí chủ này có Phật duyên cực kỳ thâm hậu, e là ngươi và ta trước nay đều chưa từng gặp, nếu như có cơ hội mang về Phật môn, nhất định sẽ thu hoạch được cái khác." Hòa thượng sư huynh suy nghĩ một lúc rồi nói.

"Ừm, sư huynh nói rất đúng!" Bảy sư đệ đáp lại.

Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào khác.

Ngay sau đó, như thể chuông trấn hồn đã nhận được sự ưng thuận, nó bắt đầu dung hợp vào cơ thể của Lâm Tiêu.

Nhận chủ rồi. Thực sự nhận chủ rồi, quá trình nhận chủ này quá nhanh khiến người của Phật môn vô cùng ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau khi chuông trấn hồn hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của Lâm Tiêu thì đột nhiên xảy ra đột biến,

Ngay lập tức, thiên địa bắt đầu rung chuyển, trên không trung chỗ đám đông có một cái lỗ nứt được mở ra. Lối mở này dường như ẩn chứa một thế giới khác.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Đột nhiên, vạn đạo phật quang từ lỗ hổng này chiếu xuống mọi người.

Người của Nho Đạo cảm thấy toàn thân ấm áp, linh hồn giống như được nuôi dưỡng, vô cùng thoải mái.

Những người trước đó nội thương phát hiện ra, những vết thương kia đang khôi phục tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Ngay cả bảy người Đằng lão bị đại quân tà ma đả thương cũng cảm thấy rằng tình trạng của họ đã trở lại thời kỳ đỉnh phong.

Xì xì--

Đây là cái gì?

Tại sao lại sinh ra dị tượng như vậy?

Đám người Nho đạo kinh ngạc và cảm thấy khó hiểu.

Nhưng phản ứng của tám thành viên của giáo Phật môn còn trực tiếp hơn nhiều.

Quỳ xuống!

Tám người của Phật môn quỳ xuống và cúi đầu về phía trời.

Sau khi phật quang chiếu vào người họ, tất cả bọn họ đều cảm thấy trình độ phật pháp của họ đang thăng cấp nhanh chóng với một tốc độ đáng kinh ngạc. Cảnh giới thường mơ ước lúc này đang ngày càng gần hơn với chính bản thân họ.

Duyên! Đây là phật duyên!

Thí chủ Lâm Tiêu đã khiến phật duyên giáng lâm.

Thật... không thể tin được, quá là thần kỳ.

Lúc này Lâm Tiêu cũng mở mắt ra. Hắn có chút yếu ớt ngẩng đầu lên và nhìn vào khoảng không trên bầu trời.

Lực lượng trong cơ thể hắn, tất cả ý cảnh chi lực vào lúc này gần như đã bị hút cạn. Vạn đạo phật quang chiếu vào người hắn mới khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Phật Đạo Ý Cảnh của hắn đã thăng cấp rất nhiều.

Vòng tròn phật vận phía sau hắn tăng lên từng chút một. Từ ba vòng trước đó, nó đã trở thành bốn vòng … Dần dần biến thành năm vòng… Nhưng Lâm Tiêu không quan tâm đến những thay đổi này.

Chỉ có hắn hiểu những gì đang xảy ra lúc này.

Hiến tế!

Chính xác!

Khoảnh khắc Lâm Tiêu hoàn thành việc chuông trấn hồn nhận chủ đã bắt đầu khởi động hiến tế. Hắn gần như dốc hết lực lượng và hiến tế chuông trấn hồn.

Ý cảnh đặc biệt của bản thân bắt đầu tăng mạnh ngay khi hiến tế kết thúc.

Lần trước khi hắn hiến tế đạo khí cực đỉnh của thần tộc Dao Trì, ý cảnh đặc biệt mới tăng bậc 2. Còn lần này, sau khi hiến tế chuông trấn hồn, ý cảnh đặc biệt của hắn trong nháy mắt đã tăng lên bẫ 3 và nó vẫn chưa dừng lại ...

Điều này, điều này có nghĩa là gì...

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên bầu trời, cảm giác sự hiến tế lần này hơi giống với lần chu tước được triệu hoán.

Hắn biết vạn đạo phật quang chỉ là khúc dạo đầu.

Thứ thật sự…… Sắp tới rồi! !
Chương 225: Vị thí chủ này, là Phật sống chuyển thế

Dưới ánh Phật quang chói lọi tám hoà thượng Phật môn nhanh chóng lĩnh ngộ được phật pháp, giác ngộ được những hoài nghi mà lúc bình thường họ không thể hiểu được. Bọn họ thậm chí còn cảm nhận được bản thân sắp chạm được tới Phật giới, cũng giống như cấp đại năng của võ tu.

Đây là điều lúc bình thường bọn họ không dám nghĩ tới, tám vị hoà thượng ngẩng đầu ánh mắt càng lúc càng thành kính nhìn Lâm thí chủ.

Trong lòng bọn họ càng lúc càng kinh hỷ, Lâm thí chủ thu hút được phật duyên, vượt xa hơn những gì bọn họ tưởng tượng. Sáu đạo Phật quang loé lên sau lưng hắn, có thể thấy Lâm Tiêu thí chủ cũng nhận được vô số lợi ích từ lần phật duyên này.

Từ lúc chưa có gì tới lúc có 6 đạo Phật quang, ngộ tính và phật duyên của những đệ tử Phật môn đã vượt qua các đệ tử võ tu.

Lúc bọn họ nghĩ mọi việc sắp kết thúc, tất cả chuẩn bị đứng dậy.

Ầm!

Cơ thể tám người đồng thời chấn động, quỳ rạp xuống mặt đất. Phật đạo ở trong người như muốn bạo phát toàn bộ ra ngoài. Giống như có thứ gì đó rất khủng khiếp phá tan mọi thứ để lao lên trời.

Các Nho gia mặc dù không phải đệ tử Phật môn nhưng cũng cảm nhận được khí tức khổng lồ này. Khí tức này ôn hoà và dịu dàng hơn khí tức của Nho đạo.

“Ngươi nói xem, đó là gì…..!” Một Nho gia kinh ngạc lên tiếng.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn theo luồng khí tức kia, bây giờ chỉ nhìn thấy những tia Phật quang to bằng nắm tay đang chiếu xuống. Khí tức khổng lồ kia cũng được giải phóng.

Các Nho gia có chút hoài nghi, bởi gì chả ai biết đây là thứ gì? Chả nhẽ lại là bảo vật Phật đạo nào đó?

Phật môn đã rời xa thế tục quá lâu rồi, các tài liệu về Phật đạo chỉ có trong sách thượng cổ. Bọn họ hầu như không có kiến thức về Phật đạo.

Nếu nói có hiểu biết thì chắc chỉ có tám vị hoà thượng trước mặt đây. Nhưng tám vị hoà thượng sau khi nhìn thấy những tia sáng này thì mắt lại trợn tròn hết cả lượt.

“Nếu đây là vô lượng ánh sáng công đức…..Vậy, đây là vô lượng xá lợi Phật đạo.”

“Chả nhẽ Lâm thí chủ là Phật sống chuyển thế sao? Nếu không sao có thể thu hút được chí bảo của Phật môn?”

“Chuông trấn hồn, vô lượng xá lợi Phật, ta hình như nghĩ ra cái gì đó rồi……chả nhẽ đây là xá lợi tử phật sống đời thứ 2 à?”

“Sư huynh, rất có khả năng là vậy, lúc trước ta từng nghe sư phụ giảng đạo. Chuông trấn hồn lúc thượng cổ, từng được các nhà sư lỗi lạc thời thượng cổ và Phật tổ chuyển thế đời thứ 2 cùng nhau đúc ra.”

“Phật môn chúng ta đến giờ còn chưa tìm được vùng đất viên tịnh của Phật tổ chuyển thế đời thứ hai, nói gì tới xá lợi tử.”

“Đúng rồi đúng rồi, Phật sống chuyển thế! Chỉ có Phật sống chuyển thế mới thu hút được Phật duyên thế này, gọi được vô lượng xá lợi.”

Tám vị hòa thường bắt đầu mỗi người một câu, càng nói càng kinh ngạc. Bọn họ có thể chắc chắn một chuyện, Lâm Tiêu thí chủ là một đại năng Phật môn chuyển thế, thật chí có thể là Phật sống chuyển thế.

Chỉ có cách giải thích như vậy mới làm tất cả chuyện đang diễn ra có lý được.

Kích động, hưng phấn, khó tin.

Đông đông đông.

Tám vị hoà thượng ngẩng đầu nhìn theo ba viên vô lượng xá lợi tử đang bay trên không kia. Không cần biết có phải là xá lợi tử đời thứ hai hay không, chỉ cần nhìn ánh sáng vô lượng công đức phát ra là biết không phải của Phật gia bình thượng.

Ở một bên khác Lâm Tiêu sau khi nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy kinh ngạc không kém. Xá lợi tử? Thế mà có thể gọi được ra xá lợi tử?

Hắn chỉ nghĩ rằng có thể gọi ra được một vị Phật gia liên quan tới chuông trấn hồn thôi, xem ra người liên quan tới chuông trấn hồn là một cường giả Phật tổ, chỉ là người bây giờ đã không còn nữa rồi.

Ánh sáng lại loé lên trong mắt Lâm Tiêu. Xá lợi tử cũng được!

Nghe nói xá lợi tử của đại năng Phật đạo sau khi viên tịnh là thứ tinh khiết nhất, ý cảnh đặc biệt vừa động một cái ba viên xá lợi tử đang bay lơ lửng tự nhiên có phản ứng, chúng như tìm được phương hướng về nhà.

Vèo vèo vèo!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay lập tức bay vào trong người Lâm Tiêu, sau đó đằng sau lưng Lâm Tiêu hiện ra bóng của một vị Phật đang ngồi trên một đám mây ngũ sắc. Phật quang chói lọi chiếu khắp bốn phương.

Bóng của vị Phật này không ngừng lớn lên, những vòng hào quang cũng ngày càng to ra.

Bảy vòng.

Tám vòng.

Chín vòng.

Chín mươi chín vòng quy về làm một, Phật quang tỏa ra vạn dặm. Trời đất thiên địa rung chuyển, toàn bộ ma khí cũng như tàn dư của lũ tà ma để lại chiến trường ngoại ma đều bị thanh tẩy sạch sẽ.

Phật đạo ý cảnh của Lâm Tiêu tức khắc đạt viên mãn, sau đó lập tức bước vào cường hóa lĩnh vực. Linh hải trong cơ thể hắn cũng không ngừng có sự biến hoá, trên không trung trong linh hải từng đám từng mây do Nho đạo và Phật đạo tạo thành đang bồng bềnh lững lờ.

Bọn chúng không tranh giành lẫn nhau, giống như đang hòa hợp dung nạp lại.

Các Ngo gia cũng sững sờ, bọn họ không ngờ Lâm Tiêu tiểu hữu có thể lĩnh ngộ được cả Nho đạo và Phật đạo, hơn nữa lại còn là một vị thần tăng giả trẻ tuổi của Phật đạo.

Tám vị hoà thượng của Phật môn cũng sững sờ, hấp thụ rồi?

Lâm Tiêu thí chủ hấp thụ vô lượng xá lợi tử, hơn nữa cơ thể lại không có bất kỳ biến dị nào. Đây, đây chắc chắn là Phật sống chuyển thế, chả nhẽ còn có cách giải thích nào khác?

Nếu muốn hấp thụ vô lượng xá lợi tử, trừ những bậc Phật gia chuyển thế có sức mạnh cơ thể vượt xa năng lượng của xá lợi tử. Hoặc chính là chuyển thế của những xá lợi tử đó. Nếu không khi hấp thụ xá lợi tử, cơ thể sẽ xảy ra phản ứng bài trừ.

Đông đông đông

Tám hoà thượng Phật môn đều không do dự khấu đầu trước Lâm Tiêu, trong mắt bọn họ đầy vẻ thanh kính và tôn thờ.

Cho đến lúc này các dị tượng thiên địa mới từ từ rút đi, Phật quang trên cơ thể Lâm Tiêu cũng từ từ rút về trong cơ thể hắn.

Chỉ thấy khí chất của hắn đã biến đổi, nhưng lại cũng như chưa biến đổi tí gì. Làm cho người khác không cách nào nhìn thấu được.

Lâm Tiêu sau khi hấp thụ vô lượng xá lợi tử vào cơ thể thì bắt đầu ngồi khoanh chân tại chỗ, nhắm mắt điều tức các luồng năng lượng trong cơ thể.

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh trong ba viên xá lợi tử này, hắn chỉ có thể hấp thụ một phần nhỏ mà ý cảnh Phật đạo đã lên tới viên mãn. Bản thân hắn cần phải đột phá mới có thể tiếp tục hấp thụ tiếp.

Nhưng chỉ cần được thế này đã làm Lâm Tiêu cảm thấy vui mừng, Phật đạo và Nho đạo đều chỉ cần một ngày đã lĩnh ngộ được. Bây giờ chỉ còn mỗi ý cảnh đặc biệt.

Sau khi hiến tế chuông trấn hồn, ý cảnh đặc biệt của hắn đã lên tầng 7. Chỉ cần hiến tế thêm một chí bảo nữa thì sẽ đột phá tầng 8.

Bước cuối cùng để lên được Hoá Đỉnh cảnh. Chín đại ý cảnh đồng thời tu lên Hoá Đỉnh, cứ nghĩ như vậy thôi đã làm Lâm Tiêu cực kỳ mong chờ rồi.

Sau một lúc Lâm Tiêu mở mắt ra, vỗ vỗ hai chân rồi từ từ đứng lên.

Tám vị hoà thượng Phật môn cũng đi tới trước mặt hắn, Lâm Tiêu đứng sững một lúc rồi nghĩ, cái gì nên đến thì cũng phải đến thôi. Nhưng hắn không hoảng, dù gì chuông trấn hồn cũng chả còn nữa.

Cứ coi như lợn chết không sợ nước sôi đi.

Lúc hắn hiến tế chuông trấn hồn cũng đã nghĩ xong nên nói gì rồi. Mọi chuyện có thành công thì cũng có thất bại, lần này cứ coi như không may đi.

Cứ nói là không hồi phục được chuông trấn hồn……

“Chư vị Phật môn, thật là ngại quá, chiếc chuông kia…….”

Lâm Tiêu còn chưa kịp mở mồm nói hết lý do. Tám vị hòa thượng đã vội vã cúi người cung kính: “Xin mời thí chủ cùng chúng ta tới Phật môn một chuyến.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK