• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 66: Tam hoàng tử, vẫn chưa đủ ~ ta còn muốn nữa

Tam hoàng tử ngốc thật đấy, cần 9 viên để giữ linh thể, muốn giết thì lại cần 9 viên nữa. Có nghĩa là, muốn giết chết một linh thể thì cần 18 viên linh thạch cực phẩm. Vậy muốn giết hai linh thể thì cần tới 36 viên???

Tính tổng thì là 3600 vạn viên linh thạch hạ phẩm???

Trời ạ!! Mẹ nó, vậy thì tích cóp bao năm của lão tử đi tong một nửa chỉ trong vòng một ngày sao?

Đây……đây…..

Tam hoàng tử do dự. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cách vào tầng tiếp theo còn chưa nghĩ ra được. Điểm mấu chốt là phải hạ được hai linh thể màu vàng kia. Giải quyết xong bọn chúng mới có thể vào tầng tiếp theo.

Mà tầng tiếp theo mới có truyền thừa.

Đừng nói là 36 viên linh thạch cực phẩm, kể cả có là 100 viên cũng phải cố. Nghĩ tới đây tam hoàng tử vội gật đầu rồi đưa tay phải ra.

18 viên pha lê long lanh, linh khí nồng đậm bao quanh xuất hiện trên tay hắn.

“Người cứ giết một linh thể màu vàng trước đi.” Tam hoàng tử ruột đau như cắt đưa linh thạch qua.

“Vâng thưa tam hoàng tử điện hạ. Ngay bây giờ ta sẽ mở đường vào huyễn trận, ngài chỉ cần dụ một linh thể màu vàng vào là được.” Lâm Tiêu trầm giọng, sau đó thu linh thạch vào tay.

Tiếp đó hắn phất lá cờ trong tay lên, một con đường không gian mở ra sau lưng tam hoàng tử.

“Được, ta biết rồi.” Tam hoàng tử gật đầu rồi nhanh chóng đi vào trong, chuẩn bị dụ một linh thể màu vàng qua đó.

Cho tới tận bây giờ hắn cũng chả có chút mảy may nghi ngờ đối phương. Có thể thấy hắn cho rằng bản thân là tam hoàng tử còn đối phương chỉ là một kẻ tu vi Tụ Linh cảnh. Với loại người này có cho 8 lá gan cũng chả dám lừa hắn.

Tam hoàng tử đi dụ quái, còn Lâm Tiêu đợi trong huyễn cảnh, ánh mắt sáng như sao nhìn một đống linh thạch cực phẩm.

Hehehe.

Chỗ này là 100 vạn linh thạch hạ phẩm đó.

Không hổ là tam hoàng tử, còn không thèm mặc cả, ra tay thật hào phóng.

Mà trước đó hắn cũng lấy của mấy tên đệ tử hoàng thất rất nhiều đồ, nếu chỉ tính linh thạch thì cũng phải hơn 600 vạn viên hạ phẩm rồi. Bây giờ lại thêm 18 viên cực phẩm này, tính ra cũng hơn 1800 vạn viên linh thạch hạ phẩm.

Chả mấy mà phát tài.

Trong lúc chìm đắm vào việc tính toán linh thạch thì phía ngoài truyền đến tiếng hò hét.

“Các hạ, linh thể màu vàng sắp vào rồi.” Một tên đệ tử hoàng thất nói.

Chắc là tam hoàng tử đã nói chuyện dụ linh thể với những người khác. Lâm Tiêu vội vàng thu đồ vào trong nhẫn trữ vật sau đó phất cờ lên.

Lúc cửa huyễn cảnh mở ra một chiếc bóng màu vàng bay vào trong huyễn cảnh.

“Các ngươi mau đi ra, ta phải vận chuyện trận pháp để giết hắn.” Lâm Tiêu hét lớn.

“Vâng!” Các đệ tử hoàng thất sau khi dẫn dụ quái vật thì mau chóng rời khỏi huyễn trận.

Lâm Tiêu vẫy cờ một cái huyễn trận đóng lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Bây giờ tình hình bên trong thế nào chỉ có mình hắn biết được, người phía ngoài không thể nhìn thấy gì.

Lâm Tiêu huy động trường kiếm trong tay, ánh mắt long lanh nhìn linh thể màu vàng.

“Chiến nào!” hắn lẩm bẩm.

Việc dụ linh thể vào huyễn cảnh để trận phát giết linh thể chỉ là lừa tam hoàng tử. Muốn giết được cái bóng này thì vẫn phải tự mình ra tay mới được.

Hình như cảm thấy sát ý từ Lâm Tiêu nên linh thể màu vàng xông về phía hắn.

Xoẹt xoẹt!

Kiếm trong ta nó vung lên chém ra một đạo kiếm quang. Lâm Tiêu mau chóng thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết lé kiếm quang. Hắn không định lấy cứng đối cứng.

Hắn có thể cảm nhận được trong chiêu công kích của linh thể, đều ẩn chứa kiếm ý. Một chiêu công kích của cường giả Toàn Đan cảnh, hắn không định mạo hiểm bản thân.

Sau khi tránh được một chiêu này Lâm Tiêu vận chuyển toàn bộ kiếm ý cảnh ý của bản thân mình, chém về phía cái bóng vàng. Kiếm quang lóe sáng chói mắt vô cùng.

Đây là……kiếm ý bậc 6!

Không sai. Cả một đường hắn hấp thụ bao nhiêu là bóng trắng, bây giờ kiếm ý của hắn đã lên bậc 6.

Một chiêu công kích này đáng sợ đến nhường nào.

Bang!

Một tiếng vang lớn.

Linh thể màu vàng đối mặt trực diện không hề lé tránh với chiêu này của Lâm Tiêu, thậm chí còn cố hết sức đỡ lấy nhát chém này. Một màn sương vàng óng bùng nổ, từ từ lan ra xung quanh.

Chính vào lúc này Thiên Khôi Kiếm Điển vận chuyển hấp thụ tất cả!!

Nội tâm Lâm Tiêu gào thét.

Đồng thời triển khai Thiên Lý Đằng Quang Quyết chạy thật nhanh đến tất cả mọi nơi có sương vàng này.

“Mẹ kiếp! chính là cảm giác này!” Lâm Tiêu vui sướng rên rỉ.

Hắn cảm thấy như cả linh hồn được đắm chìm trong năng lượng, linh ngộ của hắn về kiếm ý tăng lên. Kiếm ý cảnh ý trong hắn không ngừng thăng cấp.

Lâm Tiêu vui sướng không thôi. Tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn.

Lúc trước khi quan sát đội ngũ của tam hoàng tử chiến đấu với linh thể hắn biết sức mạnh của linh thể vàng này rất mạnh, nhưng linh trí lại không cao.

Chỉ dựa vào việc bản thân có thể hồi phục để chiến đấu, khi cùng người khác chiến đấu có thể dùng sức mạnh vô hạn, hồi sinh vô hạn, tiêu hao năng lượng không giới hạn.

Nhưng ở trước mặt ta, sợ là ngươi nghĩ nhiều rồi.

Khi những làn sương vàng tụ lại với nhau một lần nữa, Lâm Tiêu đã mau chóng tránh ra xa. Những đám sương chưa bị hấp thụ lại một lần nữa hợp lại thành linh thể.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chỉ là linh thể lần này đã yếu hơn lần trước nhiều. Nó nhìn thấy Lâm Tiêu lại vung kiếm lao về phía hắn.

Hai bên cứ như vậy khoảng nửa tiếng thì cửa huyễn cảnh mở ra.

“Tam hoàng tử điện hạ, ta không phụ sự mong chờ của ngài.” Lâm Tiêu có chút mệt mỏi đi ra ngoài.

Đội ngũ của tam hoàng tử bên ngoài vẫn đang đứng nghi ngờ, nhìn thấy cảnh này không khỏi sững sờ.

Xong rồi?

Chỉ tốn mất nửa giờ đã giết được một linh thể? Trận pháp sư lợi hại thật đó.

Có rất nhiều đệ tử đều nhìn qua đây, chỉ nhìn thấy trận pháp sư này có chút mệt mỏi, quần áo xộc xệch, tinh thần hơi trì trệ ngồi một bên thở.

Mà linh thể màu vàng kia không thấy nữa.

“Ngươi, ngươi thực sự giết được linh thể màu vàng kia rồi?” Tam hoàng tử rời khỏi cuộc chiến đến gần huyễn trận hỏi.

Hắn cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn cùng những người khác đánh lâu như vậy mà còn không ăn thua. Vậy mà kẻ này mới dùng chút thời gian đã giải quyết xong.

Xem ra, người này đúng là một trận pháp sư lợi hại, có vẻ lợi hại hơn hắn nghĩ.

“Tam hoàng tử điện hạ, đồ này đưa điện hạ!” Lâm Tiêu vứt ra một thứ.

Tam hoàng tử đưa tay qua lấy, chủ nhìn thấy một chiếc chìa khóa vàng, không, chính xác mà nói là một nửa chiếc chìa khóa vàng.

“Đây là…….” Tam hoàng tử hình như nghĩ ra gì đó, ánh mắt kinh hỷ.

“Đây là chìa khoá vàng sau khi giết linh thể lấy được.” Lâm Tiêu giải thích.

“Hay, hay lắm!” Tam hoàng tử cười lớn.

Quả nhiên manh mối để xuống tầng tiếp theo nằm trong hai linh thể màu vàng này. Vậy thì nửa còn lại chính là……

Mắt tam hoàng tử đưa về phía linh thể màu vàng còn lại kia. May mà trước đó bọn họ chưa phong ấn nó lại. Nếu phong ấn nó thì cả đời này bọn họ đừng hòng đến được tầng còn lại.

Người thiếu niên trước mặt này đúng là phúc tinh của bọn họ.

“Tam hoàng tử điện hạ, còn một linh thể nữa, còn cần giết không?” Lâm Tiêu suy yếu hỏi.

“Giết, nhất định phải giết!” Tam hoàng tử chắc chắn.

Lần này hắn không hề do dự, ngay lập tức lấy ra 18 viên linh thạch cực phẩm đưa qua.

Đúng là cái gì cũng có giá.

Vậy mà Lâm Tiêu không nhận linh thạch, thần tình của hắn có chút do dự. Một lúc sau hắn nói.

“Tam hoàng tử điện hạ, lúc nãy vận chuyển huyễn trận để giết linh thể, huyễn trận có chút vấn đề.” Lâm Tiêu than thở.

“Cái gì!!!” Tam hoàng tử sợ hãi, nhíu mày.

Linh thể này hắn không có cách nào để giết được. Nhưng nó lại chính là nửa chiếc chìa khoá còn lại, chỉ có thể dựa vào trận pháp sư. Tại sao huyễn trận lại có vấn đề được cơ chứ.

“Vậy, vậy không có cách nào để giải quyết sao?” Tam hoàng tử vội vã hỏi.

“Có, ta cần phải tháo rời một bộ giáp linh thạch cực phẩm, sau đó thế nó vào phần trung tâm của trận pháp.” Lâm Tiêu rất ngại ngùng lên tiếng.
Chương 67: Các ngươi có chắc ta là kẻ bị săn?

Tam hoàng tử nhíu mày suy nghĩ, cần phải tháo rời một bộ giáp linh thạch cực phẩm?

Hắn nhìn những kẻ đứng xung quanh, bộ giáp tốt nhất cũng chỉ là linh thạch thượng phẩm. Sau đó hắn lại nhìn bản thân mình.

Được lắm.

Trong tất cả những người có mặt ở đây chỉ có mình hắn là mặc giáp linh thạc cực phẩm. Tên trận pháp sư này mở mồm ra cũng thật biết cách làm tiền. Bộ giáp linh thạch mặc trên người hắn mà có lấy ra đem bán thì giá trị cũng phải một trăm linh thạch cực phẩm.

Lại nhìn tên kia dáng vẻ ngại ngùng, ngữ khí ổn định không loạn, chắc cũng không thể giả vờ được. Sau vài phút do dự tam hoàng tử quyết đoán cởi bộ giáp linh thạch cực phẩm xuống, quyết tâm cắt đứt quan hệ với bảo bối đáng giá này.

Sau đó đưa qua cho Lâm Tiêu.

“Xin các hạ hãy giải quyết nốt linh thể kia.” Tam hoàng tử rất chân thành nói.

Lâm Tiêu nhìn tình hình cũng “cảm động vô cùng”.

“Tam hoàng tử đành phí thêm chút sức, cầm chân linh thể thêm một lúc để ta vào chuẩn bị, sau đó có thể giết nó rồi.” Lâm Tiêu nói.

“Các hạ vất vả rồi.” Tam hoàng tử cũng khách sáo nói.

Cửa huyễn trận lại tạm thời đóng vào, tam hoàng tử đứng ngoài nhíu mày. Không biết có phải đang nghi ngờ chính bản thân mình không, hắn cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng lắm.

Nhưng lại nhìn nửa cái chìa khóa vàng trong tay, lại nghĩ tới lúc mình có được truyền thừa trong mộ kiếm. Nên đành áp chế mối nghi ngờ trong lòng.

Trong huyễn trận.

Sau khi đóng lại cửa huyễn trận, sự mệt mỏi trên mặt Lâm Tiêu lập tức biến mất hoàn toàn.

“Huyễn cảnh này thú vị thật, có thể mô phỏng ra trạng thái yếu ớt làm cho người khác không nhìn thấy sơ hở.” Lâm Tiêu cười.

Sau đó hắn cắt tay, nhỏ một giọt máu vào bộ giáp linh thạch cực phẩm. Phải thiết lập mối liên hệ với bộ giáp này mới được.

Lâm Tiêu vừa nghĩ vậy thì bộ giáp cũng tự động xuất hiện trên người hắn. Hắn có thể cảm nhận được linh lực phòng ngự cực phẩm của bộ giáp này. Chắc phải tương đương với việc luyện được Cửu U Trấn Ma Ấn tăng thêm được vài tầng nữa.

Quả nhiên là làm người khác kinh ngạc.

Lâm Tiêu quay lại chỗ cũ ngồi xuống. Bắt đầu luyện hóa bộ giáp linh thạch này. Còn về việc tam hoàng tử đang đợi ở ngoài thì cứ để bọn hắn đợi đi.

Đánh mãi cũng có đánh được đâu, đợi thêm một chút cũng không sao.

Một tiếng sau tam hoàng tử bắt đầu thấy sốt ruột, bọn họ mặc dù có nhiều người, đối phó với linh thể màu vàng này cũng không mất sức là bao nhưng cũng không phải dễ dàng gì.

Thời gian càng kéo dài bọn họ càng hao tổn nhiều tài nguyên, càng dễ mệt mỏi.

Đúng lúc này một âm thanh truyền đến.

“Tam hoàng tử điện hạ ta chuẩn bị xong rồi, có thể dẫn dụ thứ đó vào rồi.”

Đây không phải là tiếng nói bình thường mà là truyền âm.

Cuối cùng cũng kết thúc, nơi quỷ quái thế này bọn họ không muốn vào thêm bất cứ lần nào nữa.

“Được rồi.” Tam hoàng tử nói.

Sau đó hai người trong đội ngũ theo sự hướng dẫn của tam hoàng tử trực tiếp dẫn dụ linh thể kia vào trong huyễn trận.

Khi huyễn trận đóng lại, cả đoàn người không thèm giữ hình tượng nữa mà lăn đùng ra đất nghỉ ngơi, thở dốc liên tục.

Mệt, quá là mệt.

Chiến đấu với một cường giả toàn đan cảnh, mặc dù đối phương không có não nhưng cũng không thể hạ gục được. Có huy động hết đệ tử hoàng thất Đại Ngụy cũng không có khả năng diệt được thứ này.

“Tam hoàng tử điện hạ, tý nữa chúng ta đưa hắn xuống tầng dưới thật sao?” Một tên đệ tử hoàng thất truyền âm qua.

“Đương nhiên, đã đáp ứng người ta thì phải làm.” Tam hoàng tử cười nói.

Chỉ là trong ánh mắt của hắn hình như không được giống như lời hắn nói.

Lần này cũng mất khoảng 1 tiếng. Cạch một tiếng, huyễn trận trước mặt tam hoàng tử biến mất. Thân ảnh Lâm Tiêu lại lần nữa xuất hiện.

Tất cả mọi người cảm thấy phấn khởi hẳn lên. Tam hoàng tử nhìn Lâm Tiêu lông mày khẽ nhíu lại.

Một trận pháp sư tu vi Tụ Linh cảnh, nhưng lại làm cho người khác có cảm giác sởn gai ốc.

Đợi tam hoàng tử quan sát cẩn thận lại lần nữa thì cảm giác quỷ dị này đã biến mất.

“Các hạ, nửa cái chìa khoá đâu?” Tam hoàng tử không nghĩ nữa, hỏi thứ mà mình đang mong chờ.

“Chìa khóa ở chỗ ta, nhưng rất xin lỗi tam hoàng tử, ta không thể giao chìa khoá cho ngươi.” Lâm Tiêu nhàn nhạt nói.

Nghe thấy Lâm Tiêu nói vậy bầu không khí xung quanh hai người như đông cứng lại, ánh mắt của mấy đệ tử hoàng thất đã tràn ra sát khí.

Nhờ tên trận pháp sư này mới giải quyết được hai rắc rối lớn. Nhưng bây giờ đã hết giá trị lợi dụng, không ngờ hắn lại không biết điều giao ra chìa khóa.

Hắn tưởng bản thân giết được hai linh thể màu vàng mà đã giỏi sao, tưởng là vô địch thiên hạ chắc?

Không có sự trợ giúp từ bộ giáp linh thạch cực phẩm của tam hoàng tử thì hắn cũng chả làm được gì.

“Các hạ nói vậy là có ý gì?” Tam hoàng tử cười nhạt.

“Ta sợ giao chìa khoá rồi thì đến lúc xuống tầng dưới sẽ không có ta nữa.”

“Cho nên, ta nghĩ ra một cách này, ngươi đưa chìa khoá cho ta, ta mở cửa tầng dưới rồi cùng nhau đi vào, tam hoàng tử thấy thế nào?” Lâm Tiêu thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân.

Lúc trước hắn giao ra nửa chiếc chìa khóa chỉ để nhử cá lớn cắn câu. Còn bây giờ hắn chỉ muốn lưu lại cho bản thân một cơ hội.

Ai mà biết được mộ kiếm Vô Cực này có nhận định người có chìa khoá là người được nhận truyền thừa hay không?

“Ha ha ha, người đứng là một tên nhãi hay nằm mơ. Đưa ngươi chìa khoá? Ngươi nghĩ thế nào?”

“Tam hoàng tử điện hạ, các ngươi định cướp à.”

“Một tên Tụ Linh cảnh, còn không biết nhìn tình hình sao?

“Xem bọn ta cướp chìa từ tay ngươi thế nào.”

Trong những lời châm biếm của đám đệ tử hoàng thất, tam hoàng tử đưa tay ngăn mấy kẻ muốn cướp chìa lại.

“Các hạ, ngài nguyện ý gia nhập đội ngũ của ta chứ?” Tam hoàng tử nhìn đối phương chằm chằm.

Hắn cực kỳ thưởng thức trận pháp sư này. Có một trận pháp sư lợi hại trong đội ngũ, nói không chừng sau này có thể khám phá ra nhiều bí mật, có lúc sẽ cần dùng tới người này. Cho nên tam hoàng tử muốn thử lôi kéo hắn.

Nếu hắn không chịu thì đừng trách bọn họ.

“Ngại quá, nhưng ta từ chối.” Lâm Tiêu không chút do dự.

Mắt tam hoàng tử trợn đứng lên, biểu tình trở nên âm hiểm.

“Giết người cướp chìa.” Hắn nhẹ nhàng nói ra vài từ.

“Vâng! Điện hạ!”

Vài người đứng sau cung kính, sau đó từ các hướng cùng lao về phía Lâm Tiêu.

Trong mắt bọn chúng khi kẻ này không sử dụng trận pháp thì chả có chút uy hiếp gì. Hơn nữa bọn chúng cũng đâu có đối phương thời gian để bố trí trận pháp.

Một tu sĩ Luân Hải cảnh hậu kì có thể chấp bao nhiêu tu sĩ tu vi Tụ Linh cảnh viên mãn? Đáp án chính là nhiều không kể siết.

Cho nên khi những kẻ này nghĩ rằng có thể một chiêu chém chết Lâm Tiêu.

“Trảm!!”

Lâm Tiêu lạnh lùng mở miệng, giơ tay phất một cái.

Xoẹt!!

Hắn vừa vung kiếm lên không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo. Mấy tiếng kêu thảm bắt đầu vang lên, những kẻ đang lao tới lập tức bị chém làm hai.

“Kiếm ý bậc 5!!! Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai!!” Tam hoàng tử mặt biến sắc kinh hô.
Chương 68: Điên, tên này là một kẻ điên

Tam hoàng tử và ba người còn lại bên cạnh đều ngẩn ra. Cảnh tượng trước mắt vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.

Kiếm ý bậc 5? ! Đây có phải là mơ không?

Làm sao một tên nhãi nhép Tụ Linh cảnh lại có thể có kiếm ý mạnh mẽ như vậy. Đặc biệt là tam hoàng tử, sắc mặt âm u, chùng xuống.

Ban đầu, hắn nghĩ rằng đối phương đã dựa vào Trận Pháp Tạo Nghệ mới có thể đến được đây, bây giờ hắn biết mình đã sai.

Đối với những người có kiếm ý bậc 5 thì một kiếm có thể phá vỡ tầng đầu tiên của Huyễn cảnh.

Đợi đã…… Huyễn cảnh? !

Tam hoàng tử như nghĩ tới điều gì đó, đồng tử mở to.

"Ngươi, vừa rồi ngươi vẫn luôn lừa ta đúng không?!!!" Tam hoàng tử nhìn Lâm Tiêu chằm chằm, tức giận nói.

"Người ngoài đều nói Tam hoàng tử thông minh tài trí, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là danh bất hư truyền! Cuối cùng cũng phản ứng lại rồi." Lâm Tiêu vỗ tay khen ngợi.

Đến nước này rồi, hắn cũng không giả vờ nữa.

Thấy Lâm Tiêu thừa nhận, trong mắt tam hoàng tử hiện lên sát ý.

Hàng phòng thủ tâm lý của hắn trực tiếp bị phá vỡ.

Uổng công.

Tam hoàng tử tung nắm đấm từ trong ống tay áo ra.

"Bá Hoàng quyền!"

"Chết đi cho ta!!" Tam hoàng tử giận dữ hét lên.

Ai hạ thủ trước thì người đó mạnh!

Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi, cùng với tiếng rồng ngâm, một luồng ý cảnh uy mạnh mẽ ép về phía Lâm Tiêu.

Cảm nhận được uy lực mạnh mẽ của quyền này, Lâm Tiêu cau mày.

"Quyền ý bậc 4? !"

Thật không ngờ, một hoàng tử có thể lĩnh ngộ đến ý cảnh bậc 4.

Quả nhiên ngộ tính của hắn không tồi.

Hai người tu vi chênh lệch, cộng thêm quyền ý bậc 4, đủ để áp chế kiếm ý bậc 5 của hắn.

Đáng tiếc!Hắn chỉ có kiếm ý bậc 5.

"Trảm!!" Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng.

Trong mắt hắn cũng hiện lên một tia sát khí mạnh mẽ.

Vào thời điểm ngả ván bài, hắn đã nghĩ kỹ rồi, hoàng tử thì sao chứ, chỉ cần giết là xong!

Chỉ cần đối phương bị giải quyết trong di tích Vô Cực, ai mà biết là hắn đã làm chuyện đó? !

Lâm Tiêu lập tức vung trường kiếm của mình lên.

Trong nháy mắt, một luồng kiếm khí khổng lồ chứa trong kiếm ý cuộn lên.

Giống như dải ngân hà sụp xuống, vô số chỗ đất bị hất lên, những đám mây trên bầu trời cũng bị khuấy đảo.

"Không không đúng, đây không phải là kiếm ý bậc 5!" Trong lòng Tam hoàng tử bối rối, hét lên điên cuồng.

Nhưng hắn muốn thu tay lại thì cũng đã quá muộn rồi.

Thời cơ ra tay của đối phương khá hiểm độc.

Nếu hắn dừng đòn này lại, chắc chắn sẽ trọng thương.

Quan trọng hơn chính là bộ giáp linh của hắn cũng đã bị đối phương lừa lấy mắt rồi.

Chết tiệt! !

Tất cả.

Từ đầu đến cuối, hắn đều bị trúng kế của người khác.

Cả đời hắn luôn gài bẫy người khác và đây là lần đầu tiên hắn bị người khác gài bẫy.

Bùm! !

Kiếm ý và quyền ý va vào nhau tạo ra những trận cuồng phong.

Tuy nhiên, quyền ý bậc 4 hoàn toàn không thể ngăn được ý định kiếm khủng khiếp đó. Chỉ cần vừa tiếp xúc, quyền ý đã vỡ thành từng chút một, tách ra và tiêu tan.

Nhưng kiếm ý hướng thẳng lên trời, một lần nữa chém về phía hoàng thất!

A a ! !

Sau vài tiếng hét thảm thiết, trên mặt đất xuất hiện thêm ba thi thể vỡ vụn.

Đó là ba đệ tử sống sót trước đó của hoàng thất Đại Ngụy nhưng tam hoàng tử đã biến mất không một dấu vết.

"Người của hoàng thất thật là tuyệt tình."

Ngay lúc này, Lâm Tiêu đã thi triển một cút tất sát.

Toàn bộ kiếm ý, bậc 7.

Đây là độ cao của kiếm ý đạt được sau khi hấp thụ kiếm linh kim sắc.

Vốn cho rằng đòn đánh úp bất ngờ này có thể giải quyết đối phương.

Không ngờ vào thời khắc cuối cùng, tam hoàng tử lại đẩy ba đệ tử hoàng thất Đại Ngụy bên cạnh ra làm lá chắn. Hơn nữa, cho dù không có lá chắn này, hình như tam hoàng tử vẫn có bảo khí hộ thân bên mình.

Điều này dẫn đến đòn tất sát của hắn không thành công.

Đuổi theo!

Phải đuổi theo!

Nửa chìa khóa còn lại vẫn nằm trong tay đối phương.

Lâm Tiêu hừ lạnh một tiếng, sau đó toàn lực thi triển Thiên Lý Đằng Quang Quyết đuổi theo.

Hắn muốn xem xem bảo khí hộ thân của đối phương có thể chặn được bao nhiêu đòn tấn công của mình.

...

Ở phía khác, Tam hoàng tử đang đầu bù tóc rối chạy bạt mạng. Thân pháp tu luyện đã được hắn phát huy đến cực điểm.

Bây giờ trông hắn chẳng giống hoàng tử chút nào.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn vô cùng sợ hãi.

Bậc 7! !

Kiếm ý bậc 7! Sao lại có một người như vậy tồn tại.

Nếu không phải lão tổ ban cho hắn một tấm ngọc phù hộ thân phù thì hắn đã không đỡ được một kiếm vừa rồi của đối phương.

Tên này thực sự là một kẻ điên!

Hắn là tam hoàng tử, kẻ điên này đến hoàng tử cũng dám giết!

Cả đời này ngoài việc sợ phụ hoàng thì kẻ điên này là người thứ hai mà hắn sợ!

Chết tiệt! !

Ánh mắt của Tam hoàng tử tối sầm đến cực điểm. Tuy nhiên, có một chuyện khiến hắn cảm thấy được an ủi đôi chút, đó là trên người hắn vẫn còn một nửa chiếc chìa khóa.

Chỉ cần có thứ này, tên chết tiệt kia sẽ không vào được Truyền Thừa Chi Địa.

Hừ hừ! ! Nếu hắn không thể có được nó thì đừng ai nghĩ có thể có được.

Bây giờ, tam hoàng tử muốn lập tức rời Vô Cực mộ kiếm, sau đó rời di tích Vô Cực. Chỉ cần rời khỏi di tích Vô Cực, hừ! Đó chính là lúc chết của tên đó!

Bất kể phải trả giá như thế nào, hắn cũng muốn đối phương chết.

Tam hoàng tử thấy đã sắp đến tầng trên của lối ra, chỉ cần hắn đi vào là có thể trở lại tầng trên, sau đó rời khỏi di tích Vô Cực.

Nhưng ngay sau đó, một tia ánh sáng trắng lóe lên, một bóng người đã đứng ở đó trước.

Tam hoàng tử lập tức dừng lại.

Đó là trận pháp sư đó, hắn, sao hắn có thể nhanh như vậy!

Đôi mắt của tam hoàng tử như muốn rơi ra.

Không chút do dự, hắn lập tức đưa ra quyết định.

Trước mặt Lâm Tiêu, tam hoàng tử lấy nửa chiếc chìa khóa ra, sau đó dán một là bùa lên trên.

Tiếp theo, hắn thôi động toàn lực ném nửa chiếc chìa khóa ra ngoài.

Lâm Tiêu nghi ngờ nhìn về phía đối phương. Hắn không ngờ, cuối cùng tam hoàng tử lại làm như vậy.

Đây có phải là bắt hắn lựa chọn giữa giết người và chìa khóa không?

Ha ha, hắn không tham lam nhưng hắn muốn cả hai!

Nhưng Lâm Tiêu còn chưa kịp làm gì thì giọng nói của Tam hoàng tử đã nhanh chóng vang lên.

"Ta đã dán một tấm Lôi Bạo phù lên trên chìa khóa, trong ba tức chìa khóa sẽ bị phá hủy cho nên... ngươi chắc chắn trong ba tức có thể giải quyết được ta sao?"

Tam hoàng tử vừa nói vừa lấy ngọc phù hộ thể ra.

Một lá chắn bảo vệ màu xanh đột nhiên được hình thành xung quanh người hắn.

Bây giờ đến lượt Lâm Tiêu sửng sốt.

Hắn cau chặt lông mày lại.

Thời gian ba tức? !Hắn chắc chắn sẽ phải giải quyết được tam hoàng tử.

Nhưng có sự tồn tại của là chắn hộ thân kia, trong vòng ba tức thì hình như là không thể.

Đây thực sự là phải chọn một trong hai.Chọn mạng của tam hoàng tử hay là chọn truyền thừa Vô Cực mộ kiếm.

Sau một tức, Lâm Tiêu đã có đáp án.

"Thiên Minh trảm!"

Hắn lập tức vung linh kiếm chém về phía tam hoàng tử.

Kiếm ý thất thành.

Sau đó, Lâm Tiêu không hề tỏ ra hiếu chiến, thân hình hắn lập tức lao về phía chiếc chìa khóa.

Cuối cùng, Lâm Tiêu đã chọn truyền thừa Vô Cực mộ kiếm.

Hắn đã nghĩ thông suốt, có thể lấy mạng của tam hoàng tử vào lần sau nhưng truyền thừa Vô Cực mộ kiếm là chuyện ngàn năm hiếm có.

Sau khi Lâm Tiêu biến mất, Thiên Minh trảm của kiếm ý bậc 7 lập tức oanh kích.

Răng rắc! !

Tam hoàng tử khịt mũi hừ một tiếng và lùi lại vài bước.

Các vết nứt trên ngọc phù hộ thể gần như không thể chịu đựng được nữa.

Mẹ kiếp! ! !

Điên rồi! ! Thật là một kẻ điên! !

Tam hoàng tử cắn răng nghiến lợi, lập tức xông đến chỗ cửa, sau đó nhanh chóng rời khỏi Vô Cực mộ kiếm.

"Ngươi là ai!? Hả!? Là Tam hoàng tử điện hạ. Sao người lại thành ra thế này?"

"Tam hoàng tử điện hạ, bên trong đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Bẩm báo tam hoàng tử điện hạ, sau khi tam hoàng tử vào thì lại có người xông vào, tu vi của hắn là Tụ Linh cảnh viên mãn."

Sau khi nhìn thấy tam hoàng tử trong tình trạng nhếch nhác như vậy, các đệ tử của hoàng thất Đại Ngụy ở bên ngoài Vô Cực mộ kiếm đều vô cùng kinh ngạc.

Bọn họ quan tâm hắn và báo cáo tình hình nhưng Tam hoàng tử làm sao còn có tâm trạng để nghe bọn họ nói?

"Các ngươi tiếp tục canh gác ở đây, nếu như người kia đi ra, phải giết hắn bằng mọi giá."

Tam hoàng tử nói xong câu này thì đến đầu cũng không ngoảnh lại mà tiếp tục lao ra ngoài.

Hắn muốn rời khỏi di tích Vô Cực ngay lập tức.

Nếu không, một khi tên điên kia truy sát hắn, dựa những phế vật này căn bản không chặn nổi trong thời gian hai tức.

Nhất định! Hắn nhất định phải thoát khỏi di tích Vô Cực mới có thể an tâm.
Chương 69: Ta có ngộ tính đỉnh cấp, ngươi lại bảo ta đi gác mộ trăm năm

Khi tam hoàng tử liều mạng chạy trốn.

Lâm Tiêu cũng chỉ tốn hai nốt nhạc để đuổi kịp chiếc chìa khóa vừa bị ném ra ngoài kia.

Sau khi vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn, Lâm Tiêu xé đi tấm phù chú dán trên chiếc chìa khóa.

Sau đó vứt qua một bên, bản thân cũng chuẩn bị sẵn sàng tư thế dốc toàn lực phòng ngự.

Một giây đi qua, hai giây trôi qua.

Cả mười giây trôi qua.

Tấm phù chú kia cũng chẳng có tí phản ứng nào, cứ lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Xoẹt!

Lâm Tiêu vung ra một kiếm, chém nát tấm phù chú kia.

Cho tới cuối cùng, tấm phù chú vẫn chẳng có chút động tĩnh nào.

“Đây, đây là bị lừa rồi à.” Lâm Tiêu có chút bất đắc dĩ.

Đồng thời cũng nể phục sự nhanh trí của tam hoàng tử.

Nếu đổi lại là hắn, hắn tuyệt đối không nghĩ ra cách này.

Cho dù là rơi vào tuyệt cảnh.

Lâm Tiêu thở dài, không nghĩ nhiều nữa, cũng không tiếp tục truy đuổi.

Thời điểm ra tay tốt nhất đã bỏ lỡ rồi.

Vậy chỉ có thể đợi tới lần sau.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tới nơi truyền thừa.

Lâm Tiêu lấy ra nửa chiếc chìa khóa của mình.

Khi hai miếng chìa khóa đặt chung với nhau, chúng phát ra vầng sáng màu vàng kim, sau đó hợp thành một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh.

Sau khi dung hợp hoàn tất, ánh sáng vàng kim không còn tỏa ra tứ phía nữa, mà chỉ về một phương hướng.

Dường như muốn dẫn dắt Lâm Tiêu qua đó.

Sau nửa nén hương, Lâm Tiêu đi tới một nơi sâu kín trên vách đá.

Trên vách đá có một lỗ nhỏ.

Nếu không phải được ánh sáng từ chiếc kìa khóa dẫn tới, chỉ e cả đời này cũng sẽ không có ai chú ý tới cái lỗ này.

Sau khi Lâm Tiêu điều chỉnh lại hô hấp, liền cắm chiếc chìa khóa vào.

Lát sau.

Cơ thể hắn được ánh sáng bao phủ, sau đó biến mất không còn dấu vết, chiếc chìa khóa khởi động vách đá cũng biến mất theo.

Đúng như Lâm Tiêu dự tính.

Nơi truyền thừa chỉ có một người hữu duyên mới có thể tiến vào.

Có lẽ là qua một hai giây sau.

Lâm Tiêu cảm thấy bản thân lại một lần nữa đứng trên mặt đất.

Nhưng không đợi ánh sáng tản đi, hắn đã cảm nhận được một bầu không khí vừa quen vừa lạ.

Ánh sáng rút đi.

Thị lực khôi phục.

Khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, sắc mặt Lâm Tiêu trở nên kỳ lạ.

Chắc chắn đây chính là nơi truyền thừa sao?

Tam hoàng tử kia chắc không phải là nhìn thấy ở trên một bản cổ tịch lậu nào đó đấy chứ?

Đây nào có phải là nơi truyền thừa gì.

Đây rõ ràng là khu mộ kiếm mà.

Lâm Tiêu cạn lời.

Đúng vậy.

Nơi hắn đứng bây giờ chính là một khu nghĩa trang mộ kiếm vô cùng vô tận.

Bảo sao mà cứ thấy quen thuộc thế.

Nơi này có thể không quen thuộc sao?

Trong nửa năm trước, hắn gần như là ngày ngày ở trong nghĩa trang mộ kiếm, quét mộ lau kiếm, lau kiếm quét mộ.

Đợi chút.

Lâm Tiêu nhìn khắp bốn phía, chợt nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.

Hắn được luồng ánh sáng kia đưa tới đây.

Vậy đi ra thì sao?

Làm thế nào mới có thể rời khỏi đây?

Ôi vãi!!!!

Chắc không phải hắn bị gài rồi đấy chứ.

Chính vào lúc này, một âm thanh phiêu đãng, hư vô, từ trong không trung truyền tới.

“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, có lẽ ngươi rất thắc mắc. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, nơi đây chính là nơi truyền thừa của kiếm phái Vô Cực chúng ta, đồng thời cũng là nơi quay về của đệ tử tiên tổ chúng ta.

“Chỉ cần ngươi thành tâm đi lau chùi từng thanh kiếm, truyền thừa tự khắc sẽ xuất hiện.”

“Cuối cùng, vẫn hi vọng người hữu duyên có thể đem truyền thừa của kiếm phái Vô Cực chúng ta duy trì đến mai sau.

Lâm Tiêu: “????”

Ủa ủa, cái thứ gì vậy hả??

Lại là lau kiếm?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sao lại đạp hắn quay về con đường hành nghề cũ vậy.

Hơn nữa.

Lâm Tiêu dùng sắc mặt khó coi mà nhìn bốn phía xung quanh.

Khu nghĩa trang mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này, thật đúng là một nơi nhìn mãi không thấy điểm cuối.

Phạm Thiên mộ kiếm của Kiếm Ma tông so với nơi này, thì đúng là con chim ri gặp đại bàng.

Thành tâm lau chùi mỗi một thanh kiếm? Mới có thể có được truyền thừa?

Vậy CMN phải mất bao lâu chứ.

Hơn nữa vốn dĩ câu nói này đã có chút hàm ý sâu xa rồi.

Cái thiết lập người truyền thừa này, làm thế nào để biết được hắn có thành tâm đi lau kiếm hay không???

Một nơi kì lạ.

Nhưng mà, bất luận thế nào, khi Lâm Tiêu nhìn thấy khu mộ kiếm có quy mô như này, trong lòng vẫn tràn đầy sự kích động.

Thiên Khôi Kiếm Điển của hắn cần phải ở một nơi tràn đầy kiếm khí như thế này, mới có thể nhanh chóng tu luyện.

Chất lượng kiếm khí càng cao, hắn tu luyện càng nhanh.

Khu mộ kiếm của Kiếm Ma tông, cấp bậc có hơi thấp rồi.

Nơi này vừa hay lại phù hợp.

Lâm Tiêu chọn đại mấy ngôi mộ kiếm bên cạnh mình để thăm dò, cấp bậc cơ bản đều là Luân Hải Cảnh hậu kì, Luân Hải Cảnh viên mãn.

Phải biết rằng nơi hắn đứng chính là ngoài rìa xa nhất.

Vậy tiến vào trong thì sao??

Toàn Đan Cảnh? Hay còn trên cả Toàn Đan Cảnh?

Nơi này đối với hắn mà nói, tuyệt đối là bảo địa trong số các bảo địa.

Truyền thừa thà không có cũng được, nơi này thì bắt buộc phải có được.

Làm việc, làm việc, làm việc thôi.

Lâm Tiêu bước tới một ngôi mộ gần nhất, rút thanh trường kiếm bên trên ra.

Bỗng chốc.

Một mảnh ký ức cực kỳ vụn vặt, một luồng kiếm khí, một loại cảm ngộ kiếm đạo bị hắn hấp thu.

Nhưng đã qua quá lâu rồi, ký ức rất mơ hồ, nhưng cảm ngộ kiếm đạo vẫn rất tốt.

Chỉ là không lĩnh ngộ được kiếm pháp gì.

Đây đều là các động tác thông thường, Lâm Tiêu không cảm thấy có gì bất ngờ cả.

Tiếp đó, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ‘công cụ lau kiếm chuyên dụng’.

Cái thứ này, hắn lúc nào cũng mang theo bên người, vừa hay lúc này lại dùng tới.

Lâm Tiêu cực kỳ thuần thục mà lau chùi thanh trường kiếm.

Ngay khi hắn lau được năm giây.

Xoẹt!

Một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết từ trên thân kiếm chui vào trong cơ thể hắn.

Lượng linh lực còn không hề ít.

Ủa?

Vụ gì vậy???

Còn có thể như thế nữa sao?

Lau một thanh kiếm mà thôi, còn tặng kèm một đợt linh lực cho hắn nữa.

Linh lực này đã tương đương với linh lực mà một viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm mang lại rồi.

Mộ...mộ kiếm của kiếm phái Vô Cực này có chút kỳ lạ rồi đây.

Lâm Tiêu kinh ngạc cảm thán một câu, rồi cắm thanh kiếm trở lại ngôi mộ, chuẩn bị lau thanh tiếp theo.

Lúc này, trong hư không, âm thanh kia lại phát lên một lần nữa.

“Chúc mừng ngươi, người hữu duyên, thành công lau xong một thanh kiếm. Có lẽ ngươi đã phải thử cả trăm ngàn lần mới thành công, nhưng ta tin rằng ngươi cũng hiểu rõ, chỉ khi thành tâm cảm nhận một thanh kiếm, mới có thể thu hoạch được thứ vượt mức tưởng tượng.”

“Ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây tổng cộng có mười bảy vạn tám nghìn chín trăm mười hai thanh kiếm.”

“Sau khi ngươi gác mộ được trăm năm, lau xong toàn bộ kiếm, ngươi ở thế giới này mới coi như là đủ lớn mạnh.”

Lâm Tiêu nghe xong những lời này, bỗng trợn trừng mắt.

Bao, bao lâu???

Gần mười tám vạn thanh kiếm???

Đùa à!!

Thật sự coi hắn là công cụ lau kiếm hình người, không có cảm xúc đấy à.

Ông đây mà lau xong chỗ kiếm này, thì chẳng phải là tóc cũng bạc trắng rồi sao.

Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày, trong lòng bắt đầu tính toán.

Mười tám vạn thanh kiếm, mỗi thanh lau hết năm giây, vậy thì cần chín mươi vạn giây.

Đổi ra, tức là một vạn năm ngàn phút.

Tức là hai trăm năm mươi tiếng.

Vậy tức là mười ngày.

Ể?

Có mười ngày thôi sao?

Lâm Tiêu ngẩn ra.

Hắn lại tính lại lần nữa, hình như đâu có tính sai.

Làm hắn sợ thòng tim rồi.

Cái gì mà gác mộ trăm năm, ông đây là thiên tài, ngộ tính đỉnh cấp, ngươi bảo ông đây đi gác mộ trăm năm??

Nếu là mười ngày, thì hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Chỉ là số lượng có hơi nhiều một chút.

Không nói nữa, lau cho xong đi đã.

Máy lau kiếm hình người, khởi động!

……

Chính vào lúc Lâm Tiêu chuyên tâm lau kiếm, tam hoàng tử cuối cùng cũng chật vật thoát khỏi di tích Vô Cực, xuất hiện trước tầm mắt của các thế lực lớn nhỏ.
Chương 70: Di tích Vô Cực kết thúc, tam hoàng tử đã đợi được rồi

“Mau nhìn kìa, lối ra của di tích Vô Cực lại phát sáng rồi, xem ra là lại có người ra rồi.”

“Lúc này mới được có mấy ngày, đã có nhiều người ra như vậy, sớm hơn cả hồi trước nữa.”

“Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai có được cơ duyên đâu.”

“Đâu còn cách nào khác, nghe nói đám người của tam hoàng tử độc chiếm nơi có cơ duyên, những người khác căn bản là không được đi vào.”

“Thế, thế này đúng là ngang ngược.”

“Nói nhỏ thôi, người của hoàng thất Đại Ngụy đang ở trên hoàng liễn đấy, ngộ nhỡ bị bọn họ nghe được thì phiền phức.”

Lúc các thế lực lớn nhỏ rì rầm thảo luận, lối vào của di tích Vô Cực lại sáng lên vài lần.

Một người đàn ông đầu tóc bù xù, chật vật xông ra ngoài.

“Trời ạ, người này là ai vậy, trông thảm vậy.”

“Chắc không phải là bị cướp tài nguyên đấy chứ.”

“Cướp tài nguyên cũng là chuyện bình thường, kẻ mạnh là vua mà.”

“Đúng vậy, có bản lĩnh thì ngươi đi cướp của kẻ khác đi.”

“Ủa? Người này sao trông quen vậy nhỉ?”

“Thấy ngươi nói vậy, hình như đúng là gặp qua ở đâu rồi.”

Rất nhiều người nhìn ngó nam tử chật vật kia, đều cảm thấy có chút quen mắt.

Nhưng lại không ai nhận ra đó là ai.

“Ngụy Thanh Phong cầu kiến người hộ đạo!!” Nam tử chật vật, dùng hết khí huyết, hô lớn một câu.

Ngụy Thanh Phong?

Đó là ai vậy?

Chờ chút, cái giọng này nghe quen quen, sao nghe giống giọng của tam hoàng tử điện hạ thế nhỉ.

Ngụy Thanh Phong? Ngụy Thanh Phong?

Đây không phải là tên thật của tam hoàng tử điện hạ hay sao?

Tất cả các thế lực lớn nhỏ bỗng chốc ngẩn ra.

Tam hoàng tử điện hạ?

Sao hắn lại ra nông nỗi này?

“Tam, tam hoàng tử điện hạ, ngài sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Vệ thúc ở trên hoàng liễn cũng kinh hãi.

Ngay khi ông ta nhảy xuống khỏi hoảng liễn, bay xuống. Một bóng người già nua xuất hiện trước mắt tam hoàng tử.

Đó là một ông lão tóc xám, trên người mặc áo bào đen tuyền. Mái tóc che lấp khuôn mặt, không nhìn rõ dáng vẻ ra sao.

Nhưng khí tức phát ra trên người hắn, ngay cả đại lão như tông chủ Kiếm Ma tông, tông chủ Lưu Vân Tông cũng phải kiêng kị.

Đây là một người đứng vững ở cảnh giới Toàn Đan Cảnh viên mãn, không biết là lão già đã sống được bao lâu.

Đây chắc là người hộ đạo nhỉ!!

Người như tam hoàng tử đây mỗi khi ra khỏi cửa, cơ bản đều sẽ có người âm thầm bảo vệ.

Xem ra, bản thân tam hoàng tử cũng biết chuyện này.

“Tam hoàng tử, ngài chủ động gọi lão phu ra đây, vậy sau khi trở về, ngài đã biết phải làm thế nào rồi chứ.” Người hộ đạo vẻ mặt vô cảm, trầm giọng nói.

“Ta biết, ta nhất định sẽ tới chỗ phụ hoàng nhận tội.” tam hoàng tử nói với giọng cung kính.

Từ thái độ của tam hoàng tử có thể thấy, người hộ đạo ở hoàng thất Đại Ngụy cũng có địa vị nhất định.

Tiếp đó, tam hoàng tử bèn cùng người hộ đạo truyền âm nói chuyện.

Nhưng bọn họ lại phát hiện một điểm kỳ lạ.

Người hộ đạo vô cảm kia sau khi nghe tam hoàng tử thuật lại mọi chuyện, thì sắc mặt thay đổi hết từ biểu cảm này đến biểu cảm khác.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Kinh ngạc, thắc mắc, nghi ngờ, không dám tin, sững sờ.

Các biểu cảm được phóng đại trên khuôn mặt người hộ đạo.

Cuối cùng, biểu cảm của ông ta dần dừng lại ở vẻ nặng nề, tham lam và....sát ý.

Bản tính tò mò trong lòng mọi người đều lục đục trỗi dậy.

Bọn họ cực kỳ muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Tại sao biểu cảm của người hộ đạo lại có biến đổi lớn đến vậy.

Thông thường, loại người như vậy đã sớm nhìn thấu vạn vật trên thế gian.

Chuyện gì mới có thể khiến ông ta nghe xong mà biến sắc như thế.

Chỉ vừa mới đó thôi mà ông ta đã thay đổi sáu bảy loại cảm xúc rồi.

Hơn nữa, người hộ đạo này còn lộ ra vẻ mặt tham lam???

Thứ có thể khiến cho người hộ đạo có thực lực mạnh mẽ này phải thèm khát, đó rốt cuộc là gì?

Di tích Vô Cực này trăm năm mới có một lần, nhưng các đại môn phái đều đã thăm dò qua rồi, không lẽ còn có cơ duyên lớn ở đâu nhảy ra sao?

Cứ như vậy, người hộ đạo dẫn tam hoàng tử trở lại hoàng liễn.

Tam hoàng tử không hề trở lại di tích Vô Cực, mà đứng trên hoàng liễn với sắc mặt khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào lối vào của di tích Vô Cực.

Dường như đang đợi ai đó đi ra.

Mỗi lần di tích Vô Cực mở ra, thời hạn là một tháng.

Trong vòng một tháng, người có lệnh bài đặc biệt có thể tùy ý ra vào, đợi khi thời hạn kết thúc, tất cả mọi người sẽ bị tự động truyền tống ra ngoài.

Thời gian từng ngày trôi qua.

Các thế lực lớn nhỏ đều có người ra kẻ vào.

Nhưng điều khiến bọn họ thấy lạ là, người của hoàng thất Đại Ngụy, kể từ khi tam hoàng tử đi ra thì cũng không còn ai khác đi ra nữa.

Thế này là sao?

Phải biết là trong số những người tiến vào khám phá di tích Vô Cực, thực lực trung bình của hoàng thất Đại Ngụy so ra còn cao hơn những thế lực khác một bậc.

Chắc không thể nào xảy ra chuyện chứ.

Còn có tam hoàng tử kia, lại càng kỳ quái hơn nữa.

Hắn ngày nào cũng đứng trên hoàng liễn, nhìn chằm chằm vào cửa của di tích Vô Cực.

Bất kể ngày đêm, không hề nghỉ ngơi một khắc nào.

Đối với cường giả Luân Hải Cảnh viên mãn mà nói, mấy ngày không nghỉ ngơi, căn bản không có ảnh hưởng gì.

Qua mười ngày.

Qua hai mươi ngày.

Rất nhanh.

Thêm vài phút nữa thôi, là tới thời gian đóng cửa của di tích Vô Cực năm nay rồi.

Trong nhiều ngày như vậy, các thế lực lớn nhỏ, ít nhiều gì cũng vẫn có chút thu hoạch.

Ầm ầm ầm!

Cửa của di tích Vô Cực bắt đầu rung lên.

Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.

Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.

Xẹt xẹt xẹt!

Lối ra phát ra vô số ánh sáng.

Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.

Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.

Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.

Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.

Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.

Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.

Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.

Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.

Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.

Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.

Hả?

Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.

Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.

Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.

“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào...” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.

Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.

Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.

Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.

“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.

“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.

Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.

Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’

Cũng vào lúc này.

Rắc rắc!!!

Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.

Cả hư không dường như đều rung lên.

Uỳnh.

Một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra.

Một bóng người xuất hiện trong đó.

“Chính là hắn!!”

Mắt của tam hoàng tử bỗng đỏ lên, kích động hét lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK