• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 357: Hoặc là trả lời hoặc là chết

Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Tiêu, tháp Thiên Đạo khẽ ngân lên một tiếng.

Sau đó, một đạo hư ảnh hình tháp xuất hiện trên đầu Lâm Tiêu, được bao quanh bởi vô số điểm sáng.

Bùm! Một tiếng nổ vang lên.

Một tia sáng cầu vồng phun ra từ trong hư tháp, bắn thẳng lên trời và mở ra một hố sâu trên bầu trời.

“Cha mẹ, vậy con đi trước đây.” Lâm Tiêu hô to về phía Lăng Tiêu Các.

"Con trai, cẩn thận với tất cả mọi thứ!"

"Đừng liều mạng như vậy, mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi. Con đã hẹn với mẹ mỗi năm sẽ về nghỉ ngơi hai ngày rồi đó! Nói không chừng cha mẹ ở Trái Đất chán rồi rồi lại muốn con dẫn chúng ta đến Huyền Thiên giới."

Cha không nói gì nhưng mẹ thì liên tục dặn dò.

Con đi ngàn dặm cha mẹ lo lắng, đây là luật bất biến.

"Con gái, nếu như tiểu tử này bắt nạt cháu, lần sau về nói cho cô biết, bình thường chú ý sức khỏe của mình, cô nấu cho cháu vài món lấy từ trong nhẫn trữ vật ra làm nóng rồi ăn sẽ càng ngon. . . "

Sau khi mẹ dặn dò Lâm Tiêu thì lại căn dặn Can Anh Túc. Can Anh Túc gật đầu liên tục, tỏ ý đã hiểu.

Cô đã ở trên Trái Đất quá lâu, đến nỗi không muốn trở về nữa.

Đáng tiếc, số mệnh của cô sẽ không cho phép cô được thoải mái như vậy.

"Được rồi, được rồi mẹ, thông đạo đã mở rồi, chúng con đi trước đây, nếu có lời gì muốn nói, lần sau trở về rồi nói!" Lâm Tiêu cười khổ nói.

Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Với tính cách của mẹ, khi đi ra ngoài, bà sẽ không ngừng cằn nhằn với hắn nửa tiếng đồng hồ.

"Hừm, thằng nhóc này không hề quan tâm đến gia đình." Mẹ lườm Lâm Tiêu một cái.

Sau khi trả lời mẹ mình, Lâm Tiêu chuyển ánh mắt sang những người khác.

"Tôi dẫn mọi người vào tháp Thiên Đạo trước." Hắn nói.

Dù sao cũng là lần đầu tiên chủ động đến Huyền Thiên giới, cẩn thận vẫn hơn.

"Rõ, thiếu các chủ!" Những người khác đồng thanh đáp.

Hắn vẫy tay một cái đã đưa tất cả những người trước mặt vào tháp Thiên Đạo.

Chỉ có một thân hình xinh đẹp khẽ di chuyển và né tránh.

"Ni tử, cô không đi vào sao?" Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.

“Tôi cũng muốn trải nghiệm cảm giác quay về.” Can Anh Túc khẽ mỉm cười.

Hừ! Người ta muốn đi cùng nhau vậy mà không nhìn ra!

Can Anh Túc phàn nàn hai câu trong lòng.

Lâm Tiêu nghĩ cũng đúng, với tu vi hiện tại của cô gái này, cô ấy thực sự không cần phải quay về.

"Vậy bám chặt lấy tôi đi." Lâm Tiêu đưa tay nói.

Trong trường hợp trên đường trở về có điều gì đó xảy ra, cả hai có thể xử lý.

Can Anh Túc ngay lập tức nắm tay, cảm thấy tâm trạng tốt lên.

Coi như anh biết điều.

Sau khi Lâm Tiêu chào cha mẹ lần nữa, hắn cùng Can Anh Túc bước vào cuối chùm sáng cầu vồng.

“Ôi, tiểu tử này vừa đi, trong lòng đã cảm thấy trống rỗng, không biết lần sau nó về là khi nào nữa.” Châu Tuyết Bình nhìn hố sâu phía trên dần dần biến mất vào hư không, sầu muộn nói.

"Không phải tiểu Tiêu đã nói mỗi năm sẽ quay về thăm bà một lần sao!" Lâm Hải Thịnh cảm thấy điều đó không quan trọng.

Tu vi hiện tại của hai người đã đạt đến Hóa Đỉnh cảnh, tuổi thọ ít nhất cũng phải một ngàn năm.

Không gặp được con trai thì tu luyện.

Nhắm mắt rồi mở mắt, thời gian trôi qua rất nhanh.

"Thằng nhóc này hoàn toàn không đáng tin cậy. Khi còn đi học, mỗi lần đều bắt nó về sớm, lần nào nó cũng đi chơi với bạn học đến gần tối mới về nhà!" Châu Tuyết Bình tức giận nói .

Thấy vậy, Lâm Hải Thịnh khẽ đảo mắt, do dự một lúc rồi nói: "Vậy thì... chúng ta sinh đứa con thứ hai có được không? Bà thấy đấy, Trái Đất bây giờ cũng không nguy hiểm nữa, con trai vẫn bình an vô sự. "

Châu Tuyết Bình nghe thấy vậy khẽ run rẩy và rơi vào trầm tư. Đây không phải là lần đầu tiên lão Lâm đề cập đến vấn đề này.

Nhưng khi Tiểu Tiêu ở bên cạnh bà, bà đã bỏ qua và không nghĩ nhiều về nó.

Một đứa còn chưa đủ lo lắng sao còn muốn đứa thứ hai.

Nhưng bây giờ thằng nhóc đó đi rồi. Ngay lập tức bà ấy cảm thấy có đứa con thứ hai cũng là một ý tưởng không tồi.

Thấy vợ do dự, ánh mắt Lâm Hải Thịnh vui mừng không thôi.

Phải biết rằng, trước đây ông ta đã thử rất nhiều lần rồi, nhưng tất cả đều thất bại, đôi khi còn bị lườm, nhưng hôm nay phản ứng của vợ hoàn toàn khác.

Có trò hay! ! Đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

Lâm Hải Thịnh ngay lập tức ôm Châu Tuyết Bình lên.

"Ôi trời! Phía dưới còn có nhiều người đang nhìn, ông làm gì vậy!" Châu Tuyết Bình kêu lên.

Lâm Hải Thịnh không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Ông ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng vợ cũng chịu thua, nếu không nắm bắt cơ hội này, sẽ thực sự hết cách.

"Không làm gì cả, bế bà về nhà!" Lâm Hải Thịnh di chuyển, ôm Châu Tuyết Bình biến mất.

...Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ở phía khác, sau khi Lâm Tiêu kéo Can Anh Túc vào hố sâu, hắn cảm thấy có một lực kéo mạnh mẽ tác động lên cơ thể bọn họ.

So với lần trước vào bí cảnh v.v., lực kéo này mạnh hơn gấp trăm lần.

Lâm Tiêu mừng thầm vì hắn đã đưa một số người thức tỉnh vào tháp Thiên Đạo. Nếu không, chỉ riêng lực kéo cũng đủ khiến họ nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Một khi đã vào thông đạo truyền tống, muốn thu trở lại tháp Thiên Đạo cũng không dễ dàng.

Trong trường hợp đó, khi họ đến Huyền Thiên giới, chắc chắn sẽ mất đi một vài người.

Đương nhiên, lực kéo này không phải là vấn đề đối với hắn và Can Anh Túc.

Sau vài hơi thở, ánh sáng lóe lên.

Hai chân Lâm Tiêu chạm xuống đất, cả hai người bị bao quanh bởi một khu rừng không thể nhìn thấy rìa.

“Huyền Thiên giới, ta đã trở lại rồi đây!!” Lâm Tiêu hét lớn lên bầu trời.

Vô số loài chim và thú sợ hãi chạy tán loạn.

Đối với hắn, đã rời khỏi Huyền Thiên Giới này hơn một trăm năm rồi.

Nhưng xét theo tốc độ của dòng chảy thời gian, sau khi họ bị đại đế của Bất Diệt Cốc lưu đày vào không gian hư vô, ở Huyền Thiên giới thì chỉ mới là một năm trôi qua.

Một năm là thời gian rất nhanh đối với người bình thường chứ đừng nói là tu luyện giả.

Thời gian một năm là rất ngắn.

"Ni tử, sao cô không hét lên?" Tâm trạng của Lâm Tiêu vẫn đang rất hào hứng.

"Không, ngượng lắm." Can Anh Túc vội vàng lắc đầu nói.

Lâm Tiêu: "..."

Cách nói chuyện của cô gái này ngày càng giống với người trên Trái Đất rồi.

Sau khi nói đùa, cả hai đã kiểm tra tình hình xung quanh, nhưng họ không biết đây là đâu.

"Trước tiên hãy tìm một người sống, chúng ta sẽ biết được." Can Anh Túc nói.

“Được!” Lâm Tiêu cũng nghĩ như vậy.

Ngay lập tức, hắn phân tán thần thức của mình, cả hai chọn một hướng ngẫu nhiên và bay tới.

Bay khoảng một giờ đồng hồ, cả hai rời khỏi khu rừng rộng lớn này và phát hiện ra một thế lực vừa phải.

"Ai tới vậy? Không có lệnh, không được vào Minh Tâm tông." Một đội thủ vệ đã ngăn chặn hai kẻ khả nghi muốn xông vào tông môn.

"Chúng tôi không có ác ý, chúng tôi chỉ muốn hỏi một số câu hỏi rồi sẽ rời khỏi đây." Lâm Tiêu khách khí nói.

"Hỏi cái gì? Ngươi coi Minh Tâm Tông ta là nơi nào chứ—— "

Thủ lĩnh thủ vệ lườm hai người Lâm Tiêu, trách mắng.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy một tiếng 'thụp'.

Tiểu đội thủ vệ này đồng loạt quỳ xuống.

Can Anh Túc đã tiến lên một bước, trong mắt hiện lên sát khí nồng đậm, lạnh lùng nói: "Trả lời hay là chết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK